Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 139: Mảnh Ghép Cuối Cùng (2)

Chương 139: Mảnh Ghép Cuối Cùng (2)Chương 139: Mảnh Ghép Cuối Cùng (2)
Sở doanh cháy càng lúc càng lớn.
Trong lúc có một vài binh sĩ chưa hiểu chuyện gì vội vàng cứu hỏa, nhưng lại có binh sĩ, tay cầm bó đuốc, đi đốt khắp nơi.
Đừng nhìn Sở doanh đang rối loạn, nhưng trên thực tế, số binh sĩ gây loạn được giữ ở mức 2 ngàn người, hơn nữa còn bị Liên Bích kiểm soát chặt chẽ.
Nên cái gọi là nội loạn, chẳng qua là Liên Bích tự biên tự diễn mà thôi, còn binh sĩ phe Hùng Hổ cũng là do binh sĩ của Hùng Thác đóng giả mà thôi.
Hiển nhiên, Liên Bích cũng sợ chuyện làm giả thành thật.
Phát hiện này, khiến Khuất Thăng nhíu mày.
Bởi vì hắn đã bàn trước Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, dự định để hai người nghĩ biện pháp mở rộng nội loạn, thật không ngờ Liên Bích lại cẩn thận, làm Khuất Thăng trở tay không kịp.
Tệ hơn chính là, Khuất Thăng phải đi theo Liên Bích quan sát cái gọi là "nội loạn", không có cơ hội rời đi.
Ï Hiện tại chỉ có thể dựa vào Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu. .
Khuất Thăng nghĩ thâm.
Khi Khuất Thăng đang mải suy nghĩ, Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu hai cũng đã suy nghĩ vấn đề này.
Bọn hắn phát hiện, tình hình trước mắt không giống những gì Khuất Thăng đã nói, cho nên bọn họ cũng tìm Khuất Thăng, kết quả lại phát hiện Khuất Thăng đứng sau Liên Bích. Khuất Thăng dường như cũng đã chú ý tới hai người, dùng ánh mắt trao đổi với hai người.
Ï Hắn... Có ý gì?
Hai người hơi đau đầu, dù sao bọn hắn khác với Khuất Thăng, so với việc suy nghĩ, bọn hắn giỏi hành động hơn.
Bởi vậy, muốn để bọn hắn hiểu được ánh mắt Khuất Thăng, đây chẳng khác gì là một sự tra tấn.
Cũng may, Khuất Thăng đã từng nói qua kế hoạch, nên sau khi suy nghĩ, bọn hắn cũng hiểu điều Khuất Thăng muốn nói: ta bị Liên Bích giám sát, không thoát được, hai người các ngươi tự nghĩ cách gây thêm hỗn loạn.
Hiểu thì hiểu, nhưng làm thế nào thì là một chuyện khác.
Nhớ lại lúc Khuất Thăng nói tới chuyện này, hai người bọn họ từng chắc như đinh đóng cột là sẽ làm được, bởi vì bọn hắn cảm thấy, trong lúc hỗn loạn khiến hai bên mở rộng mâu thuẫn không khó thực hiện.
Nhưng giờ tình huống đã khác, tất cả binh sĩ gây nội loạn đều là quân Hùng Thác, nhìn thì thấy 2 ngàn người chiến đấu kịch liệt, nhưng tất cả chỉ là ngụy trang.
Chẳng lẽ hai người còn giết người trước mặt các binh sĩ, đó chẳng phải là tự chuôc phiền phức sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Vu Mã Tiêu bỗng nhiên nảy ra một ý: "chỉ bằng, để Ngũ Ky làm?"
Cốc Lương Uy liếc sang.
Thiên Phu Trưởng Ngũ Kị, đó cũng là người đã đầu hàng Ngụy quốc.
Lúc đó, Ngũ Kị không hề xuất hiện trước mặt Hùng Thác, là bởi vì Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu muốn giám sát 3 vạn quân Sở. Nên để Ngũ Kị trà trộn vào 3 vạn quân của Hùng Hổ, chứ không chủ động đứng ra như 3 người.
Dù sao Thiên Phu Trưởng không được tính là tướng cấp cao, thậm chí không thể coi là "tướng", lại thêm Ngũ Kị có được chức Bách Phu Trưởng là do công huân mà cha anh để lại, chính hắn vẫn còn rất trẻ, cho dù giả làm binh sĩ cũng không ai nhìn ra được.
Sau khi thương lượng xong, Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu vội vàng đi tìm Ngũ Ki.
Không thể không nói, muốn tìm một người trong 8 vạn người chẳng khác gì mò kim đáy biển, sao có thể cứ nói được là được?
Khi hai người đang muốn tìm Ngũ Kị, thì Ngũ Kị lại đang làm gì? Hắn cùng với những binh sĩ của Hùng Hổ, đều đứng ở một bên, kinh ngạc nhìn đám người đang đánh nhau giả.
Nhưng trong mắt hắn, cuộc nội loạn này lại là thật.
Ï Những binh sĩ dưới trướng Dương Thành Quân thật quá quắt!... Hôm trước sỉ nhục chúng ta thì thôi. Hôm nay còn tới khiêu khích... /¡
Ngũ Kị giận dữ trong lòng.
Nhưng vì nghĩ cho đại cục, hắn không dám làm gì, chỉ thờ ơ nhìn.
Bỗng nhiên, Ngũ Kị sững sờ, bởi vì hắn vô tình nhìn thấy Khuất Thăng, thấy hắn đứng cạnh Liên Bích.
Khuất Thăng? Làm sao hắn đứng cùng Liên Bích?
Ngũ Kị buồn bực, nhìn chằm chằm vào Khuất Thăng ở phía đằng xa. Hình như cảm thấy có người nhìn mình, Khuất Thăng quay đầu lại.
Ngũ Kị? Tiểu tử kia sao lại ở chỗ này? /J
Khuất Thăng cảm thấy khó hiểu, hẳn híp mắt nhìn Ngũ Kị, phát hiện xung quanh Ngũ Kị có rất nhiêu binh sĩ của Hùng Hổ đang đứng, chợt có suy nghĩ.
Chỉ thấy Khuất Thăng nhìn sang Liên Bích, rồi lặng lẽ lui ra sau, khuất tầm mắt Liên Bích, bĩu môi nhìn đám người đang đánh nhau.
Ï Tiểu tử kia... Đã hiểu chưa?
Khuất Thăng không tự tin lắm.
Hắn không chắc Ngũ Kị sẽ hiểu ý mình, việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể còn nước còn tát .
Tuy nhiên, Khuất Thăng thậm chí cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không nhìn ra tài năng của Ngũ Kị: tương lai, Ngũ Kị tuyệt đối sẽ không dừng ở Bách Phu Trưởng!
Ï Khuất Thăng... Hắn muốn ta làm gì đó? Ừm... Hắn cùng Liên Bích đứng ở đằng xa thờ ơ, nên không phải muốn ta ngăn cản, nói cách khác, là muốn ta tăng thêm hỗn loạn?
Nghĩ đến đây, Ngũ Kị trầm tư, đột nhiên cất bước ra.
Lúc này cách hắn không xa, có hai tên binh sĩ của Hùng Thác chuẩn bị diễn kịch, một người trong đó đang đấm người còn lại.
Mà ngay khi tên kia tiếp tục đấm, bỗng nhiên hắn cảm thấy có người nắm lấy cánh tay của hắn.
Dùng sức giấy giụa, lại không thể nhúc nhích tí nào.
Thật mạnh... ¡ Tên binh sĩ kia ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt non nớt của Ngũ Kị với ánh mắt không tin.
Mà lúc này, Ngũ Kị cũng đang kinh ngạc, bởi vì hẳn phát hiện, hai tên binh sĩ hẳn đều không nhận ra.
Theo lý mà nói, nếu như là lính của Hùng Hổ, hắn sẽ có chút ấn tượng.
Thật không ngờ, khi nhìn cả hai người lính, hắn phát hiện mình không có ấn tượng về đối phương. Phảng phất ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn gặp qua.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không lo được nhiều, một đấm đánh bay tên đang đánh, sau đó đỡ người còn lại lên: 'không sao chứ, huynh đệ?"
Tên binh sĩ kia muốn nói lại thôi, lúc lâu mới lộ ra nụ cười miễn cưỡng: "không có, không có việc gì..."
"Không sao thì tốt tốt. Ngũ Kị gật đầu, tức giận mắng: "cùng là quân Sở, nhưng đám binh sĩ dưới trướng Hùng Thác đại nhân cũng thật quá đáng, còn có thể đánh sao? Cùng ta đi giáo huấn những tên khác."
Tên binh sĩ kia nhìn bộ giáp trên người Ngũ Kị, thấy kiểu dáng của Bách Phu Trưởng. Theo cười khổ gật đầu nói: "tuân lệnh."
"Tốt! Đi!"
Ngũ Kị ra lệnh.
Mà lúc này, bởi vì có Ngũ Kị dẫn đầu, những binh sĩ đang đứng xem cũng nhanh chóng tham gia vào cuộc ẩu đả.
Phải biết không ít người trong bọn họ bị sỉ nhục, trong lòng đầy sự tức giận, nhưng đám binh sĩ diễn trò vừa rồi lại không câu cứu, mà bọn họ lại không có ai dẫn đầu, nên tất cả không dám ra tay.
Nhưng bây giờ, đã có Bách Phu Trưởng Ngũ Kị dân đầu. Đám binh sĩ của Hùng Hổ không chịu được nữa, liền xông lên.
Từ xa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Liên Bích trở nên âm trâm, hẳn nhíu mày nhìn Ngũ Kị. Thuận miệng hỏi: "tên kia là ai?"
Khuất Thăng tất nhiên biết Ngũ Kị, nhưng lúc này không tiện lộ ra, thế là hắn giả vờ do dự nói: 'À... Hẳn là Bách Phu Trưởng trong quân của Hùng Hổ đại nhân, nhưng tên là gì... Ta cũng không rõ... Liên Bích tướng quân, muốn phái người ngăn hắn sao?"
"." Liên Bích nhíu mày nhìn đám binh sĩ đang xông lên. Không vui nói: "không kịp rồi."
Khuất Thăng đương nhiên hiểu không kịp rồi là có ý gì, hắn cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt lộ vẻ lo lắng, nhíu mày nói: "tướng quân, chúng ta không phái người ngăn lại sao? Đám binh sĩ dưới trướng Hùng Hổ đại nhân không hề biết kế hoạch, nếu bọn họ làm thật..."
"Ngăn lại? Làm sao ngăn lại?" Liên Bích không vui hỏi.
Nếu muốn ngăn lại, chỉ có cách phái binh can thiệp, nếu làm vậy, thì kế hoạch dụ quân Ngụy Vương đánh sẽ hỏng hết.
"Trước tiên... Chờ xem." Liên Bích do dự nói.
"Rõ.' Khuất Thăng chắp tay cúi đầu, nhưng khóe miệng của hắn lại nhếch lên.
Thật nực cười! Hai bên vốn có thù, làm sao tránh được nội loạn 2 ,¡
Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cảnh phía xa. Trước mắt, chưa có người chết, chỉ cần có người chết, thì Liên Bích cũng không ngăn nổi...
Trong khi Khuất Thăng đang suy nghĩ, bỗng nhiên nơi xa có tiếng chửi rủa. "Ngươi... Ngươi dám dùng đao?"
"Các huynh đệ, đám quân Hùng Hổ dám dùng đao, mẹ kiếp!"
"Đồ chó..."
Không biết chuyện gì xảy ra, đám binh sĩ đang dùng nắm đấm, đột nhiên rút ra vũ khí.
Biến cố này khiến sắc mặt Liên Bích thay đổi: "không hay! Hỏng rồi!"
Trong khu rừng bên ngoài doanh trại quân Sở, Tể Tuyên đang dẫn 2 vạn quân Sở ẩn nấp trong rừng, luôn chú ý tới mọi trạng thái của doanh trại, chờ quân Ngụy tới tập kích, thì từ trong rừng xông ra, giết quân Ngụy trở tay không kịp. Âm thanh từ doanh trại phát ra thu hút sự chú ý của Tể Tuyên.
Ï Liên Bích làm rất tốt... Giả mà như thật, nếu không phải sớm biết chuyện, chỉ sợ ta cũng cho là có biến cố. j
Tể Tuyên thầm khen ngợi Liên Bích, hít sâu một hơi, tiếp tục nấp trong khu rừng, chờ đợi quân Ngụy tập kích.
Nhưng quân Ngụy không tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận