Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 157: Tố Chất Quân Ngụy

Chương 157: Tố Chất Quân Ngụy Chương 157: Tố Chất Quân Ngụy
Ngày 14 tháng 11, biết được Nhữ Nam đã bị đánh hạ, Triệu Hoằng Nhuận liền dân theo 2 vạn Tuấn Thủy quân, 5 ngàn Yên Lăng binh cùng với 3 vạn Bình Dương quân, tiến vào Nhữ Nam thành.
Hắn lưu lại Thượng Thái 5 ngàn Yên Lăng binh, dù sao đây là đường lui của bọn hắn, phải cẩn trọng mới được.
Đối với việc này, Yên Lăng Binh ba vị Đô Úy Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương cảm thấy bất đắc dĩ.
Dù sao Tuấn Thủy quân là tinh nhuệ, tuyệt đối không có khả năng lãng phí ở nơi đây, còn Bình Dương quân vẫn chưa đáng tin, nên không thể yên tâm giao đường lui cho bọn hắn? Vì thế Yên Lăng binh là lựa chọn tốt nhất.
3 vị Đô Úy ai cũng không muốn ở lại Thượng Thái, đều muốn đi theo Triệu Hoằng Nhuận giành chiến công, Triệu Hoằng Nhuận đành để 3 người oẳn tù tì.
Kết quả, Mã Chương đen đủi, vẻ mặt uể oải rời đi.
Trần Thích cùng Vương Thuật mặc dù thương cho huynh đề, nhưng bọn hẳn sẽ không ngốc đi đổi vị trí.
Cũng may Triệu Hoằng Nhuận gọi Mã Chương ra nói riêng, cho hắn một lời hứa nên hắn mới không còn chán nản.
Dù sao ở nơi đây phòng thủ mà nhìn những người khác đi lập công, đúng thật là chuyện giày vò con người.
Triệu Hoằng Nhuận tối hôm đó tiến vào Nhữ Nam, khi đó, Nhữ Nam thành đã bị Yến Mặc cùng Lý Ngập khống chế hoàn toàn, quân thủ thành đã đầu hàng, còn dân chúng trong thành thì hoảng sợ trốn trong nhà. Dù sao người Sở đều biết, Dương Thành Quân Hùng Thác, dẫn theo 16 vạn đại quân tiến công Ngụy quốc, bây giờ, người Ngụy đánh tới Sở quốc, điều này có nghĩa gì, không cần nói cũng biết.
"Ngươi có công lớn nhất."
Khi tiếp đón Triệu Hoằng Nhuận, Lý Ngập nói với Yến Mặc một câu, làm người sau "thụ sủng nhược kinh".
Lý Ngập là ai, trong Tuấn Thủy doanh hắn là người đứng thứ hai chỉ sau Bách Lý Bạt. Được hẳn công nhận, đồng nghĩa Tuấn Thủy doanh sẽ không có thành kiến với Yến Mặc.
"Mạt tướng đa tạ Lý tướng quân khen ngợi." Yến Mặc vội vàng cảm tạ, trong lòng rất vui vẻ.
Hắn cũng hiểu Tuấn Thủy doanh là Triệu Hoằng Nhuận dưới trướng tinh nhuệ, nếu Tuấn Thủy doanh có thành kiến đối với hẳn, thì địa vị của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ, đã không còn vấn đề.
Yến Mặc thầm vui mừng, may mắn hắn đã đưa ra yêu cầu mạo hiểm, và đã nhận được phần thưởng tương ứng.
Ngay lúc hai người bọn họ nói chuyện, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo đại quân tới Nhữ Nam thành.
Thấy vậy, Lý Ngập nháy mắt ra hiệu với Yến Mặc, nhắc nhở Yến Mặc tiến lên dắt ngựa cho Triệu Hoằng Nhuận.
Đừng tưởng là tướng quân, lại phải đi dắt ngựa cho người khác là một chuyện mất mặt, đấy còn phải xem người ngồi trên ngựa là ai.
Dĩ vãng, hàng tướng như Yến Mặc làm gì có tư cách dắt ngựa cho Triệu Hoằng Nhuận, ngay cả tiếp xúc gần Triệu Hoằng Nhuận cũng sẽ làm người Ngụy cảnh giác.
Nhưng làm Lý Ngập và Yến Mặc ngạc nhiên là khi Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy Yến Mặc chạy tới, định dắt ngựa, lại xuống ngựa, đưa dây cương cho Trâm Úc, còn bản thân thì mời Yến Mặc song hành vào trong thành.
Đây là lễ ngộ cao, các tướng lĩnh dưới trướng Triệu Hoằng Nhuận Bách Lý Bạt ra, không có ai đủ tư cách song hành cùng Triệu Hoằng Nhuận?
Không có ail
"Điện hạ, ta..."
"Thế nào. Ngươi lập công lớn, còn sợ có người nói ra nói vào?... Nếu thật có người dám đàm tiếu, để hắn đoạt được một tòa thành, rồi hãy tiếp tục nói!"
Thấy Yến Mặc khúm núm, vẻ mặt hoảng sợ, Triệu Hoằng Nhuận năm lấy †ay áo Yến Mặc, kéo hắn đi.
Ở phía sau, các tướng lĩnh đều nhìn thấy, mặc dù bọn hắn đều biết đây là Triệu Hoằng Nhuận mua chuộc lòng người. Nhưng không thể phủ nhận, bọn hẳn vui mừng, dù sao hành động này có ý nghĩa, Túc vương không quan tâm người Ngụy, người Sở, chỉ cần là lập công, thì sẽ có ban thưởng.
Điều này khiến đám hàng tướng có hướng đi.
Mà người trong cuộc như Yến Mặc, lại thích cảm giác này, thậm chí hẳn bắt đầu cảm thấy, thay vì đi theo hỉ nộ vô thường Hùng Thác, thì đi theo Túc vương điện hạ tót hơn nhiều.
Nhưng Yến Mặc cũng không có vì vậy mà đắc ý, ngược lại, hắn thấp giọng nói với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ tha mạt tướng, nhiều người đỏ mắt nhìn mạt tướng, mạt tướng thật sự là..."
"Đây không giống lời một vị tướng quân nên nói." Triệu Hoằng Nhuận đùa một câu, thấy Yến Mặc thật sự hoảng sợ, mới buông tay ra.
Yến Mặc thở ra, vội vàng lui sau nửa bước: xem như lần này lập công, theo sau Túc Vương Triệu Hoằng Nhuận vào thành, sẽ không bị ghen tị như khi song hành với Triệu Hoằng Nhuận vào thành.
Sau khi vào thành, Triệu Hoằng Nhuận mắt nhìn bốn phía, cẩn thận nghe ngóng, thấy không có dấu hiệu cướp bóc và giết hại dân cư trong thành, hẳn rất hài lòng.
Nhưng vì chắc chắn, hắn vẫn hỏi một câu.
"Sau khi ngươi cùng Lý Ngập vào thành, không có quấy nhiễu dân chúng chứ?" Yến Mặc ngẩn người, sau đó nghĩ tới điều gì, nói: "chưa từng!... Tuấn Thủy doanh rất có quy củ."
Nói đến đây, Yến Mặc cũng kính nể Tuấn Thủy doanh, kính nể quân Ngụy cũng không có tàn sát người Sở, cướp bóc tài sản, nhớ tới hành động của quân Sở ngày trước, Yến Mặc xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Đây chính là tố chất binh sĩI
Ï Tuấn Thủy doanh binh sĩ, làm sao sẽ tàn sát cướp bóc dân thường. .
Nghe được Yến Mặc nhắc đến Tuấn Thủy doanh, Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ, nhưng không nói ra, thực ra hắn lo là lo quân Sở dưới trướng Yến Mặc.
Ai có thể đảm bảo, cùng là người Sở, binh sĩ Bình Dương quân sẽ không cướp bóc đồng bào mình?
"Rất tốt!" Triệu Hoằng Nhuận hài lòng gật đầu, nói: "Nhữ Nam dân chúng, bản vương dự định chuyển tới Đại Nguy, nên đừng làm dân chúng phẫn nộ... Bản vương không thích giết chóc vô nghĩa. Nhớ kỹ, chúng ta là binh, không phải cướp!"
"Túc vương điện hạ dạy phải." Yến Mặc cung kính hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng càng thấy Túc vương là người có nguyên tắc.
Đối với chuyện này, Yến Mặc hoàn †oàn tán thành, dù sao hắn cũng là người Sở, tất nhiên không muốn đồng bào bị giết.
Quả nhiên, sau khi quân Ngụy Binh chiếm được Nhữ Nam thành, không hề xông vào nhà dân, cướp bóc tiền bạc, binh Ngụy chỉ đứng ở đầu đường, canh gác cẩn thận đề phòng có người phản kháng. Cho dù có dân Sở lén nhìn ra ngoài, hoặc trốn sau hàng rào nhìn lén, binh Ngụy cũng không để ý tới.
Tố chất và kỷ luật, làm Bình Dương quân binh sĩ hổ thẹn trong lòng.
Dù sao, trước đó, mỗi khi chiếm được thành trì, bọn hắn không làm được thế này.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận cùng các tướng lĩnh dưới sự hướng dẫn của Yến Mặc, đi đến chỗ ở của các gia tộc nhỏ và vừa sống trong thành.
Trên đường đi, Yến Mặc giới thiệu cho đám người Triệu Hoằng Nhuận về dân cư trong Nhữ Nam thành, bao gồm gia tộc sống trong thành, cùng với gia tộc nào giàu có,....
Yến Mặc hiểu rõ, Triệu Hoằng Nhuận “ưu đãi" chỉ dành cho dân chúng, đối với những gia tộc trong thành, tin rằng Túc vương sẽ không dễ dãi.
Nhưng việc này đối với Yến Mặc là bình thường, những gia tộc kia không có quan hệ thân thích với hắn, không lấy của bọn hắn, thì Túc vương lấy đâu ra tiền để khao thưởng ba quân?
"Chuyện này, ngươi cùng Khuất Thăng bàn bạc, nếu có thân thích với Bình Dương quân, hai người các ngươi xét tình hình mà tha, còn những gia tộc không có liên quan... Để tộc trưởng, đúng không? Để bọn hắn ở tạm chỗ bản vương, thời hạn là trước khi mặt trời xuống núi... Nếu bọn hắn không thông minh, người cùng Khuất Thăng xem mà xử lý."
"Tuân lệnh!" Yến Mặc chắp tay, hắn hiểu câu "xem mà xử lý" do Triệu Hoằng Nhuận nói ra có ý gì.
Dưới sự chỉ dẫn của Yến Mặc, đoàn người Triệu Hoằng Nhuận đi vào trong nội thành, nhìn thấy các căn nhà hào hoa xa xỉ, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.
Bởi vì Yến Mặc đã giới thiệu, Sở quốc thành trì khá đặc biệt, nội thành cùng ngoại thành là hai thế giới khác nhau. Trong nội thành đều là căn nhà xa hoa tráng lệ, còn dân chúng ngoại thành, một mảnh đất cày cộng thêm một gian nhà tranh mà thôi.
Chênh lệch giàu nghèo như vậy, so với Ngụy quốc nghiêm trọng gấp mấy lần.
"Bản vương mệt mỏi, tùy tiện tìm một chỗ."
"Rõ."
Yến Mặc gật đầu, vung tay lên, binh sĩ sau lưng xông lên, đập mạnh vào cửa lớn của một biệt phủ.
Một lúc sau, cửa phủ mở ra, một cái đầu thò ra, là một nam tử chừng 20 tuổi, từ cách ăn mặc chắc hẳn là gia nô.
"Ngươi... Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
Tên gia nô kia thấy trước cửa phủ toàn binh sĩ, tự nhiên sợ hãi.
Thấy vậy, Yến Mặc tiến lên mấy bước, một tay đẩy cưa, sau đó, hắn khom người làm động tác mời Triệu Hoằng Nhuận.
"Điện hạ, mời."
Liếc tên gia nô ngã trên mặt đất, vẻ mặt đờ đẫn, Triệu Hoằng Nhuận bước qua cánh cửa, trong lòng lẩm bẩm.
Về mặt hành xử, cách Yến Mặc thay hắn tìm chỗ ở là không phù hợp, nhưng vừa nghĩ tới, nếu từ chối Yến Mặc, chính mình có thể phải sống trong nhà tranh, Triệu Hoằng Nhuận vẫn là lựa chọn im lặng. Ÿ ở nhờ, ừm, chỉ là ở nhờ thôi... ¡
Bạn cần đăng nhập để bình luận