Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 370: Tam Xuyên Đại Chiến! Dị Tộc, Chết!

Chương 370: Tam Xuyên Đại Chiến! Dị Tộc, Chết!Chương 370: Tam Xuyên Đại Chiến! Dị Tộc, Chết!
Phía nam Thành Cao Quan có một vùng đất tên là "Hầu", trước đó không hề có tên.
Đến khi có bộ lạc Hầu thuộc Đê tộc sống ở nơi đây, thì mảnh đất mới có tên.
Mà Hầu thị bộ lạc là một bộ lạc thiên về nước Ngụy.
Dù trong cuộc đi săn, Hầu thị bộ lạc không cử sứ giả, cũng không tỏ vẻ ủng hộ nước Ngụy, nhưng đó là vì bọn hắn sợ đắc tội Yết tộc.
Nhưng mà một bộ lạc thân thiết với Ngụy cứ thế bị diệt tộc.
"Điện hạ..."
Lữ Mục ở phía xa vẫy tay.
Triệu Hoằng Nhuận tiến lên trước, nhìn chỗ móng ngựa Lữ Mục chỉ.
Chiến mã Trung Nguyên cần sử dụng được lâu, mà chiến mã chạy nhiều không tránh khỏi móng ngựa bị mòn, nên người ta dùng sắt làm ra móng ngựa sắt, đóng đinh vào móng ngựa.
Nhưng người Tam Xuyên cưỡi ngựa không hề có móng sắt.
Vì vậy, thông qua vết móng ngựa trên mặt đất, Triệu Hoằng Nhuận liền đoán ra hung thủ là một đội ky binh chính quy.
Mà giờ đây, chỉ có Nãng Sơn quân là có ky binh chính quy.
Hơn nữa, tất cả thi thể đều bị đâm một đao, trong tất cả đội quân Ngụy quốc, chỉ có Nãng Sơn quân nổi tiếng dùng cách này.
F... J Triệu Hoằng Nhuận quan sát bốn phía, chậm rãi nhắm mắt.
Một lúc sau, hắn mở to mắt, hỏi: "có người sống sao?"
Túc vương vệ đang kiểm tra thi thể nhìn nhau, một quân đội như vậy còn mong có người sống sót?
Nhưng để bọn hắn bất ngờ là, trong doanh trại, bọn hắn nghe được tiếng khóc.
Lần theo tiếng khóc, đám Triệu Hoằng Nhuận phát hiện, sâu trong doanh trại, một nơi đầy thi thể, có khoảng 200 người phụ nữ còn sống.
Các nàng mặt nhợt nhạt ngồi trên đất, ôm xác người đàn ông có thể là người thân của họ.
"Này..."
Một hộ vệ hét với các nàng, nhưng nhận được là ánh mắt hận thù, tuyệt Vọng.
Dù Túc vương vệ đều là cựu binh, nhưng cũng bị ánh mắt những nữ nhân kia hù dọa.
"Điện hạ."
Lúc này, hộ vệ trưởng Sầm Xướng đi tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói: "điện hạ, phía tây doanh trại có một cửa ra vào, dựa theo thi thể ở đó phán đoán, người của bộ lạc đang định chạy trốn..."
"Theo hướng tây đi sao, Nãng Sơn quân?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Sầm Xướng há miệng, đối với việc Triệu Hoằng Nhuận gọi thẳng Nãng Sơn quân có hơi ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn gật đầu, khẳng định: "hẳn là hướng tây."
"Ừm... Đi thôi." Gật đâu một cái, Triệu Hoằng Nhuận liếc qua những nữ nhân đang hận thù.
Hắn biết, dù bọn hắn có giúp đỡ các nàng, cũng chỉ là giả nhân giả nghĩa.
Thay vì ở đây, chẳng bằng dứt khoát rời đi.
Nhưng khi Triệu Hoằng Nhuận xoay người, Sầm xướng lại thấp giọng nhắc nhở: "điện hạ, những nữ nhân này... Ty chức cho là, không giữ lại cho thỏa đáng."
"." Triệu Hoằng Nhuận dừng bước, lạnh lùng nhìn Sầm Xướng, ánh mắt lạnh như băng, khiến Sâm Xướng không dám đối mặt, cúi thấp đầu.
"Đi"
"Rõ."
Triệu Hoằng Nhuận trong lòng đều biết.
Hắn biết Nãng Sơn quân vì sao muốn giữ lại những nữ nhân này, trừ nguyên nhân "những nữ nhân này không phải mối đe dọa", chủ yếu là muốn răn đe những kẻ chống lại nước Ngụy.
Mà lời Sâm Xướng nói, Triệu Hoằng Nhuận cũng hiểu.
Sầm Xướng sợ danh tiếng nước Ngụy tổn hại, nên muốn xử lý.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận. lại không muốn làm như thế.
Hắn cảm thấy, nếu bản thân vẫn còn che đậy cho cái gọi là hình tượng của đất nước, thì hắn sẽ mất đi vài thứ với tư cách một con người.
Ngồi lên chiến mã, Triệu Hoằng Nhuận im lặng rời đi.
Đối ngoại chiến tranh, vốn là chuyện kinh tởm, Triệu Hoằng Nhuận không thể trách Tư Mã An.
Nhưng từ đáy lòng, hắn vô cùng phản cảm cách làm của Tư Mã An.
Bất kể Bách Lý Bạt, Từ Ân hay Chu Hợi đều là hộ quốc bảo kiếm, duy chỉ có Tư Mã An là một thanh đồ đao.
Là đồ đao khó khống chế.
Nhìn thấy thảm kịch ở Hầu thị bộ lạc, Triệu Hoằng Nhuận mới hiểu, một đồ đao như Tư Mã An, nếu không có một vỏ đao kiềm chế hẳn, sự tồn tại của hắn không mang đến lợi ích gì cho Ngụy.
Ï Đao là đao tốt, tiếc là có hai lưỡi...
Kéo dây cương, Triệu Hoằng Nhuận thúc ngựa về phía tây.
Hắn rất muốn đuổi kịp Nãng Sơn quân, ngăn Tư Mã An tiếp tục đồ sát, vì... bất kể từ góc độ nhân đạo hay cân nhắc lợi ích nước Ngụy, đều không phải là một chuyện tốt.
Nhưng trên đường đuổi theo Nãng Sơn quân, Triệu Hoằng Nhuận phát hiện bộ lạc thứ 2 bị tàn sát.
Bộ lạc này, có lẽ là gân nhất mới di chuyển đến đây, trong trí nhớ của Triệu Hoằng Nhuận, khu vực này không hề có bộ lạc nào trên bản đồ.
Nhưng từ đồ đằng sừng dê phán đoán, đây là một bộ lạc Yết tộc.
Vì Yết Giác Tháp Đồ, Triệu Hoằng Nhuận ấn tượng cực kém với Yết tộc, nhưng cái này cũng không có nghĩa hắn có thể chấp nhận Nãng Sơn quân đồ sát.
Giống Hầu thị bộ lạc, Nãng Sơn quân giết sạch nam nhân bộ lạc Yết tộc này, chỉ để lại nữ nhân.
Ngoài việc tức giận Nãng Sơn quân tàn sát bừa bãi, Triệu Hoằng Nhuận cũng ngạc nhiên trước tốc độ hành quân.
Tuy nói Thương Thủy quân phát hiện khá muộn, nhưng tối đa không quá nửa ngày, đáng lý ra, đám người Triệu Hoằng Nhuận hẳn có thể đuổi kịp.
Nhưng cho đến nay, Triệu Hoằng Nhuận còn chưa thấy Nãng Sơn quân đâu.
Tốc độ hành quân thế này, đúng là không thể tin nổi!
Chẳng thể trách Nãng Sơn quân không chịu được tốc độ của Thương Thủy quân.
Ngày đó, Triệu Hoằng Nhuận không thể đuổi kịp Nãng Sơn quân.
"Điện hạ, sắc trời không còn sớm, chúng ta tìm một chỗ cắm trại."
Thấy sắc trời dần tối, Trâm Úc đưa ra đề nghị dựng trại, dù sao trời tối, khả năng tìm được Nãng Sơn quân rất nhỏ, ngược lại có khả năng đụng phải dân Tam Xuyên.
Đến lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận bên cạnh trăm người chưa chắc còn sống sót.
"Ừm, tìm một chỗ cắm trại."
Cân nhắc đến điểm này, Triệu Hoằng Nhuận gật đầu đồng ý.
Thế là, một đoàn người tìm nơi dựng trại, cắm trại ở nơi hoang vu, một khi để lửa trại bị nhìn thấy trong vòng 10 dặm thì đó là tự lộ hành tung, cực kỳ không khôn ngoan.
Tìm khoảng nửa tiếng, đám người Triệu Hoằng Nhuận tìm được một hẻm núi, ở đây có thể do nước sông chảy đã lâu, sau đó nước sông thay đổi tuyến đường, liền hình thành hẻm núi, là địa điểm cắm trại tốt.
Đoàn người vào trong hẻm núi, ăn chút lương khô, nghỉ tạm một đêm.
Rạng sáng ngày hôm sau, đoàn người Triệu Hoằng Nhuận tiếp tục xuất phát, hướng tây đuổi theo Nãng Sơn Quân.
Trưa ngày hôm đó, bọn hắn gặp mấy nhóm người chăn dê.
Đồng nghĩa ở gần ở bộ lạc.
Khiến Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, bọn hắn không phát hiện bộ lạc bị Nãng Sơn quân đồ sát.
Chẳng lẽ Nãng Sơn quân đột nhiên dổi tính?
Dĩ nhiên không có khả năng!
Cách giải thích duy nhất là, bọn hắn đi sai phương hướng.
Vào lúc này, nói không chừng Nãng Sơn quân còn đang tiêu diệt các bộ lạc khác, chỉ là đám Triệu Hoằng Nhuận không tìm được thôi.
Ï Đáng chết! ,¡
Triệu Hoằng Nhuận không hy vọng phát sinh, cuối cùng vẫn xảy ra.
Cùng lúc đó, toàn bộ Tam Xuyên đã truyền ra tin tức có quân Ngụy điên cuồng đồ sát dân Tam Xuyên.
Khi biết tin tức này, dân Tam Xuyên, tỉ như Yết tộc, đang nhanh chóng triệu tập dũng sĩ, tạo thành quân đội chống địch.
Mà những bộ lạc yếu hơn thì đang run sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận