Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 530: Lệnh Cấm Binh Khí

Chương 530: Lệnh Cấm Binh KhíChương 530: Lệnh Cấm Binh Khí
3300 binh sĩ Thương Thủy quân, được Vu Mã Tiêu dẫn vào chiếm Dương Hạ huyện thành.
Sau khi tiến vào thành, theo lệnh Triệu Hoằng Nhuận, Vu Mã Tiêu chia binh ra 3 cửa đông, nam, bắc, chính thức tiếp quản phòng thủ Dương Hạ huyện.
Vu Mã Tiêu bố trí 500 binh sĩ ở mỗi cổng thành, đồng thời cử 4 Thiên Nhân tướng thống lĩnh.
Sau khi bố trí xong, Vu Mã Tiêu dẫn 1300 binh sĩ còn lại, khống chế kho vũ khí và kho kương, sau khi lấy được kho, lại tiếp quản đồn trú và cử binh sĩ đi tuần tra.
Trong lúc đó, huyện binh toàn thành đầu hàng. Tuy trong số huyện binh có không ít ẩn tặc, nhưn đại đa số vẫn là binh dân, không có can đảm chống lại Thương Thủy quân?
Thương Thủy quân vốn dĩ có đẳng cấp cao hơn bọn hẳn, huống chi, Thương Thủy quân còn do Túc Vương chỉ huy, ai dám lỗ mãng?
Thế là, huyện binh đều bị Thương Thủy quân đoạt binh khí, cưỡng chế về nhà, còn huyện binh có hiềm nghi, thì bị Thương Thủy quân Sĩ bắt tại chỗ.
Vê phần sĩ quán, cùng du hiệp, Thương Thủy quân tạm thời không động đến bọn hẳn.
Liên quan đến chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận cân nhắc kỹ, hắn vốn định trục xuất du ra khỏi thành, làm vậy, Dương Hạ ẩn tặc sẽ bị suy yếu.
Nhưng bỏ mặc đám du hiệp này rời khỏi Dương Hạ, thích hợp sao?
Một khi đám du hiệp bị đuổi khỏi Dương Hạ, đám người này sẽ chạy về các huyện xung quanh, làm các huyện xung quanh hỗn loạn.
Đã vậy, thà cứ nhốt du hiệp ở Dương Hạ, hạn chế mọi chuyện ở Dương Hạ huyện.
Nhưng như vậy, cũng khiến tình cảnh Thương Thủy quân trở nên nguy hiểm.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Hoằng Nhuận đã nghĩ ra một cách: quản chế binh khí.
Quản chế binh khí nghĩa là tịch thu vũ khí của du hiệp, một khi du hiệp mất đi binh khí, mối đe dọa của bọn hắn sẽ giảm mạnh.
Chỉ tiếc số tiền trong kho không nhiều, bằng không, Triệu Hoằng Nhuận đã dùng tiền đi mua binh khí trong tay du hiệp, làm vậy sẽ tránh được du hiệp bất mãn.
Chỉ tiếc trong kho tiền Dương Hạ, tuy không rỗng tuếch, nhưng thực sự không đủ để mua số vũ khí của du hiệp trong thành.
Trong tình huống này, cho dù Triệu Hoằng Nhuận biết rõ đoạt binh khí của du hiệp nhóm binh khí sẽ làm đám người này oán giận, cũng không thể không làm.
Suy cho cùng, tịch thu vũ khí còn tốt hơn để bọn hắn cầm vũ khí.
Sau khi nhận lệnh, Thương Thủy quân không để ý ăn cơm đã bắt đầu hành động.
Người chỉ huy vẫn là Vu Mã Tiêu, còn Vệ Kiêu, Lữ Mục đi bên cạnh, không phải Triệu Hoằng Nhuận không tín nhiệm Vu Mã Tiêu, chỉ là lo Vu Mã Tiêu bị ám sát, nên sai Vệ Kiêu, Lữ Mục bảo vệ hắn. Khi binh sĩ Thương Thủy quân đi trên đường, tất cả bình dân đều lui tránh, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.
Nhưng để dân chúng kinh ngạc là, binh sĩ như không thấy bọn hắn, đến trước một tòa sĩ quán thì dừng.
Vu Mã Tiêu quay đầu nhìn Vệ Kiêu, xin chỉ thị.
Đáng lý, Vu Mã Tiêu là Thương Thủy quân đại tướng, không cần xin Vệ Kiêu chỉ thị, ai bảo Vệ Kiêu là tông vệ bên cạnh Túc vương.
Nhưng Vệ Kiêu biết phân tấc, chỉ giơ tay, ra hiệu Vu Mã Tiêu hạ lệnh.
Điều này để Vu Mã Tiêu có ấn tượng tốt với Vệ Kiêu.
"Người tới, gọi chủ quán đi ra!"
Một thân vệ bên cạnh Vu Mã Tiêu bước ra, tiến đến cửa sĩ quán, gõ mạnh vào cửa.
"Bang bang bang"
Trong sĩ quán lúc này, có rất nhiều du hiệp đang dùng cơm, bỗng nhiên thấy binh sĩ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng bất an.
"Trong quán là ai chủ trì? Đi ra!" Tên thân vệ kia quát lên.
Sĩ quán hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu, có một người đàn ông cường tráng đi ra, bước ra ngoài cửa, vẻ mặt bất định nhìn binh sĩ, chắp tay nói: "các vị quân gia, không biết muốn làm gì?"
Vu Mã Tiêu giục ngựa tiến lên, trầm giọng nói: "phụng lệnh Túc Vương, thi hành lệnh cấm binh khí, bất luận kẻ nào cũng không được mang theo binh khí."
Nói xong, hắn vung tay, 100 binh sĩ xông vào sĩ quán. Binh sĩ xông vào trong sảnh, không để ý du hiệp đang ăn cơm, chỉ cần nhìn thấy binh khí, tất cả tịch thu.
Thấy vậy, một tên du hiệp giận tím mặt, nắm lại binh khí, tức giận chất vấn: "ngươi muốn làm gì?"
Binh sĩ lặp lại lời Vu Mã Tiêu, sau đó lạnh lùng quát: "buông tay!"
Tên du hiệp sắc mặt đỏ bừng, giữa chặt binh khí không buông.
Thấy vậy, tên Bách Nhân tướng cách đó không xa hạ lệnh: "bắt lại!"
Vừa dứt lời, binh sĩ lao vê phía tên du hiệp kia, đè đối phương xuống.
Nhìn cảnh này, đám du hiệp cùng đứng lên, tay cầm vũ khí, vẻ mặt hung dữ.
Đúng lúc này, lại có binh sĩ tiến vào SĨ quán, từng người cầm nỏ, nhắm thẳng đám du hiệp.
Du hiệp biết nỏ lợi hại, không có ai dám di chuyển.
Thấy vậy, tên Bách Nhân tướng phất tay, hạ lệnh: "đoạt lại binh khí."
Binh sĩ nhanh chóng tiến lên tịch thu binh khí.
Trong lúc đó, có một du hiệp không muốn bị tước vũ khí, nên xo xoát với 1 binh sĩ, lúc vật lộn, hắn tức giận rút binh khí.
Nhưng trước khi tên du hiệp kịp làm gì, đã có hơn chục nỏ binh bóp cò.
Phốc vài tiếng, tên du hiệp trúng tên, trợn tròn mắt ngã xuống.
Đám du hiệp trong sĩ quán xôn xao, bọn hắn không dám tin Thương Thủy quân lại giết người.
Đúng lúc này, tên Bách Nhân tướng liếc xung quanh, lạnh lùng nói: "tưởng Thương Thủy quân đang đùa với các ngươi sao?!... Theo lệnh Túc Vương, kẻ không giao vũ khí, giết ngay tại chỗi... Ngoan ngoãn đứng một góc!"
Nghe vậy, nhìn thi thể du hiệp, đám du hiệp sắc mặt trằng bệch, chỉ đành ngoan ngoãn lui vào góc tường, trơ mắt nhìn Thương Thủy quân đoạt binh khí.
Lúc này, một đám người lao xuống từ trên lầu, tay cầm vũ khí.
"Đó là người của ngươi?”
Vệ Kiêu liếc tên chủ quán, lạnh lùng nói: "lệnh bọn hắn giao binh khí."
Tên chủ quán liếc binh sĩ trong sảnh, rồi hét lên với đám người: "các ngươi muốn làm gì?!... Buông vũ khí xuống!"
Đám người nhìn nhau, cuối cùng thả binh khí trong tay. Vệ Kiêu từ tốn nói: "cho phép bọn ta lục soát một phen, Túc Vương có lệnh, dân gian binh khí đều phải nộp lên."
Tên chủ quán ánh mắt giận dữ, nhưng không dám phát tác, nén giận nói: "cứ tự nhiên."
Vừa dứt lời, Vệ Kiêu hạ lệnh: "tìm!"
Nghe vậy, các binh sĩ lục tung khắp sĩ quán, lấy tất cả những thứ được coi là vũ khí mang đi.
Đối diện tòa sĩ quán này còn một †òa sĩ quán, ở trước cửa, Du Mã đang cau mày nhìn.
Không phải một tháng sau sao? Sao đột nhiên... A, dùng kế hoãn binh ổn định chúng ta, sau đó làm loạn?
Vì không biết tại sao Triệu Hoằng Nhuận thay đổi chủ ý, Du Mã cảm giác mình bị lừa, hắn vốn nghĩ rằng Dương Hạ Ẩn tặc cùng Túc Vương điện hạ còn đường xoay sở, nên, hẳn liên lạc Ấp Khâu chúng, chuẩn bị thương lượng cách giải quyết.
Thật không ngờ, Túc Vương điện hạ đột nhiên trở mặt, mạnh mẽ thu hồi Dương Hạ.
Hay cho tiên hạ thủ vi cường, hay cho Túc Vương...
Du Mã híp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, binh sĩ đã lục soát xong sĩ quán bên kia, đang di chuyển sang chỗ Du Mã.
Thấy vậy, Du Mã gọi một người trong quán, ra lệnh: "để các huynh đệ giao binh khí, không cho phép phản kháng."
"Vâng."
Một lúc sau, binh sĩ lục soát quán của Du Mã, tìn được nhiều binh khí.
Nhìn binh sĩ rời đi, Du Mã thở dài.
Túc Vương, Túc Vương, ngươi làm vậy, chẳng lẽ không phải ép các thế lực ẩn tặc liên hợp đối phó ngươi?
Du Mã lắc đầu, nhìn sắc trời dần tối.
Không cần nghĩ hắn cũng đoán được, đêm nay, ẩn tặc trong thành, sẽ tấn công Thương Thủy quân.
Đổ máu là không thể tránh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận