Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 518: Hành Thích Lần Hai

Chương 518: Hành Thích Lần HaiChương 518: Hành Thích Lần Hai
Nửa đêm, dịch trạm yên tĩnh.
Chỉ có một gian phòng có chút ánh nến lẻ loi phản chiếu lên cứa sổ.
Trong phòng, Triệu Hoằng Nhuận cùng Chi Vinh vừa đánh cờ vây, vừa trò chuyện.
Chủ đề trò chuyện là làm thế nào để nước Ngụy hùng mạnh, Triệu Hoằng Nhuận từ trước đến nay không thích học vấn suông, hắn không cần loại nho sinh chỉ biết lễ pháp, vương đạo, Triệu Hoằng Nhuận muốn nghe sách lược cụ thể.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận đưa ra đề tài, Chi Vinh nở nụ cười khổ, lắc đầu nói: "nông thôn thân sĩ, sao dám nói bừa quốc sự?"
Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói: "không sao, coi như hai người nhàn rỗi nói nhảm."
Chi Vinh do dự một lúc, bị Triệu Hoằng Nhuận thúc giục mấy lần, mới lên tiếng nói: "đã như thế, Túc Vương điện hạ đừng chê cười... Bỉ nhân ngu kiến, nếu Đại Ngụy muốn cường thịnh, cần trong ngoài yên ổn."
"Ừm” Triệu Hoằng Nhuận không lên tiếng, cách nói như vậy làm hắn không hứng thú.
"Trước tiên nói bên trong, bỉ nhân cho rằng, hoà giải quan hệ bách tính, bình dân rất quan trọng.'(bách tính chỉ trăm họ thị tộc, đều là gia tộc)
Hòa hoãn mâu thuẫn giai cấp?
Triệu Hoằng Nhuận đang đặt cờ, liếc Chi Vinh, thấy hơi hứng thú, hỏi: "làm sao hoà giải quan hệ?”
Chi Vinh dừng một lúc, thấp giọng nói: "cho bình dân hy vọng có thể trở thành quý tộc."
".." Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc.
Ở nước Ngụy, mâu thuẫn giữa bình dân và quý tộc, chủ yếu thể hiện ở hai điểm, thứ nhất, quý tộc áp bức bình dân, thứ hai, bình dân đố kị quý tộc.
Hai điểm này dẫn đến sự thù địch của bình dân đối với quý tộc.
Vậy nên, để hòa giải mâu thuẫn giữa 2 bên, chính là giảm bớt oán giận của bình dân.
Chi Vinh đề ra cho bình dân hy vọng trở thành quý tộc, là sách lược cao minh cũng tàn nhãn.
Đại đa số người sẽ chỉ chấp nhận rủi ro trong tình huống tuyệt vọng, chỉ cần cho bọn hắn một chút hy vọng, liền sẽ dễ dàng không chế. Triều đình khoa cử, không phải là cơ hội cho hàn môn và con em nhà nghèo sao?
Trên thực tế, triều đình Ngụy quốc đã sớm đã đề cao địa vị bình dân, tỉ như hai ba năm một lần khoa thi, lúc thi Hương đâu chỉ mấy vạn người, thế nhưng thi Hương loại đi một phần, thi quận lại loại một phần, đến thi hội, như lúc Triệu Hoằng Nhuận giám sát, cũng chỉ có 2600 người, cuối cùng chỉ còn rải rác một hai trăm người bước vào hoạn lộ.
Đây là tỷ lệ chênh lệch quá lớn.
Nhưng không có con em bình dân hay hàn môn bất mãn, vẫn tranh nhau tham gia khoa thi, vì sao? Vì bọn hắn thấy được hy vọng, thấy được cơ hội tiến thân lên tâng lớp thượng lưu.
Khi không có khoa cử, quan chức cần tiến cử, mà ai là người tiến cử? Quý †ộc, vọng tộc, thân hào nông thôn, những người này chỉ đề cử người có quan hệ với mình, con cháu hàn môn cùng con em bình dân không có cơ hội, trừ phi đi bái sư, đón dâu, lập mối quan hệ với những thế gia vọng tộc kia, bằng không đừng mong tiến thân.
Chính cách tiến cử này, khiến một số người tài giỏi bất mãn triều đình.
Mà khoa cử, lại cho đám người này hy vọng, thu được nhân tâm đám người này.
Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận mới nghĩ cách của Chi Vinh vừa thông minh vừa tàn nhân.
Người này, thật có kiến giải!
Chỉ là một câu nói, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy người trước mặt đúng là nhân tài, nghĩ không ra vì sao lại bị trượt khoa thi. Nhưng nghĩ kỹ, thì cũng thấy bình thường, những đề bài trong khoa thi đều cứng nhắc, không có gì quá ngạc nhiên khi người tài bị trượt.
Ngay lúc Triệu Hoằng Nhuận đang định hỏi kỹ hơn, ngoài phòng truyền đến tiếng động.
Chi Vinh đang đặt quân cờ, còn Triệu Hoằng Nhuận bưng chén trà, đều nhìn ra cửa sổ, chỉ là cửa sổ đang đóng, không nhìn được gì.
"Thực sự to gan."
Chi Vinh lắc đầu, mặt tức giận.
Theo luật pháp nước Nguy, tấn công trạm dịch không khác tấn công nha môn, sung quân 20 năm.
Nên đạo tặc thường sẽ tránh dịch trạm.
Cùng lúc đó, ở ngoài đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, có vài bóng đen lén lút tiến về dịch trạm.
Tiếng động hai người nghe được, là một tên trong số đó bất cẩn đá trúng một viên gạch khi vượt tường, làm viên gạch rơi vỡ.
"Ngươi làm gì?" một tên thấp giọng mắng tên làm rơi viên gạch: "đây là vụ mua bán cho ta ăn uống thoải mái cả đời, cẩn thận chút."
"Ta cũng không cố ý... tên kia cãi lại.
Lời còn chưa dứt, lại có một tên khác thấp giọng nói: "tất cả câm miệng... Sợ người trong dịch trạm không nghe thấy sao? Không muốn làm vụ mua bán này thì quay về."
Nghe thế, cả đám im lặng.
"Dịch trạm bốn phía có tháp canh, mấy người đi giết binh sĩ canh phòng, những người còn lại tìm kiếm từng gian phòng."
"À”
Đám người đã quyết định phân chia, tản ra bốn phía.
Bọn hắn không chú ý, trên nóc nhà có đôi mắt dõi theo bọn hắn.
Chủ nhân con mắt là tông vệ đang nằm trên nóc nhà.
Chuyện gì xảy ra? Đám người này...
Hơi khác đám người ở quán trọ...
Đám người này...
Nhìn đám người phía dưới, các tông vệ thấy khó hiểu, đám người trước mắt không có kinh nghiệm.
Đám người quán trọ mới coi là chuyên nghiệp, nếu không phải Trần Tiêu khiến bọn hắn bất ngờ, để Mị Khương phát giác, có lẽ đám người Triệu Hoằng Nhuận đã chết.
Nhưng đám người trước mắt không những lộ tiếng, lại còn cãi nhau
Thích khách đợt hai là đám người này?
Vệ Kiêu nhíu mày, hắn cảm thấy hai nhóm thích khách quá khác biệt.
Lúc này, Cao Quát thấp giọng nhắc nhở: "nên động thủ, miễn cho tặc tử quấy rầy nữ quyến."
Vệ Kiêu gật đầu, tuy có Mị Khương, Mị Nhuế bảo vệ, nhưng kẻ địch không ít, vạn nhất có sai sót, Vệ Kiêu đảm đương không nổi.
Hắn lặng yên giơ nỏ, nhắm một tên đang đứng trong sân, bóp cò.
Phốc một tiếng, mũi tên cắm giữa ngực tên kia, tên kia ôm ngực, hít vài hơi rồi gục xuống. Đây là một tín hiệu.
Ngay lập tức, tông vệ đang mai phục trên nóc nhà nhảy xuống, chém về lưng của đám tặc tử.
"A"
"A"
Sau vài tiếng kêu thảm, đám thích khách hoảng sợ, bọn hắn chưa kịp phản ứng, cửa ở hai căn phòng bị đá văng, trong phòng từng đội binh sĩ lao ra.
"Giết!"
Một tiếng hét vang lên, các tông vệ và binh sĩ cùng tấn công từ hai phía.
Thấy bị lộ, đám thích khách hoảng loạn, có kẻ lao về phía tông vệ, có kẻ lao về phía binh sĩ, có vài tên hét lên "ta không muốn chết" rồi cố gắng trèo qua tường.
Chuyện gì xảy ra? Vì Trầm Úc đang canh giữ bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, Vệ Kiêu chỉ huy thay, nhìn cảnh tượng trước mắt, có hơi kinh ngạc.
Vì.. Đám người trước mắt, tạm không nói yếu, mấu chốt là năm bè bảy mảng, cứ như một đám ôn hợp.
Ngay khi Vệ Kiêu dẫn tông vệ và binh sĩ tiêu diệt đám thích khách, từ sau dịch trạm, có hơn 20 người trèo qua tường.
Lặng yên không một tiếng động. Chương 519: Hành Thích Lần Hai (2)
Có thể thấy, đám thích khách này lợi hại hơn đám ở sân trước, mọi hành động đều lặng yên không tiếng động, ngay cả binh sĩ đang ở trên tháp canh cũng không phát hiện ta.
Ï Giết hắn! ,
Một người trong đó là thủ lĩnh, chỉ vào binh sĩ, ra dấu cắt cổ.
Một bóng đen khác gật đầu, khom lưng đến sau lưng binh sĩ, tay phải bịt miệng binh sĩ, tay trái rút dao găm, cứa cổ họng.
Đòn tấn công bất ngờ, khiến binh sĩ trợn mắt đau đớn, hắn vẫn muốn giãy giụa, nhưng con dao thuận thế đâm từ sườn trái vào tim. Người binh sĩ lập tức mềm nhũn.
Bóng đen kéo thi thể binh sĩ đến chân tường, sau đó quan sát xung quanh, rồi vây tay với đồng bọn, ra hiệu mối đe dọa đã được loại bỏ.
Trong nháy mắt, khoảng 20 bóng đen cúi mình chạy tới.
ƒ Mấy người các ngươi đi đằng này, mấy người các ngươi đi chỗ đó, lần lượt tìm kiếm, mục tiêu ở gân đây. ¡
Tên thủ lĩnh ra dấu bằng cử chỉ.
Các bóng đen gật đầu, hai mươi mấy người chia ba nhóm, đi 3 phương hướng khác nhau.
Một nhóm người trong đó trực tiếp tới phòng mấy nữ nhân.
Lúc này, mấy nữ nhân yên lặng ở trong phòng, tiếng chém giết để các nàng cảm thấy sợ hãi, là người lớn tuổi nhất, Tô cô nương mặc dù sợ hãi, vẫn gượng cười, an ủi Dương Thiệt Hạnh, Ô Na, cùng Lục nhi.
Mị khương, Mị Nhuế bình tĩnh hơn nhiều, người trước ôm kiếm, dựa vào tường, nhắm mắt dưỡng thần; còn Mị Nhuế thì ngồi, vừa điều phối thuốc, vừa ngâm nga.
Hai tỷ muội này hoàn toàn không lo lắng.
Vì trong phòng thực sự quá yên tĩnh, khiến Tô cô nương rợn tóc gáy, thế là nàng hỏi Mị Khương: "Mị Khương, ngươi... Không sợ sao?"
Mị Khương từ từ mở mắt, hỏi ngược lại: "vì sao phải sợ?"
"Vì sao... Tô cô nương ngẩn người, nàng chưa kịp mở miệng, Dương Thiệt Hạnh nhút nhát nói: "Mị Khương tỷ tỷ võ nghệ lợi hại, nàng sẽ không sợ." Nhìn mấy nữ nhân như đã hiểu, Mị Khương cũng không giải thích gì
Trong lòng hiện lên cảnh tượng: một bé gái 3,4 tuổi, ôm một bé gãi trong tã lót, ngơ ngác ngồi trong xe, ngoài xe, vô số thích khách đến giết 2 tỷ muội, bọn hắn chém giết với hộ vệ Hùng Thác cử đi hộ tống 2 tỷ muội, một đường máu tanh tiến đến nước Ba.
Ï Võ nghệ không quan trọng, chỉ là đã trải nghiệm, tất nhiên sẽ không quan tâm... j
Thở dài một hơi, Mị Khương liếc mắt, rút kiếm đâm ra ngoài cửa sổ, sau một tiếng rên rỉ, giấy dán cửa nhuộm màu đỏ.
"Ah -"
Một vài tiếng hét vang lên trong phòng, rồi đột dừng lại.
Thì ra Tô cô nương đã hét lên theo bản năng sau khi nhìn thấy vết máu, nhưng lập tức ngậm miệng lại, đồng thời bịt miệng Ô Na và Lục nhi.
Còn Dương Thiệt Hạnh hét lên một tiếng đã ngất đi.
Lúc này, ở ngoài phòng, một bóng đen định nhìn trộm, thì bị Mị Khương đâm kiếm xuyên tim, hắn khó tin nhìn ngực mình, đến chết cũng không biết vì sao mình.
Ï Trong phòng có cao nhân? ¡
6,7 bóng đen còn lại kinh hãi, thấy hành tung đã lộ, không thèm trốn, một kẻ đá bay cửa phòng.
Không ngờ, sau khi cửa phòng văng ra, có một cô bé chừng 15,16, quần áo đỏ trắng, đang cười nhìn bọn hắn.
Đó là Mị Nhuế.
F Cười? 1 Mấy bóng đen ngẩn ngơ, đúng lúc này, Mị Nhuế cầm thứ gì đó lên thổi.
Nắm bột phấn bị thổi tung, bay đến mấy bóng đen.
Ï Làm sao... J
Bóng đen đứng đầu hoảng sợ phát hiện, toàn thân có cảm giác ngứa.
Hắn chưa phản ứng lại, hai chân đã mềm nhũn, ngã xuống đất, lập tức, toàn thân co giật, đau đến mức hắn muốn kêu lên, lại phát hiện, toàn thân mất tri giác, ngoại trừ mắt có thể cử động, còn lại toàn bộ cơ thể không phản ứng.
"Phù phù -"
"Phù phù phù phù -"
Lại có vài tiếng ngã xuống đất, 6 cái bóng lần lượt run rẩy, co giật.
Có một tên cắn chặt răng, cố gắng đứng thẳng, đáng tiếc chỉ có tay trái hắn hoạt động được, còn các bộ phận khác, cũng đã mất tri giác.
"A? Tại sao người không ngã?"
Mị Nhuế đến cạnh người đang cố vùng vãy, ngồi xuống nhìn hắn, dưới ánh hoảng sợ của hẳn, nàng quay về phòng lấy ít thuốc bột, thổi lần nữa.
"Một, hai, ba, bốn, năm..."
Mi Nhuế vui vẻ đếm, khi nàng đếm tới năm, người áo đen không thể kiên trì được nữa, ngã xuống đất, ngoại trừ đôi mắt có thể chuyển động, còn lại bất động.
"Thật yếu..."
Mị nhuế vỗ tay, lẩm bẩm: "trước đây bọn Trầm Úc, kiên trì đến lúc ta đếm số 30..." Nói xong, nàng nghiêng đầu, không chắc chắn: "hả? Trước đây dùng cho đám Trầm Úc, là thuốc này sao? Ừm, có vẻ đúng, lại hình như không đúng..." Ngay khi nàng nhăn mũi suy nghĩ, Mị Khương cầm theo thanh kiếm dính máu đi ra, nghi ngờ nhìn 4 phía, thì thào: "kỳ quái, những người này đến được đây ngay dưới mũi tông vệ..." Nói xong, nàng quay đầu nói với Mị Nhuế: "muội, ngươi thủ ở chỗ này, ta đến trước xem xét."
"Tỷ, an tâm giao cho ta."
Mị Nhtế tự tin nói.
Mị khương gật đầu, đang định đi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, dặn dò: "muội, dùng độc, nhớ phải cho mấy nữ nhân trong nhà uống giải dược... Nhớ kỹ, phải cho mấy nàng uống giải dược trước!"
"Biết rồi!"
Mi Nhuế tức giận nói, khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ.
Dặn dò Mị Nhuế xong, Mị Khương vội đi tới sân trước. Ở sân trước lúc này, tông vệ đang chỉ huy binh sĩ, giết đám thích khách.
Đám người này trang phục khác nhau, vũ khí cũng khác nhau, có dùng kiếm, có dùng đao, còn có dùng thương, nhìn thế nào cũng không giống sát thủ như "ẩn tặc", ngược lại giống như một đám du hiệp.
Du hiệp là một đám người có chút sức mạnh, hy vọng trở nên nổi danh, nhưng cuối cùng chỉ có thể lưu lãng tứ xứ, kiếm lấy chút tiền thưởng sống qua ngày.
Đám người này trước mặt binh sĩ chính quy chỉ là đám ô hợp, chẳng qua là số lượng khá đông, nên mới khiến binh sĩ gặp khó.
Có một số kẻ vì tham tiền thưởng cao, nên như phát điên, lao qua hàng phòng thủ của binh sĩ. Thấy mấy tên lao về phòng Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi, Vệ Kiêu lo lắng, hét lên: "Trần Tiêu, Chử Hanh, đi giúp Trầm ÚcI"
"Ta không phải thuộc hạ của ngươi, ngươi hét ta làm gì?"
Trần Tiêu tức giận lẩm bẩm một câu, nhưng không từ chối mệnh lệnh của Vệ Kiêu, cùng Chử Hanh đi trợ giúp Trầm Úc.
Đợi Trần Tiêu cùng Chử Hanh đến phòng Triệu Hoằng Nhuận, bọn hắn phát hiện Trâm Úc lâm vào khổ chiến.
Ai bảo Triệu Hoằng Nhuận và Chỉ Vinh thắp nến đánh cờ, nên thu hút đám người lao đến.
Thấy Trần Tiêu cùng Chử Hanh đến trợ giúp, Trầm Úc không để ý bản thân bị bao vây, la lớn: "Trần Tiêu, giữ cửa phòng!" "Đã nói ta không phải là thuộc hạ của các ngươi... Chết tiệt!"
Trần Tiêu vừa mắng, vừa chạy, hắn thấy có một tên đã xông vào trong phòng.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận vẫn trò chuyện với Chi Vinh.
Khi hai người nói đến "ẩn tặc", Triệu Hoằng Nhuận thấy cửa phòng bị đá văng, một người đàn ông hung ác, vui vẻ xông vào.
Triệu Hoằng Nhuận không chút hoang mang, cầm 2 chiếc nỏ bên cạnh lên, lắp tên, nhắm thẳng tên thích khách, bóp cò.
Vụt một tiếng, mũi tên lao tới, tên thích khách lách người, nhưng mũi tên từ chiếc nỏ thứ hai được Triệu Hoằng Nhuận bắn ra.
Phốc một tiếng, mũi tên găm vào ngực tên kia, hắn không cam lòng rồi ngã xuống đất.
".. Nói như vậy, Dương Hạ là thiên hạ của ẩn tặc rồi?"
Không thèm nhìn tên thích khách, Triệu Hoằng Nhuận cau mày hỏi Chỉ Vinh.
"Dương Hạ, thời cổ là Trịnh, Tống biên giới, sau khi Đại Ngụy diệt trịnh, có thời kỳ thành Ngụy, Tống biên giới, Dương Hạ mấy trăm năm qua rồng rắn lẫn lộn, hỗn loạn vô cùng, triều đình tuy muốn phái binh vây quét, nhưng đám người kia chỉ cần trốn về Dương Sơn, trốn mấy tháng, quân đội cũng chỉ đành lui... Hơn nữa, ẩn tặc trốn trong dân chúng, rất khó phân biệt."
Nói xong, Hà Chi Vinh nhịn không được nhìn thi thể thích khách, mà líu lưỡi. Hắn cảm khái: Túc Vương điện hạ, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng không hổ là người dẫn binh đánh trận, cho dù gặp hành thích, mà vẫn bình tĩnh.
Ngay khi Chỉ Vinh cảm khái, Trần Tiêu hét: Túc Vương ngươi không sao chứ, cùng Chử Hanh xông vào trong phòng, vào trong phòng thì bất ngờ phát hiện thi thể kẻ vào xông vào.
Nghe tiếng hét, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, nói: "ngươi sợ đám người này không biết bản vương ở đây sao?" Nói rồi, hắn chỉ ra ngoài phòng, ra lệnh: "đi giúp Trầm Úc!... Nhớ lưu lại mấy người sống."
"Ta không phải thuộc hạ của ngươi..."
Trần Tiêu lẩm bẩm, Chử Hanh đã vác thi thể ra ngoài phòng.
Thấy vậy, Trần Tiêu nắm tóc, cũng quay người đi ra ngoài.
Hắn còn chưa ra, đã nghe Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh nói: "ra ngoài nhớ khép cửa lại."
Trần Tiêu há miệng, từ bỏ phản bác, ngoan ngoãn đóng cửa phòng.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận tiếp tục trò chuyện với Chi Vinh.
".. Mặc kệ thế nào, nếu những vụ ám sát này có liên quan đến ẩn tặc, thì dù lật tung Dương Hạ, ta cũng không nhân nhượng."
Chi Vinh nghe vậy nhắc nhở: "vậy Túc Vương điện hạ phải cẩn thận, những người kia ép buộc bình dân, chửi bới điện hạ, truyền bá lời đồn bất lợi với điện hạ."
"Lời đồn bất lợi?' Triệu Hoằng Nhuận bật cười lắc đầu "..."
Hắn trong lòng tự nhủ: dù bất lợi đến mấy, liệu có so được với lời đồn ở Đại Lương?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ chỗ Chi Vinh biết được, Dương Hạ huyện thành đúng là hỗn loạn.
Làm địa đầu xà, ẩn tặc lại có thể áp đảo Huyện lệnh?
Đúng là phải đi xem thử! ¡
Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ.
Hắn không dám tin trong nước Ngụy lại có một thành trì bị tội phạm nắm giữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận