Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 144: Tin Chiến Thắng Truyền Tới Đại Lương

Chương 144: Tin Chiến Thắng Truyền Tới Đại LươngChương 144: Tin Chiến Thắng Truyền Tới Đại Lương
Ngày 29 tháng 11 năm Hồng Đức thứ 16, đô thành Đại Lương đón trận tuyết lớn đầu tiên của năm.
Có câu: tuyết lành báo hiệu một năm tốt lành, mùa đông yên bình cho thấy năm tới sẽ được mùa màng bội thu, đây được coi là điềm lành ở thời đại này. Đây là điều đáng vui mừng, nhưng mà trên mặt dân chúng trong thành Đại Lương không hề có vẻ vui mừng, ngược lại càng thêm buồn bã.
Bởi vì từ đầu mùa đông, binh lính đưa tin không ngừng mang theo tình hình chiến sự tiền tuyến ra vào Đại Lương, mặc dù triều đình cố ý phong tỏa tin tức, nhưng có tin đồn, tình hình chiến đấu ở hai chiến trường không hề lạc quan.
Đại Lương dân chúng lo lắng, chỉ sợ người Sở tấn công Đại Lương, vì thế cả ngày kinh hoàng.
Mà trong lúc đó, triều đình Ngụy quốc cũng có vẻ thiếu sức sống, giống như có mây đen che phủ bầu trời, khiến quân dân trong thành vô cùng áp lực.
Đại Lương, cần một trận đại thắng khích lệ tinh thân mọi người và ổn định Tình hình.
Thậm chí, rất rất cần.
Sáng sớm giờ Thìn, Ngụy Vương từ sớm đã tới Thủy Cùng điện.
Theo lý mà nói, giờ này Ngụy Vương vân còn đang ở Văn Đức điện nghỉ ngơi, nhưng gần đây, Ngụy Vương thay đổi thói quen làm việc và nghỉ ngơi trước đây, vì, hẳn ngủ không được. "Dĩnh thủy quận, vẫn không có tin tức truyền đến sao?"
Vừa bước vào Thủy Cùng điện, Ngụy Vương lập tức hỏi Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải tình hình chiến sự.
Lại nói, sau sự kiện Ngọc Lung công chúa chạy trốn, Trung Thư Lệnh Hà Tương Tự lập tức dâng tấu chương xin từ quan, Ngụy Vương mặc dù có chút không nỡ, nhưng cân nhắc đến thái độ của Triệu Hoằng Nhuận sau sự kiện trên, lại thấy Hà Tương Tự thái độ kiên quyết, liền đồng ý Hà Tương Tự khẩn cầu.
Bây giờ, vị trí Trung Thư do Lận Ngọc Dương đảm nhiệm. Còn Ngu Tử Khải, cũng lên nửa chức, đảm nhiệm Trung Thư Tả Thừa, hai người tuổi mới 40, đã ngồi trên vị trí cao như vậy, cũng coi như hiếm có.
"Bẩm bệ hạ, Dĩnh Thủy quận chưa có chiến báo truyền đến."
Lận Ngọc Dương tạm dừng công việc, đứng dậy trả lời.
"Ờ” Ngụy Vương thất vọng lên tiếng, mất hồn mất vía ngồi vào long ỷ. Ngồi trên long ỷ, hắn không còn lòng dạ lo chính sự, chỉ ngồi đó ngẩn người.
Thấy vậy, Đồng Hiến ở bên khuyên nhủ: "bệ hạ, Dĩnh Thủy quận không có chiến báo truyền đến, sợ rằng là đang trong trận chiến... Túc Vương điện hạ thông minh hơn người, cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì, bệ hạ yên tâm."
"Chỉ mong như vậy... Ngụy Vương gật gật đầu. Nhưng vẫn ngẩn người.
Mặc cho không ít người an ủi Ngụy Vương, nhưng bởi vì Dĩnh Thủy quận không có chiến báo, nên trong Ngụy Vương như có một tảng đá, thật sự rất khó chịu.
Hắn thậm chí bắt đầu hối hận, không nên Triệu Hoằng Nhuận nói, để mặc nhỉ tử đi đến tiền tuyến.
Một đứa trẻ chưa lớn, lại không có kinh nghiệm chinh chiến, làm sao có thể dẫn quân?
Người chính là như vậy, mặc dù trước đây Ngụy Vương coi trọng Triệu Hoằng Nhuận, nhưng bây giờ, bởi vì không có tin tức gì, khiến hắn bắt đầu hoài nghi, sau đó hối hận về quyết định ban đầu của mình.
Nhớ lại mấy ngày này, Trầm thục phi ở trong Ngưng Hương cung, vì Triệu Hoằng Nhuận mà ăn ngủ không yên. Ngụy Vương cảm thấy không vui vẻ.
Hắn thậm chí không dám tới Ngưng Hương cung, bởi vì mỗi lần Trầm thục phi nhìn thấy hắn, sẽ liên tục hỏi thăm Triệu Hoằng Nhuận tình hình gân đây, vấn đề là Ngụy Vương làm sao biết?
Mỗi lần an ủi Trầm thục phi, nói thật, Ngụy Vương cũng không hề tự tin.
Không biết qua bao lâu, một quan viên Binh Bộ đi vào, trong miệng hô: "bệ hạ, tiền tuyến có chiến báo."
Ngụy Vương vốn gật gà gật gù, nghe được lời nói này, hai mắt sáng ngời, nhưng sau đó, vẻ mặt trầm xuống.
Nhất định lại là Nam Cung xin cứu viện. ,j
Ngụy Vương thầm nghĩ.
Không giống với Dĩnh Thủy chiến trường bạt vô âm tín, Tống quận chiến trường, hàng tướng Nam Cung liên tục xin chỉ viện, mỗi lần ở trong thư đều nói Ï quân Sở tấn công mãnh liệt, không những yêu cầu viện binh, còn muốn trang bị, lương thảo, ... Làm Ngụy Vương chỉ muốn mặc hắn tự sinh tự diệt.
Đồng Hiến nhìn hành động của Ngụy Vương, trong lòng biết Ngụy Vương muốn hỏi nhưng sợ thất vọng, bèn chủ động hỏi: "là đất Tống, Nam Cung đưa tin tới sao?"
"Không phải." tên quan viên kia lắc đầu, nghiêm túc nói: "là Dĩnh Thủy chiến trường đưa tới tin tức."
Lời vừa nói ra, trong cung điện lặng ngắt như tờ, không những Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải dừng công việc lại, cả Ngụy Vương cũng nghiêm túc lên, không khí căng thẳng bao trùm Thủy Cùng điện, làm hai tên thái giám sau Đồng Hiến bất giác nín thở.
"Sao... Nói chuyện gì?" Ngụy Vương cố giảm căng thẳng, trầm giọng hỏi.
Tên quan viên kia lấy ra một tấu chương, mở ra đọc: "ngày 23 tháng 10 năm Hồng Đức thứ 16, Túc vương Hoằng Nhuận dẫn một vạn binh Yên Lăng, 2 vạn rưỡi Tuấn Thuỷ quân, cùng 6 vạn quân của Bình Dư Quân Hùng Hổ đánh một trận ở Yên Thủy... Túc vương Hoằng Nhuận rời dân chúng đến An Lăng, đốt cháy thành Yên Lăng... Thành công phục kích 6 vạn quân Sở... Trận này đại thắng, giết địch 3 vạn người, bắt giữ 3 vạn người, đánh bại hoàn toàn Hùng Hổ, trận chiến này chỉ tổn thất ngàn người, thành quả đạt được vô cùng hiếm có... Sau trận chiến, quân ta thừa cơ chiếm luôn doanh trại của Hùng Hổ, tiến hành sửa sang... Tuấn Thuỷ quân Bách Lý Bạt cung chúc bệ hạ long thể an khang." F... J
Nghe xong chiến báo, tất cả mọi người trong Thủy Cùng điện đều sững SỜ.
Phải biết đây chính là 6 vạn quân Sở al
Chỉ một trận chiến, liền giết 3 vạn người, bắt giữ 3 vạn người, hoàn toàn đánh bại 6 vạn quân Sở?
Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải liếc nhau, không thể che giấu sự kinh ngạc và vui mừng.
"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạt"
Hai vị Trung Thư đại thần cùng hướng Ngụy Vương chúc mừng, phản ứng này khiến Đồng Hiến đang định chúc mừng thì dừng lại.
Nhưng Ngụy Vương còn chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên bị tin vui này làm cho giật mình, chưa tin được, giống như đang nằm trong giấc mơ.
Lúc lâu sau, hắn mới chần chờ hỏi: "trãm... Không nghe lầm chứ? Là đại thăng?" Đồng Hiến không cam tâm rớt lại. Khom lưng, vui vẻ nói: "không chỉ là đại thắng, hơn nữa còn là xưa nay hiếm có đại thắng... Túc vương điện hạ, đánh bại một đội quân Sở 6 vạn người."
"Hơn nữa chỉ tổn thất hơn ngàn binh sĩ?" Thiên tử lại hỏi dò.
"Đúng vậy!" Đồng Hiến liên tục gật đầu, khuôn mặt già nua hiện nụ cười.
"Hừ...' Ngụy Vương chậm rãi nhắm mắt lại, thở một hơi dài, sau nửa ngày, võ long án. Lớn tiếng kêu lên: "tốt!"
Sau cùng, Ngụy Vương chỉ thị: "nhanh chóng đưa tin chiến thắng ra khắp kinh sư, Đại Lương... Cần một trận đại thắng để ổn định lòng người."
Tên Binh Bộ quan viên kia nghe vậy, vội vàng nói: "bệ hạ yên tâm, Lý Dục đại nhân khi nhận được tin, đã sai người truyền tin khắp kinh sư." "Tốt tốt tốt" Ngụy Vương liên tục gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, nói với Đồng Hiến: "đúng, Đồng Hiến. Ngươi đưa tin chiến thắng đến Ngưng Hương cung, nói cho Trầm thục phi... Nói cho nàng, con trai nàng đã đánh bại 6 vạn quân Sở... Ừm, thôi, số lượng quân Sở chết không cần nói tới, tránh khỏi dọa nàng, ngươi cũng biết thân thể nàng không tốt, không chịu được kinh hãi, ngươi nói với nàng. Con trai của nàng đánh bại một đội quân Sở."
Nghe Ngụy Vương căn dặn, Đồng Hiến lộ nụ cười, liên tục gật đầu nói: "bệ hạ, Lão nô đi trước..."
Đang nói, bỗng nhiên lại có một tên quan viên Binh Bộ tiến vào Thủy Cùng điện, chắp tay bẩm báo: "bệ hạ, tiền tuyến có chiến báo."
Bởi vì có tin chiến thắng của Dĩnh Thủy quận, Ngụy Vương vui hơn rất nhiều, nhìn Nam Cung cũng thuận mắt hơn, cười hỏi: "là đất Tống chiến báo sao?"
Tên quan viên cười lắc đầu, nói: "bệ hạ, là Dĩnh Thủy quận chiến báo... Bệ hạ yên tâm, vẫn là tin chiến thắng!"
Vốn Ngụy Vương còn sợ sau tin tốt sẽ là tin xấu, nhưng được điều này, yên tâm hơn nhiều, xua tay cười nói: "Hoằng Nhuận vừa làm trãm kinh ngạc một lần, dù thêm một lần cũng không sao, nhanh, đọc lên."
"Rõ." Tên quan viên kia chắp tay, cũng từ trong ngực lấy ra một tấu chương, mở ra bắt đầu đọc: "ngày 4 tháng 11 năm Hồng Đức thứ 16, Dương Thành Quân Hùng Thác tân công đại doanh quân ta không thành. Quân Sở thương vong hơn vạn... Ngày 7 tháng 11, Sở tướng Tử Xa dẫn theo khoảng 80 chiếc chiến thuyền và 3 vạn quân Sở 3, ý đồ đánh lén Đại Lương. May mắn Túc vương đã sớm đoán được, cách đó 2 tháng đã cho xây đập, để mai phục quân Sở. Trong lúc đó, Túc vương lấy Kim Lệnh ra lệnh cho Tư Mã An dẫn theo Nãng Sơn quân mai phục... Vì vậy, 3 vạn thuỷ quân trúng mai phục, hao tổn hơn vạn, những người còn lại trốn về Sở doanh... Ngày 9 tháng 11, Dương Thành Quân rút lui, Túc vương lệnh quân ta dốc hết toàn lực, mai phục trên con đường quân Sở phải đi qua, đánh một trận kết thúc, 5 vạn quân Sở xin hàng, tiếc là chưa bắt được Hùng Thác. Đến đây, chiến trường Dĩnh Thủy quận đã định!
Thần, Bách Lý Bạt, cung chúc bệ hạ long thể an khang!"
Toàn bộ Thủy Cùng điện lặng ngắt như tờ.
Nếu như tin chiến thắng trước đó khiến ai nấy vui sương, thì tin chiến thăng thứ hai, làm bọn hắn trợn mắt há mồm, khó thể tin nổi.
16 vạn đại quân hùng mạnh của Hùng Thác, bây giờ toàn quân bị đánh bại?
"Đây... Thật làm trầm bất ngờ."
Ngụy Vương thì thào.
Hắn đứng dậy, đi đến cạnh hai tên quan viên Binh Bộ, cầm lấy 2 tấu chương chiến thắng, bình tĩnh đi ra ngoài hành lang.
"Bệ hạ... Không vui sao?"
Ngu Tử Khải kinh ngạc hỏi.
Nghe được lời này, Đồng Hiến đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng, cười tủm tỉm nói: "đừng vội."
Lời vừa dứt, đám người đã nghe được Ngụy Vương vui sướng cười to.
"Ha ha ha, ha ha ha ha -" Ÿ Thì ra là thế. J Đám người ngầm hiểu, đồng loạt nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận