Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 737: Bí Mật Sở Vu

Chương 737: Bí Mật Sở VuChương 737: Bí Mật Sở Vu
Vu nữ, chẳng lẽ đều lạnh lùng?
Nhìn 2 người trước mặt, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi nhớ tới Mị Khương.
"Không biết hai vị cô nương là ai?"
Trầm ngâm một lúc, Triệu Hoằng Nhuận ôn hòa hỏi.
Nhưng hai vu nữ không hề cười, người nhiều tuổi hơn, lạnh lùng hỏi: "hai người chúng ta là vu sư long môn..."
Long môn? Đó là cái gì?
Triệu Hoằng Nhuận kinh nghi quan sát đối phương, chú ý tới trên áo 2 người có thêu hình một còn rắn, hình như đang làm mưa.
Lúc này, vu nữ kết thúc nửa câu sau với giọng thờ a: "... Lân này đến, chính là theo ý Sở Thủy Quân, đặc biệt khẩn cầu Nhuận công tử triệt binh."
Sở Thủy quân?
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
Tuy hắn không biết Sở Thủy Quân là ai, nhưng một cái tên mà muốn hắn triệt binh, thì cũng quá coi thường hắn?
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận dùng lời từng khuyên Mị Khương: "Hai vị cô nương, đại quốc cùng đại quốc, không phải hai cô nương có thể nhúng tay... Sở Vương trị quốc vô đạo, dung túng Hùng thị tàn hại Sở dân, thiên địa bất dung, bản vương hưởng ứng Tê Vương bệ hạ hiệu triệu, suất quân phạt Sở, điều này hợp vương đạo."
Nhưng hai vu nữ chẳng những ngoảnh mặt làm ngơ, mà còn nói: "Nhuận công tử, xin ngài rút quân."
Dù có dùng tôn xưng, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không cảm nhận được tôn kính.
Đây giống mệnh lệnh hắn, đe dọa hắn.
Nghe vậy, Vệ Kiêu tiến lên hai bước, chắn trước Triệu Hoằng Nhuận, nhìn hai vu nữ với ánh mắt nguy hiểm.
Nhưng hai vu nữ coi Vệ Kiêu như không, tiến thêm một bước, ánh mắt hung hăng, lặp lại: "Nhuận công tử, xin hạ lệnh rút quân!"
Thái độ làm Triệu Hoằng Nhuận không thích.
Nhìn chằm chằm 2 vu nữ, lạnh lùng nói: "Xem ra Sở Thủy Quân coi thường bản vương... Vệ Kiêu, tiên khách."
"Tuân lệnh." Vệ Kiêu gật đầu, vươn tay làm động tác mời, trâm giọng nói: "Hai vị, mời." Thấy vậy, hai vu nữ liếc nhau, đôi mắt trở nên hung ác, lắc ống tay áo, một thanh đoản kiếm xuất hiện.
Đáng chết!
Vệ Kiêu mắng đám binh sĩ lục soát trong lòng.
Nhưng không thể trách binh sĩ, dù sao Triệu Hoằng Nhuận trị quân nghiêm khắc, ghét nhất ảnh hưởng hình tượng quân đội, binh sĩ sao dám sờ soạng nữ nhân.
"Lui lại!"
Vệ Kiêu quát to.
Chỉ tiếc, Vệ Kiêu khí thế không nhỏ, nhưng không dọa được hai vu nữ, hai người cầm kiếm lao về phía Triệu Hoằng Nhuận.
Đúng lúc này, lầu vải sau lưng Triệu Hoằng Nhuận được vén lên, hơn mười Túc Vương vệ tiến vào, bảo vệ Triệu Hoằng Nhuận ở sau người.
Đà tiến lên của hai vu nữ bị chặn lại.
Triệu Hoằng Nhuận không bất ngờ, từ sau khi bị Mị Khương, Mị Nhuế bắt cóc, tông vệ cực kỳ để tâm đến việc bảo vệ, trong soái trướng nhìn như chỉ có hắn và Vệ Kiêu, kỳ thực có vô số Túc vương vệ đang canh giữ.
Triệu Hoằng Nhuận biết rõ, nên khi hai vu nữ tấn công, hắn không chút kinh hoảng.
"Bắt, bất kể sống chết!"
Vệ Kiêu chỉ hai vu nữ quát lên.
"Rõ!" hơn mười Túc Vương vệ xông lên.
Vốn tưởng 10 túc vương vệ là đủ, nhưng hai vu nữ kiếm thuật không tâm thường, đối mặt 10 túc vương vệ vây công, vẫn có thể không bại.
Để Triệu Hoằng Nhuận kinh nghỉ là, từ hình ảnh 2 vu nữ, hắn nhìn thấy bóng dáng Mị Khương, Mị Nhuế.
So với Triệu Hoằng Nhuận kinh nghi, Vệ Kiêu càng thấy chấn kinh.
Túc vương vệ toàn các lão binh.
Bách Lý Bạt để lão binh xuất ngũ, cũng không phải... vì lớn tuổi, mà là đã qua tuổi đỉnh cao, rất khó sống sót trên chiến trường.
Nhưng làm cận vệ cho Triệu Hoằng Nhuận, những lão binh này không cần đích thân chiến đấu, vẫn duy trì đủ thể lực, nhưng 10 túc vương vệ không làm gì được 2 vu nữ, lúc này liền xuất hiện thương vong.
Thấy vậy, Vệ Kiêu lo lắng kéo tay Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói: "Điện hạ, xin tạm lánh." Triệu Hoằng Nhuận liếc 2 vu nữ, tuy nhiên hắn hết sức tò mò lai lịch của đối phương, nhưng hắn hiểu, đối phương tới tìm hẳn, hắn ở lại, chỉ gây khó cho hộ vệ.
Nên Triệu Hoằng Nhuận cũng không chậm trễ, dưới sự bảo vệ của Vệ Kiêu, bước ra soái trướng.
Ngoài trướng lúc này, đã có mấy trăm túc vương vệ, chẳng qua là không gian trong trướng nhỏ hẹp, bất lợi chiến đấu, cho nên mới không vào.
"Điện hạ."
Sầm Xướng thấy Triệu Hoằng Nhuận bình yên đi ra, liền tiến lên đón, chắp tay nói: "Điện hạ bình yên vô sự là tốt rồi, không biết trong trướng là ai?"
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, hắn cũng không rõ thân phận đối phương. Thấy Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, Sầm Xướng cũng không cố chấp, thấp giọng hỏi: "Cần bắt sống?"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy suy nghĩ.
Bắt sống 2 vu nữ không khó? Vấn đề là nếu bắt sống sẽ xuất hiện bao nhiêu thương vong.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận cau mày nói: "Không nên thử, giết!"
"Vâng!"
Sâm Xướng thở phào nhẹ nhõm, điện hạ hạ lệnh giết chết, chuyện này liên đơn giản nhiều.
Ngay lúc này, tiếng bang bang vang lên, hai túc vương vệ từ trong trướng đi ra, ngay sau đó, hai vu nữ cầm kiếm xông ra, liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang được bảo vệ. Cũng không biết nghĩ gì, 2 vu nữ vẫn xông đến.
Thấy vậy, Sầm Xướng cười lạnh, giơ tay chỉ 2 vu nữ, trầm giọng quát: "Điện hạ có lệnh, bất kể sống chết! ... Giết!"
Vừa dứt lời, mấy trăm túc vương vệ bao vây 2 người.
Đúng lúc này, 2 vu nữ liếc nhau, hít sâu một hơi, bỗng nhiên, bước chân nhanh hơn, ngay khi túc vương vệ chưa có phản ứng, mạnh mẽ đột phá, thanh kiếm trong tay đâm về Triệu Hoằng Nhuận.
Đây là...
Triệu Hoằng Nhuận hai mắt trợn to, bởi vì ... Cảnh này hắn quá quen.
"Bảo hộ điện hạ!"
"Điện hạ!"
Ngay khi đám người đang lo lắng, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện.
Trên người mặc vu phục màu đỏ trắng, một kiếm đánh lui hai vu nữ, đứng chắn trước mặt Triệu Hoằng Nhuận. ... Nữ nhân này.
Triệu Hoằng Nhuận kỳ lạ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, quay đầu, vẻ mặt không vui liếc Vệ Kiêu, người sau chột dạ nhìn nơi khác.
Lắc đầu, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây, Mị Khương."
Mị Khương liếc nhìn hắn, gật đầu, đại khái là chào hỏi.
Sau đó Mị Khương nhìn 2 vu nữ đối diện.
2 vu nữ bị Mị Khương đẩy lùi, cũng không vội xông lên, mà là dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Mị Khương. Nói chính xác là nhìn trang phục của Mị Khương.
"Chúc Dung vu tự..." vu nữ lớn tuổi, nhìn Mị Khương, ánh mắt oán độc cùng căm hận.
Mị Khương mặt không thay đổi nói ra 4 chữ: "Cộng Công vu tự."
Nghe thế, hai vu nữ ánh mắt tàn khốc, không quan tâm Triệu Hoằng Nhuận, lao về phía Mị Khương.
"Đừng nhúng tay."
Mị Khương thấp giọng nói, ngay sau đó, tiếp chiêu 2 vu nữ.
3 bóng người giao nhau, chỉ nghe được tiếng kim loại va chạm.
Thấy vậy, Vệ Kiêu lo lắng nói: "Điện hạ, Mị Khương đại nhân lấy một địch 2, Sợ rằng..."
Nhưng hắn chưa nói xong, Triệu Hoằng Nhuận liền giơ tay cắt lời, lắc đầu nói: "An tâm chớ vội, xem tình hình lại nói."
Không phải hắn không để ý Mị Khương, chẳng qua hắn thấy, Mị Khương nói đừng nhúng tay, chính là nói cho hắn nghe.
Hiển nhiên, đây là mâu thuẫn giữa tín ngưỡng, không phải chuyện bọn hắn có thể nhúng tay.
Dĩ nhiên, nếu Mị Khương biểu hiện dấu hiện thất bại, Triệu Hoằng Nhuận vẫn sẽ giúp một tay.
Bất kể Mị Khương cảm kích hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận