Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 162: Tiến Quân Chính Dương

Chương 162: Tiến Quân Chính DươngChương 162: Tiến Quân Chính Dương
Trưa ngày hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận hạ lệnh tiến đến Chính Dương huyện.
Nhưng bởi vì Nhữ Nam huyện có vị trí cực kỳ quan trọng, Triệu Hoằng Nhuận đã để lại Nhữ Nam một phần binh lực để thủ thành, đê phòng tình huống bất ngờ.
Dù sao, nếu mất Nhữ Nam, thì ngay cả khi có Thượng Thái trong tay, con đường trở về của Triệu Hoằng Nhuận sẽ gặp trắc trở.
Bởi vậy, Triệu Hoằng Nhuận phải nắm cả Nhữ Nam, cả Thượng Thái trong tay, có như vậy, thì dù có gặp khó, Triệu Hoằng Nhuận vẫn có đường lui.
Chính bởi vì Nhữ Nam có vị trí quan trọng, nên Triệu Hoằng Nhuận không tiếc để lại thiện xạ doanh, và một trong 3 bộ binh doanh, có 1 vạn quân tinh nhuệ trông coi Nhữ Nam, cho dù quân Sở có tiến đánh, thì trong thời gian ngắn đừng hòng phá thành.
Nhưng sau đó, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ thêm, quyết định để ky binh doanh ở lại.
Cũng không phải hắn không tin tưởng 1 vạn binh sĩ, chỉ là do đường đến Chính Dương đã bị tuyết lớn phủ kín, mà tác chiến trên tuyết thì độ cơ động của ky binh sẽ giảm, nên Triệu Hoằng Nhuận chỉ đành để ky binh lại nhằm bảo toàn thực lực, dù sao Ngụy quốc không giống Hàn quốc, ky binh ở Ngụy vô cùng quý giá.
Cứ như vậy, Triệu Hoằng Nhuận chỉ dẫn theo 2 doanh bộ binh của Tuấn Thủy quân, tổng công 1 vạn người.
Còn vê tấn công tâm xa, thì dưới trướng Triệu Hoằng Nhuận cũng chỉ còn lại 200 chiếc chiến xa và gần 1 ngàn nỏ binh, có thể nói là thực lực giảm nhiều.
Nhưng như vậy là đủ rồi, dù sao chủ lực tiến đánh Chính Dương huyện, cũng không phải Tuấn Thủy doanh, mà là 3 vạn rưỡi Bình Dương quân do Khuất Thăng thống lĩnh, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn để quân Sở tấn công.
Bởi vì Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy, do xuất thân khác nhau, quân Ngụy lên giảm giết chóc lại, bởi vì... giết quá nhiều sẽ khơi dậy sự đồng cảm giữa người Sở,nhưng ngược lại, nếu là để cho Bình Dương quân tiến đánh Chính Dương, không những những sẽ loại bỏ suy nghĩ "ngoại bang xâm lấn" ra khỏi đầu người Sở, biết đâu đấy còn có được những lợi ích khác.
Dưới sự dẫn dắt của Khuất Thăng, 3 vạn rưỡi Bình Dương quân chia làm 3 đường, do Khuất Thăng tự mình dẫn 1 vạn rưỡi Bình Dương quân đi lấy Chính Dương huyện, mà Tả Tuân, Hoa Du thống lĩnh 1 vạn binh đi lấy Chân Sơn huyện, còn Công Dã, Tả Khâu Mục dẫn theo 1 vạn binh lấy Tân Thái huyện.
Còn Triệu Hoằng Nhuận thì dẫn 1 vạn Tuấn Thủy quân đi theo đằng sau.
Nếu thuận lợi, hắn còn chẳng cần phải đánh trận, chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng.
Với sự sắp xếp như vậy, làm Triệu Hoằng Nhuận cảm nhận được sự thoải mái khi Hùng Thác chia quân 4 đường đi công phạt Ngụy quốc.
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây", trước đó Hùng Thác xua quân công Ngụy, sao có thể nghĩ tới có một ngày, Triệu Hoằng Nhuận chia đại quân 3 đường tấn công Sở, không đúng, nếu tính cả Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị đang tiến đánh Bình Dư huyện. Thì Triệu Hoằng Nhuận dưới trướng cũng là đại quân 4 đường.
Không thể không nói có hơi mỉa mai, ngắn ngủi mấy tháng, Sở Ngụy công phòng đã hoàn toàn đảo ngược.
"Qua gò núi phía trước, đã là địa phận Chính Dương huyện."
Lần này, Yến Mặc không đi cùng Bình Dương quân, mà đi theo Triệu Hoằng Nhuận, hỗ trợ chỉ đường.
Dù sao, quân Triệu Hoằng Nhuận đi sau Khuất Thăng khoảng 20 dặm, trong hoàn cảnh tuyết phủ kín đường, nếu không có người Sở am hiểu dẫn đường, rất dễ bị lạc đường.
"Bản vương không chờ nổi, muốn xem xem thành trì do đại thị tộc xây xa xỉ đến mức nào..."
Triệu Hoằng Nhuận đổ vào hai tay một ít nước nóng rồi xoa hai tay, sau đó lại nắm cương ngựa.
Thời tiết thực sự quá lạnh, đến mức tuyết rơi dày đặc trên bầu trời. Thời tiết như vậy vốn không nên hành quân, nhưng hết cách, bởi vì nếu không thể sớm đánh chiếm lãnh địa Hùng Thác, thì khi triều đình Sở quốc nhận được tin sẽ gây khó cho cuộc chiến công Sở của quân Ngụy.
Vì vậy, bất kể thế nào, trước khi Sở Vương cùng triều đình Sở nhận được tin tức, phải chiếm được càng nhiều lãnh thổ càng tốt, đưa hết dân chúng trên lãnh thổ chiếm đóng đến Nhữ Nam, lại tìm cách từ Nhữ Thủy đi theo đường thủy đưa dân chúng về Ngụy quốc, dùng cách cướp người này để tăng dân số Ngụy quốc. Nhưng may mắn thay, cho dù tiến quân trong hoàn cảnh ác liệt, nhưng sĩ khí binh lính dưới trướng Triệu Hoằng Nhuận vẫn rất cao.
Dù sao lãnh địa Hùng Thác bây giờ hầu như không có quân phòng thủ, nên quân Ngụy đánh vào Sở quốc, chỉ là đến thu lấy thành quả, tin rằng bất kỳ một bình Ngụy nào cũng vô cùng yêu thích.
Kỳ thực, không chỉ quân Ngụy, mà ngay cả Bình Dương quân các binh sĩ, cũng không phản đối việc gấp rút lên đường, dù sao Triệu Hoằng Nhuận đã nói cho bọn hẳn, sau khi chiếm được các thành trì thì tài sản của Hùng Thác và các đại thị tộc cũng sẽ có một phần của bọn hắn, một câu nói, đã đủ để Bình Dương quân binh sĩ quên mất, quên đi khổ cực.
"Điện hạ, phía trước, hẳn là Ï Bành thị thành trì " Sau khi đi qua gò đồi, Yến Mặc hướng chỉ về phía trước, nói.
"Ừm.”" Triệu Hoằng Nhuận híp mắt đánh giá phía trước.
Mặc dù nói tuyết lớn rơi dày đặc đã hạn chế tầm nhìn, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy, một tòa thành trì sừng sững trong tuyết.
Khi đại quân đến gần, Triệu Hoằng Nhuận đã phát hiện: tòa thành trì này mặc dù quy mô không bằng Nhữ Nam, nhưng tòa thành trì này có hệ thống phòng ngự tương đối mạnh.
Bức tường cao một trượng, còn chiều dài thì không thấy được điểm cuối.
Theo Yến Mặc nói, Ÿ Bành thị thành trì, có tường thành dài hơn hai dặm, điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận nhìn mà than thở.
Thành trì có kích thước như vậy, đặt ở Đại Ngụy, chính là một thành nhỏ dân số nghìn hộ.
Mà ở đây, nó là toà thành riêng của Ÿ Bành thị mà thôi.
"Bành thị có bao nhiêu người? Có cần thiết xây thành trì lớn như vậy không?" Triệu Hoằng Nhuận khó tin hỏi.
"Không chỉ có Bành thị cư trú." Yến Mặc nói: "ở trong thành, còn có Bành thị nông dân, gia nô... Điện hạ ngài nhìn." Hắn giơ tay chỉ về phía xa, ở đó có một cánh đồng tuyết khá rộng lớn.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn theo phương hướng Yến Mặc chỉ, mặt lộ vẻ không hiểu, hắn không rõ vì sao Yến Mặc chỉ về phía đó.
Yến Mặc thấp giọng nói: "đó là ruộng ngũ cốc."
"," Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, trong lòng tự nhủ: mảnh ruộng kia cũng quá rộng rồi?
"Ngoài thành?" Hắn giật mình hỏi.
Yến Mặc gật đầu, khẳng định suy đoán Triệu Hoằng Nhuận: đúng vậy, đất trống ngoài thành, đều là ruộng đồng.
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, hắn thấy trước mặt mình căn bản là một huyện thành, chứ không phải chỉ là tòa thành của một gia tộc giống như lời Yến Mặc nói.
"Xem ra ở đây đã bị Khuất Thăng tướng quân công phá."
Yến Mặc nhìn phía trên tường thành, phát hiện tường thành cắm những lá cờ trắng, cờ trắng viết dòng chữ Ÿ Bình Dương quân Khuất,¡..
Triệu Hoằng Nhuận không nói gì, chỉ lằng lặng dẫn 1 vạn Tuấn Thủy quân cẩn thận đi tới cửa thành. Hắn phát hiện, cửa thành mở rộng, hơn nữa, khi bọn hắn tới gần, quân Sở trên tường thành không hề có hành động gì, hắn hiểu ra: quân Sở ở đây, chính là Bình Dương quân.
Quả nhiên, khi quân Triệu Hoằng Nhuận tiến vào thành, quân Sở chẳng hề bận tâm, thậm chí có vài tên tướng lĩnh đứng chờ Triệu Hoằng Nhuận đi tới.
"Mạt tướng Hầu Bách, cung nghênh Túc vương điện hạ."
Một tên tướng Sở đi ra hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn vào trong thành, thấy trong thành trống rỗng, rất khó tin trong thành có 1 vạn rưỡi Bình Dương quân, bèn hỏi: " Khuất Thăng có trong thành không?"
Hầu Bách chắp tay hành lễ nói: " Khuất tướng quân lại đi một thành trì khác, chỉ để mạt tướng dẫn 2 ngàn người đóng ở đây, chờ đợi Túc vương điện hạ."
Xem ra Khuất Thăng đã liều mạng, ... ¡
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu cười.
Bành thị rõ ràng là đại thị tộc, nhưng sau khi Khuất Thăng công phá được thành trì của bọn hắn, lại mặc kệ tài sản của Bành thị, ngược lại đi tấn công thành trì của đại thị tộc khác, điều này thể hiện tham vọng của Khuất Thăng rất lớn, hắn muốn ở trong trận chiến lần này lập được đại công.
Còn hẳn muốn dùng công lao đi làm cái gì, Triệu Hoằng Nhuận không đoán cũng biết.
"Tốt, công lao của mọi người, bản vương ghi nhớ trong lòng. Hiện tại, tòa thành này..."
Triệu Hoằng Nhuận đang muốn tuyên bố để hắn tiếp quản thành trì, bỗng nhiên, trong thành tiếng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, và tiếng người ầm ï.
F....J
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
Còn Yến Mặc và Hầu Bách sau khi nghe thấy tiếng ồn, sắc mặt thay đổi, bởi vì âm thanh thế này, bọn hắn đã quá quen thuộc, giống như lúc ở Ngụy, bọn hắn dung túng binh sĩ đi cướp bóc.
"ĐỊU
Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng quát, dẫn theo 1 vạn binh sĩ đi về nơi phát ra tiếng ồn.
Ở một bên, Yến Mặc cắn răng, theo sát Triệu Hoằng Nhuận.
Mẹ nó, chỉ mong đám người kia đừng làm ra chuyện gì. Bằng không, thật sự quá mất mặc trước Túc vương... .J
Bạn cần đăng nhập để bình luận