Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 322: Chỉ Điểm (2)

Chương 322: Chỉ Điểm (2)Chương 322: Chỉ Điểm (2)
Lát sau, bàn ăn đã đây món thịt rừng.
Thịt thỏ nướng, thịt hoãng hầm, chân nhai nướng, còn có thịt heo xông khói, kèm theo hoa quả khô.
“Đến, nếm thử Lục thúc thu hoạch.”
Triệu Nguyên Dục trực tiếp cắt một miếng thịt lớn từ chân nai, đưa cho Triệu Hoằng Nhuận.
Món thịt nai thơm phức làm tăng khẩu vị của Triệu Hoằng Nhuận, sau khi vào phủ Túc vương, Triệu Hoằng Nhuận muốn ăn thịt rừng, cũng không dễ dàng, dù sao ngự thiện phòng cũng không làm bữa ăn cho vương tử xuất các.
Trừ phi Triệu Hoằng Nhuận phái người đi săn, hoặc vào chợ trong thành mua sắm, bằng không, chỉ có thịt gà vịt cá và lợn.
Nhai một miếng, Triệu Hoằng Nhuận vẫn nghĩ câu nói của Triệu Nguyên Dục.
Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi: “vì sao Lục thúc nói, phụ vương là đang giúp ta?”
Triệu Nguyên Dục lấy khăn lau tay, cười nói: “không phủ nhận ngươi muốn Đại Ngụy cường thịnh, nhưng ngươi phải biết, không phải ai cũng như ngươi... Phàm là người, đều ích kỷ."
“Lục thúc ám chỉ.. Binh Bộ?”
“Ha ha” Triệu Nguyên Dục mỉm cười, từ tốn nói: “cách ngươi làm việc quá gấp gáp, dễ chọc phải kẻ địch....Lấy Binh Đúc ty làm ví dụ, ngươi có thể trì hoãn một đợt, 13 vạn quân bị, một mình Binh Đúc ty không thể hoàn thành nổi, đến lúc đó, Binh Đúc ty chủ động xin trợ giúp, ngươi thành lập Quân Tạo ty, mới không bị Binh Bộ và Binh Đúc ty ghi thù.”
“Nhưng ngươi quá vội, muốn chiếm đoạt Binh Đúc ty... Nghĩ thử xem, ngươi ép người ta quá, người Binh Bộ sẽ tức giận, tạo thành kẻ địch phiền phức.”
“.." Triệu Hoằng Nhuận á khẩu.
Do được giáo dục trong cung, khiến cho Triệu Hoằng Nhuận làm việc khó tránh “muốn là được”.
Nói thẳng ra, ta bảo ngươi làm gì, ngươi nhất định phải đi làm, bằng không †a sẽ trừng trị ngươi.
Không chỉ Triệu Hoằng Nhuận, mà như Ngụy Vương, thái tử và vài vị vương gia khác đều có thói quen này.
Thói quen này chính là bá đạo! Còn gọi sự kiêu ngạo của bề trên!
Triệu Nguyên Dục mỉm cười nói: “ Mạnh tử nói: Dĩ lực phục nhân giả, phi tâm phục dã, lực bất thiệm dã; dĩ đức phục nhân giả, trung tâm duyệt nhỉ thành phục dã.... Ngươi là Túc vương, cả nước không có bao nhiêu người dám đối địch ngươi, nhưng đây không phải cách trị người dưới."
“Lục thúc có ý dùng vương đạo?” Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu.
“Vương đạo?” Triệu Nguyên Dục lắc đầu, bật cười: “đó là ý nghĩ viển vông của thánh nhân... Từ xưa đến nay, các đời vương triều, ai mà không dùng bá đạo làm nên bá nghiệp?.. Cùng lắm chỉ khoác lên vẻ ngoài vương đạo mà thôi.”
Thấy Lục thúc thẳng thắn, Triệu Hoằng Nhuận chớp mắt: “Lục thúc có ý là?”
Triệu Nguyên Dục thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “quân tử, lấy nhân nghĩa trói buộc, còn lại thiên hạ đều có thể dụ dỗ bằng lợi ích.... Binh Bộ cũng thế, chỉ cần ngươi dùng thủ đoạn.”
“,” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày nghĩ ngợi.
Nhìn Triệu Hoằng Nhuận trầm tư, Triệu Nguyên Dục nói: “như người nói, ngươi vì tức giận mà đuổi Lý Tấn, đồng thời nói Dã Tạo ty sẽ không còn tham gia.. Lục thúc thấy đó không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt... 13 vạn quân bị, không có Dã Tạo ty hỗ trợ, Binh Đúc ty không thể hoàn thành, nếu không ngoài ý muốn, cho dù Dã Tạo ty có rút lui, nhưng qua mấy ngày, Binh Đúc ty, thậm chí là Binh Bộ sẽ mời Dã Tạo ty hỗ trợ..." “..” Triệu Hoằng Nhuận nửa tin nửa ngờ nhìn Triệu Nguyên Dục.
“Không tin sao?” Triệu Nguyên Dục chớp mắt, cười nói: “không bằng Lục thúc đánh cược với ngươi?”
Triệu Hoằng Nhuận im lặng.
Thấy thế Triệu Nguyên Dục biết cháu trai vẫn còn hoài nghi, giải thích: “ngươi phải biết, Binh Đúc ty là nha môn quan trọng của Binh Bộ, ngươi muốn chiếm đoạt Binh Đúc ty, Binh Bộ sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Ngươi thiết lập Quân Tạo ty, nói rõ muốn cướp thịt của Binh Đúc ty, việc này đã là Binh Bộ thù địch ngươi... Nhưng bây giờ, phụ vương ngươi tỏ thái độ, người Binh Bộ sẽ an tâm hơn... Có bệ hạ ủng hộ, không bị Dã Tạo ty chiếm đoạt, vậy cùng Dã Tạo ty hợp tác, dù Quân Tạo ty khiến bọn hắn cảm thấy không vui, thì có sao?” Nói đến đây, Triệu Nguyên Dục cười hỏi: “là ai giúp ngươi thay đổi tình thế?”
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, ngẫm nghĩ một lúc, hắn thấy Lục thúc nói không sai.
Sau khi hiểu ra, hắn không khỏi áy náy với Ngụy Vương: hắn vốn tưởng rằng là phụ vương không ủng hộ hắn, không ngờ, phụ vương để Dã Tạo ty tướng dạy kỹ thuật mới cho Binh Đúc ty, kỳ thực là đang giúp hắn.
Coi như Binh Đúc ty có được kỹ thuật mới, chế tạo được 13 vạn thanh kiếm sắt, thì tính sao? Kiếm sắt chỉ là một món trong các trang bị phải làm.
Không có Dã Tạo ty, chẳng lẽ Binh Đúc ty có thể làm ra khuôn đúc áo giáp? Trong đó có vô số vấn đề, ngay cả Dã Tạo ty cũng chưa nghĩ ra, Binh Đúc ty sao có thể làm được?
Bọn hắn thậm chí còn chưa biết bí mật của lò nung.
Đợi đến khi Binh Đúc ty dễ dàng sản xuất hàng loạt 13 vạn thanh kiếm sắt, nhưng lại phải dùng kỹ thuật cũ 13 vạn bộ áo giáp, Binh Đúc ty sẽ tự khắc nghĩ đến Dã Tạo ty.
Bọn hắn sẽ nghĩ, nếu Dã Tạo ty có thể làm ra khuôn đúc áo giáp, chẳng phải sẽ đỡ tốn sức hơn?
Người đã quen lười biếng, sao có thể dễ làm việc.
Chỉ là, Dã Tạo ty đã rút lui, Binh Đúc ty phải làm sao?
Đây mới là... Mưu tính sâu xa.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Triệu Hoằng Nhuận tâm phục khẩu phục suy tính của phụ vương. Sau khi nghĩ lại, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên nghĩ tới một khả năng: phụ vương có hay không cân nhắc cả phản ứng của ta...
Không đến mức chứ?
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng hắn không dám chắc, trong ấn tượng của hắn, phụ vương đích thật giảo hoạt... Èm, khôn ngoan.
Lắc đầu, Triệu Hoằng Nhuận bỏ lại suy nghĩ hoang đường sau lưng.
“Xem ra ngươi đã nghĩ thông.”
Thấy sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận tốt hơn, Triệu Nguyên Dục mỉm cười, nói: “không cần gấp, người cần lo hẳn là Binh Bộ.... Đến uống.”
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, cùng Triệu Nguyên Dục cạn chén, cảm kích nói: “đa tạ Lục thúc thay ta giải đáp, bằng không, ta thực sự sẽ...”
“Cảm ơn Lục thúc làm gì? Ngươi nên cảm ơn phụ vương ngươi..” Nói xong, Triệu Nguyên Dục vuốt cằm, cảm khái: “bao năm không thấy, vương huynh, vân giỏi ứng biến như vậy...”
“Lục thúc cũng rất lợi hai” Triệu Hoằng Nhuận cầm bình rượu rót cho Triệu Nguyên Dục một chén, nghiêm túc nói: “Lục thúc nhìn thấu phụ vương dụng ý, cũng rất lợi hại!... Quả nhiên, Lục thúc giỏi che giấu!”
“.." Triệu Nguyên Dục sững sờ, cười nói: “ngươi là người trong cuộc, mà Lục thúc ngoài cuộc... Người trong cuộc không nhìn rõ thôi.”
Nói xong, hắn đổi chủ đề: “mấy ngày nay, nhớ phải thờ ơ với Binh Đúc ty và Binh Bộ, đừng uổng công phụ vương ngươi vì ngươi tạo ưu thế.”
“Hoằng Nhuận hiểu” Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng cười.
“Ồ, đúng” Như nghĩ ra điều gì, Triệu Nguyên Dục hứng thú hỏi: “theo Lục thúc biết, ngày mai Tam huynh sẽ đến Đại Lương, Lục thúc định ra đón, ngươi có hứng thú không?”
“Nhanh như vậy?” Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc hỏi.
Ngụy Vương hạ chỉ mới được hơn một tháng, tính cả thời gian sứ giả đến Nam Lương tuyên chỉ, Triệu Nguyên Tá trở về Đại Lương thật quá nhanh.
Lại nói...
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Triệu Nguyên Dục, khó hiểu hỏi: “Lục thúc làm sao mà biết được? Hoằng Nhuận chưa nghe được tin đâu nha.” “A?” Triệu Nguyên Dục ngẩn người, rồi cười nói: “Lục thúc đương nhiên có nguồn tin riêng... Ngươi không cảm thấy, Lục thúc chẳng lẽ không bằng ngươi ngươi?”
“Ta không có ý này” Triệu Hoằng Nhuận ngượng ngùng nói.
“Thế nào, có hứng thú không?”
“Ừm..” Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ.
Hắn cũng rất tò mò về người đã đối địch với phụ vương mà bị đày đến Nam Lương.
“Lục thúc, Tam bá thật sự rất lợi hại sao?”
Triệu Hoằng Nhuận vừa tưởng tượng hình dáng của Triệu Nguyên Tá, vừa hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Nguyên Dục sáng lên rồi tắt.
“A, đó là một người, nếu thành kẻ địch, sẽ khiến ngươi như bị kim châm... Khó giải quyết.”
Thấy Lục thúc tôn trọng Nam Lương Vương đến vậy, Triệu Hoằng Nhuận càng †ò mò hơn về Tam bá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận