Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 214: Tín Hiệu

Chương 214: Tín HiệuChương 214: Tín Hiệu
Tiệc mừng ở Tụ Anh điện hôm nay, cũng chẳng có gì đáng nói, chẳng qua là làm theo lệ, mời những người có công đánh lùi quân xâm lược một bữa mà thôi.
Vở kịch lớn thực sự nằm ở cuộc tranh cãi giữa quân đội và triều đình về việc phân phối lợi ích sau chiến tranh trong vài ngày tới.
Quân đội đề cập ở đây thực ra chỉ có Tuấn Thủy doanh, Nãng Sơn doanh, Phần Hình Tắc cùng Yên Lăng quân, Thương Thủy quân, Yên Thủy quân mới được thành lập bởi Triệu Hoằng Nhuận.
Ý tưởng ban đầu của Triệu Hoằng Nhuận, là định nộp lên Hộ Bộ 6 phần 10, còn lại 4 phần, hắn sẽ dùng hầu hết cho Tuấn Thủy doanh, Nãng Sơn doanh, Phần Hình Tắc, Yên Lăng quân, Thương Thủy quân và Yên Thủy quân với các con số khác nhau, trong đó bao gồm việc xây thêm công trình ở Thương Thủy, Trường Bình, Yên Lăng.
Nhưng vì đám thế tử như Triệu Thành Tú bất ngờ đến Đại Lương, lại thêm được Triệu Nguyên Nghiễm nhắc nhở, khiến Triệu Hoằng Nhuận ý thức được, số sản vật khổng lồ do hắn mang về đang bị người nhòm ngó.
Tuy nhiên, Triệu Hoằng Nhuận không hề lo lắng, vì trong bữa tiệc hắn đã đạt được sự ăn ý với Tư Mã An và Từ Ân.
Hai vị tướng quân đi cả ngày lẫn đêm quay lại Đại Lương, cũng không chỉ vì tham gia tiệc ăn mừng, mà còn là do Bách Lý Bạt đã gửi thư, truyền đạt lại ý của Triệu Hoằng Nhuận cho bọn hắn, nên vì quân phí cho những năm sau, hai vị tướng quân mới quay về Đại Lương một chuyến, để cảm ơn Triệu Hoằng Nhuận và trợ uy cho hắn.
Từ lâu, Bách Lý Bạt, Tư Mã An, Từ Ân tuy là đại tướng quân, nhưng quan hệ với Binh Bộ, Hộ Bộ cũng không hề tốt đẹp.
Nghĩ thử xem, Bách Lý Bạt, Tư Mã An, Từ Ân thân là tướng quân đương nhiên luôn mong mở rộng biên chế quân đội gấp năm gấp mười, ngoài ra còn muốn nửa năm thay quân bị một lần, rồi còn bổ sung thêm quân lương, nhưng về phía triều đình thì sao, Binh Bộ 2 năm thay đổi quân bị một lần đã có thể cám tạ trời đất, còn Hộ Bộ lại luôn muốn cắt giảm quân phí, nên hai bên có mối quan hệ tốt đẹp mới là kỳ quái.
Tuy cả hai bên đều suy nghĩ cho quốc gia, nhưng vì lập trường khác nhau, quan điểm cũng khác nhau, khó tránh khỏi việc cãi nhau. Nhưng ở chuyện quốc gia, Triệu Hoằng Nhuận hiển nhiên là ủng hộ quân đội, dù sao hắn thấy, cắt giảm chi phí nào cũng được, duy chỉ có quân phí là không thể cắt giảm, vì quân đội liên quan đến tôn vong của toàn bộ Đại Ngụy.
Đừng thấy Hùng Thác bị đánh bại mà nhầm, thất bại đó chỉ là của riêng Hùng Thác còn nước Sở thì hâu như chẳng chịu ảnh hưởng gì, nước Sở vẫn mạnh mẽ vô cùng.
Ngoài ra ở phía bắc Đại Ngụy còn có nước Hàn đang nhìn chằm chằm. Bây giờ mà Đại Ngụy cắt giảm quân phí, chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.
Mạnh tử nói: "Dĩ lực phục nhân giả, phi tâm phục dã, lực bất thiệm dã; dĩ đức phục nhân giả, trung tâm duyệt nhi thành phục dã".
Nói cách dễ hiểu, chính là phải lấy đức phục người.
Tuy nhiên, theo Triệu Hoằng Nhuận xem, vị thánh hiền này đã quá lý tưởng hóa, dù sao trên đời không phải ai cũng nói đạo lý, nhớ lúc sứ giả nước Sở bị tập kích, nước Ngụy đã nhiều lần phái người đi Sở giảng thích. Nhưng Sở Vương vẫn hạ lệnh tuyên chiến với Ngụy, ý đồ dùng vũ lực, ép nước Ngụy quy thuận nước Sở.
Trong trường hợp này, đạo lý chẳng có ích gì.
Vì thế, Triệu Hoằng Nhuận cho rằng, nếu nước Ngụy muốn trong ngoại giao giành được quyền nói chuyện, thì điều kiện tiên quyết là, nước Ngụy phải đủ mạnh, dù quốc lực không mạnh, nhưng quân đội phải nhất định phải mạnh. Chỉ có mạnh đến mức Sở, Hàn không thể dễ dàng đánh bại, thì nước Ngụy mới đảm bảo được hòa bình. Nếu không, thì nước Ngụy sẽ lại rơi vào tình cảnh như trước đó, đại quân nước Sở công ngụy, quân Ngụy chỉ có thể liên tục rút lui?
Cũng chính vì muốn tăng cường quân đội, nên Triệu Hoằng Nhuận mới đưa Yên Lăng quân lên thành quân chính quy, lại tăng thêm Thương Thủy, Yên Thủy hai đội quân, bằng không chỉ với "sáu quân doanh" tổng cộng là 8 vạn quân chính quy, hoàn toàn không đủ để ứng phó cục diện bết bát nhất: Sở, Hàn hợp tung.
Nhưng hẳn cũng hiểu, bất luận Binh Bộ hay Hộ Bộ, cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận 3 đội quân mới thiết lập, dù sao làm vậy là buộc triều đình tăng thêm quân phí và quân lương.
Nói chúng, tiệc ăn mừng hôm nay chỉ là làm cho có, vở kịch thực sự nằm ở cuộc tranh luận với lục bộ trong 2 ngày tới, cũng may Triệu Hoằng Nhuận đã nắm át chủ bài trong tay, đó chính là số sản vật với giá trị khổng lồ đang để ở Tường Phù huyện.
Nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, trong yến hội nhị ca Ung Vương, lại đề cập đến chuyện hắn không muốn làm.
Ừm, chính xác hơn, là chuyện không liên quan đến hắn.
".. Sau vài ngày nữa, phụ vương có ý định lập đàn tế trời, ngu huynh cảm thấy, hẳn là không có người nào, thích hợp chủ trì nghi thức hơn Hoằng Nhuận."
F Tế trời? J
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, hắn thật sự không rõ chuyện này: "Vì sao?”
"Còn có thể vì sao?" Ung Vương mỉm cười, thấp giọng nói: "vì Đại Ngụy thắng trận thôi... Hoằng Nhuận có hứng thú không?"
Triệu Hoằng Nhuận nhìn không thấu †âm tư nhị ca, luôn cảm thấy hắn có mưu đồ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "có hứng thú hay không không quan trọng, vấn đề là... Nghỉ thức tế trời không phải từ trước đến nay đều do phụ vương chủ trì sao?"
Ung Vương nghe vậy, vẻ mặt khó đoán, từ tốn nói: "những năm trước thì đúng như thế, nhưng ngươi cũng biết, phụ vương tuổi đã gần 50, nếu phải chủ trì toàn bộ lễ tế, chỉ sợ sẽ sinh bệnh, nên phụ vương hẳn sẽ tuyển chọn một người trong các huynh đệ, hỗ trợ chủ trì nghi thức... Hoằng Nhuận có hứng thú không?"
Triệu Hoằng Nhuận nhìn nhị ca với lòng hiếu kỳ. Theo hắn thấy, nghi thức tế trời, hiệu quả lớn nhất là trấn an lòng người, tăng thêm danh tiếng của quân vương, chứ nói thẳng ra thì chỉ là một buổi biểu diễn chính trị.
Đối với loại chuyện không hề có chút lợi ích nào kiểu này, Triệu Hoằng Nhuận chẳng thèm quan tâm, dù sao hắn còn vô số chuyện cần làm. Tỉ như, tranh luận với Hộ Bộ, Binh Bộ hay lập kế hoạch xây dựng lại các huyện Thương Thủy, Yên Lăng, Trường Bình.
Hắn dự định lợi dụng lúc uy danh chiến thắng vẫn còn mà chấn chỉnh Dĩnh Xuyên nam quận, ít nhất phải củng cố khả năng phòng thủ ở biên giới Sở, để Phần Hình Tắc, Yên Lăng quân, Yên Thủy quân, Thương Thủy Quân làm thành một tuyến phòng thủ, để tránh việc quân Sở lại đánh thẳng vào trong nội địa nước Ngụy như trước đó.
"Lòng tốt của nhị ca, tiểu đệ xin nhận, chỉ là tiểu đệ sợ phiền phức, loại chuyện này... Thôi quên đi." Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận đánh giá Ung Vương vài lần, thử thăm dò: "nhị ca có hứng thú?"
Khó trách Triệu Hoằng Nhuận nghĩ như vậy, dù sao Ung Vương muốn tranh đoạt vị trí thái tử, nhất định phải giành được nhiều sự ủng hộ, nên nếu có thể chủ trì nghỉ thức tế trời, thì đó sẽ là cách tốt nhất để nâng cao danh tiếng.
Nếu đúng như vậy, thì Triệu Hoằng Nhuận thấy mình có thể giúp một tay, đề cử hắn với phụ vương. Dù sao đó không phải là vấn đề gì lớn.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Triệu Hoằng Nhuận là, Ung Vương khi biết Triệu Hoằng Nhuận không có hứng thú, mặt lộ ra nụ cười "quả nhiên", tự giều nói: "ngu huynh có tài đức gì, há có tư cách thay phụ vương chủ trì nghi thức."
Nói xong, hắn kính Triệu Hoằng Nhuận một ly, rồi quay người về chỗ ngồi. Ï Thế này... Là có ý gì? ¡
Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn không hiểu.
Hắn không nghĩ tới, sau khi Ung Vương rời khỏi không lâu, thì Thái Tử Hoằng Lễ, vậy mà cũng cầm bình rượu tới bàn và trò chuyện với hắn.
"Lần này Hoằng Nhuận đánh lui quân Sở, rạng danh Đại Ngụy, vi huynh không có gì tốt để tặng, chỉ có bản nhạc "Túc vương phá trận khúc" do Lạc Tần biên soạn..."
Lời vừa dứt, yến tiệc dân vang lên tiếng nhạc hào hùng mà trang trọng, giống như có tiếng vó ngựa tung hoành.
".." Triệu Hoằng Nhuận im lặng nhìn đám vũ nữ mặc quân trang đứng giữa đại sảnh, nhảy múa theo tiếng nhạc, mặc dù nhìn rất khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận, thái tử đã bỏ ra không ít công sức. Ï Vì lôi kéo ta, vị thái tử này có thể nói là hao tổn tâm huyết... j
Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt trong lòng, thật lòng, hắn với thái tử lẽ ra không nên có mâu thuần, dù sao hai người hoàn toàn không có tiếp xúc gì, ngoại trừ lần trùng hợp gặp Ung Vương.
"Đúng rồi, Hoằng Nhuận, qua mấy ngày, phụ vương định lập đàn tế trời... Vi huynh cảm thấy, người là công thần lớn nhất, hẳn do ngươi hỗ trợ chủ trì nghi thức mới đúng."
Ai, vô sự ân cần, không gian tức đạo... J
Triệu Hoằng Nhuận nhìn vị thái tử này, phát hiện lúc hắn nói thì ánh mắt dường như có sự lo lắng, liền thầm lắc đầu.
"Tiểu đệ không có hứng thú, thái tử đừng trách."
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh liếc nhìn Ung Vương.
Hắn phát hiện, vị nhị ca kia đang thì thâm gì đó với Tương Vương.
F...J
Triệu Hoằng Nhuận đang mất tập trung, thì thái tử sau khi nghe lời Triệu Hoằng Nhuận nói, đã lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, lập tức khen ngợi công lao của Triệu Hoằng Nhuận một hồi rồi mới rời đi.
Nhìn bóng lưng thái tử, rồi Triệu Hoằng Nhuận lại quay sang Ung Vương, thấy Ung Vương đã kết thúc cuộc trò chuyện với Tương Vương, lại còn quay sang mỉm cười giơ chén rượu kính hắn một chén.
Ï Thì ra là thế... Dự định ngày tế trời thì ra tay với đông cung sao? ,¡ Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới hiểu ra, vừa rồi nhị ca hắn cố ý nhắc chuyện tế trời, thì ra không phải thật lòng hỏi hắn, mà là vì gửi cho hắn một tín hiệu.
Nhưng chuyện đâu có liên quan gì tới ta?
Nghĩ thâm trong lòng, tay Triệu Hoằng Nhuận cũng nâng chén rượu lên, kính vị nhị vương huynh này một ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận