Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 494: Tranh Đấu Hôm nay, có trò hay... j

Chương 494: Tranh Đấu Hôm nay, có trò hay... jChương 494: Tranh Đấu Hôm nay, có trò hay... j
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn thái thúc công Triệu Thái Nhữ đã cười lạnh và †am thúc công đang trợn mắt nhìn hắn.
"Hoằng Nhuận, hôm nay, chuyện Tam Xuyên cần có một kết quả."
Tam thúc công mở miệng trước.
Nhưng trước khi thương lượng, tam thúc công bắt đầu lên án với tư thế ngồi vô lễ của Triệu Hoằng Nhuận, có lẽ muốn trút giận, vì bị Triệu Hoằng Nhuận mắng chửi mấy ngày trước.
Đối với chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận thái độ bình tĩnh, vừa cười vừa nói: "tam thúc công, ta còn tưởng người quan tâm đến chuyện Tam Xuyên, không ngờ tư thế ngồi của ta còn quan trọng hơn chuyện Tam Xuyên... Tam thúc công, bản vương ngồi như vậy khiến ngươi không vui sao?”
Tam thúc công khịt mũi, lạnh lùng nói: "ngay trước lão tổ tông, tư thế ngồi của ngươi, thực sự không biết lễ phép, ngươi xem trong sảnh, có ai ngồi như thế?"
Hắn chỉ đám người trong sảnh.
Đúng như hắn nói, ngoại trừ Triệu Hoằng Nhuận, tất cả đều ngồi tử tế.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "một tư thế ngồi mà thôi, hà tất để ý"
"Nào chỉ tư thế ngồi? Đây là lễ nghi! Là giáo dưỡng!" Tam thúc công mắng: "vô văn hoá giống như ngươi, người khác nhìn Cơ Triệu thị thế nào?"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, từ tốn nói: "tam thúc công quỳ... rất chuẩn, nhưng bản vương vẫn chưa biết tên tam thúc công." (chú: ngày xưa quý tộc ngồi trên nệm thường quỳ, như người Nhật ngày nay)
"Ngươi..." Tam thúc công, nuốt cơn tức, trâm giọng nói: "đó là ngươi cô lậu quả văn!... Tên lão phu, Lai Dục!"
"Triệu Lai Dục..." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu nói: "chưa từng nghe qua."
Tam thúc công nghiến răng, oán hận nói: "lão phu tại vị Tông Chính mấy chục năm, ngươi thế mà không nghe qua? Đủ chứng minh ngươi cô lậu quả văn."
"Cũng không nhất định" Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, từ tốn nói: "Đại Ngụy 600 vạn quốc dân, phân bố các nơi, tam thúc công cho rằng, người biết Túc vương nhiều, hay người biết tiền nhiệm Tông Chính nhiều?” Tam thúc công nghẹn lời.
Qua 2 trận đại thắng, Triệu Hoằng Nhuận danh tiếng sớm đã lan khắp nước Ngụy.
Không quá khi nói, 10 người Ngụy tối thiểu có một nửa nghe qua Túc vương, còn tiền nhiệm Tông Chính? Nếu không phải người Đại Lương, chỉ sợ chưa từng nghe qua, thậm chí, người xuất thân từ nơi nhỏ như Văn Thiểu Bá, ngay cả Tông phủ cũng không biết.
"Quả nhiên vẫn là danh tiếng." Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt.
Nghe thế, tam thúc công càng tức giận, lạnh lùng nói: "tiểu bối, ngươi đừng tưởng may mắn đánh thắng mấy trận, thì có tư cách phát ngôn bừa bãi trong Tông phủ, trong mắt lão phu, ngươi từ đầu đến cuối là một tiểu tử vô giáo dục!"
"Thật trùng hợp! Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, bình tĩnh nói: "trong mắt bản vương, tam thúc công cũng chỉ là kẻ cậy già... Ngươi nói bản vương may mắn đánh thắng trận? Sao tam thúc công không thể hiện một ít "may mắn"? Hiện tại Hàn quốc đang uy hiếp Sơn Dương huyện, tam thúc công đi thể hiện một chút?"
".." Tam thúc công không phản bác được.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận híp mắt, cười nhạo nói: "xem ra, phát ngôn bừa bãi cũng không phải bản vương, mà là lão già nào đó... Thật hèn nhát, tam thúc công."
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi?" cắt ngang lời tam thúc công, Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nói: "nếu một ngày, Hàn quốc dám can đảm xâm phạm Đại Ngụy, bản vương sẽ dẫn quân đi chinh phạt, hơn nữa dùng cái gọi là "nay mắn", đánh bại quân Hàn. Đây là chức trách mà con cháu Cơ Triệu thị phải gánh vác... Có lẽ, tam thúc công cũng có thể thử, nói không chừng người Hàn nhìn thấy tư thế ngồi của tam thúc công, sẽ lui quân thậm chí đầu hàng cũng có thể."
Có lẽ vì mấy ngày trước bị Triệu Hoằng Nhuận mắng chửi một lần, khả năng chịu đựng của tam thúc công tăng thêm, khi nghe Triệu Hoằng Nhuận chế, đã không còn lúc nào cũng như sắp ngất.
Hắn chán ghét nói: "lão phu không hiểu quân sự, cho nên bị ngươi châm chọc..."
"Tam thúc công tự nhận lãnh binh đánh trận không bằng bản vương? Ha ha, bản vương năm nay cũng mới 16, Tam Thúc Công a Tam Thúc Công, xem ra ngươi quả nhiên sống uổng một đời..." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu cười to.
Tam thúc công mặt đỏ bừng, còn định lý luận vài câu, thì thái thúc công đột nhiên nói: "Lai Dục, hôm nay chỉ thương lượng chuyện Tam Xuyên, quản việc khác làm gì?" Nói xong, hắn liếc Triệu Hoằng Nhuận, từ tốn nói: "giống như Hoằng Nhuận, chỉ có thể chứng minh mẫu thân hắn không dạy tốt hắn, cũng không phải nữ nhân hiền huệ. Ai, lão phu trước đây đã cảm thấy, bình dân nữ nhân, làm sao có tư cách vào cung làm phi? Huống hồ cơ thể yếu ớt..."
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận trâm mặt, lạnh lùng nói: "Triệu Thái Nhữ, ngươi nói cái gì?"
F....J
Triệu Nguyên Nghiễm liếc Triệu
Hoằng Nhuận vẻ mặt lạnh lùng, một mặt ngạc nhiên khi thấy tiểu tử này dám nói thẳng tên thái thúc công, một mặt lo lắng phương hướng phát triển.
Người trong triều đều biết, chỉ có một người có thể quở trách Túc vương, đó là Ngưng Hương cung Trâm thục phi.
Chỉ có Trầm thục phi măng, Túc Vương mới không chút oán giận.
"Dám gọi thẳng tên lão phu?" thái thúc công mí mắt cụp xuống, từ tốn nói: "quả nhiên, mẹ nào, con nấy."
Toàn sảnh lặng ngắt như tờ, ngay cả đám vương gia cũng đã phát giác sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận không đúng.
Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười.
"Ha ha ha, ha ha ha ha -"
".." Thái thúc công nhíu mày, nhìn Triệu Hoằng Nhuận cười điên cuồng. "Tốt tốt tốt" Một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận ngừng cười ngẩng đầu nhìn thái thúc công, trầm giọng nói: "mới đầu bản vương còn hơi băn khoăn, nhưng bây giờ, bản vương sẽ không hạ thủ lưu tình..."
Nói xong, hắn ngồi nghiêm chỉnh.
Sắc mặt âm trâm khủng khiếp.
"Hừ, phô trương thanh thế" Thái thúc công khịt mũi, từ tốn nói: "mau quyết định đi, chuyện Tam Xuyên."
"Gấp cái gì?' Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh nói: "phụ vương ta còn chưa tới đâu."
....J
Thái thúc công nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười lạnh: ngươi cho rằng phụ vương ngươi tới, liền có thể giúp ngươi?
"Được, chờ phụ vương ngươi tới." Không lâu sau, Ngụy Vương bước vào trong sảnh, Đồng Hiến và Lý Chinh theo sau.
Ngụy Vương kinh ngạc phát hiện, con hắn đẳng đẳng sát khí.
Ï Chuyện gì xảy ra? ¡
Ngụy Vương không hiểu.
Hắn không ngờ có người chạm vào giới hạn của con trai.
Thấy Ngụy Vương, thái thúc công sai tông vệ thêm chỗ ngồi, không kiên nhân thúc giục Triệu Hoằng Nhuận: 'tốt, tiểu bối, phụ vương ngươi tới, nhanh kết thúc, lão phu mệt mỏi, không rảnh dây dưa với ngươi."
"Lão bất tử, ngươi yên tâm, lập tức sẽ kết thúc."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Vương, Triệu Hoằng Nhuận từ tốn nói: "các vị, người đều đến đông đủ, cứ dựa theo lời lão già kia, mau chóng kết thúc trò hề này.. Ta cảm thấy, Tông phủ quyền hành quá nặng, hẳn là nên giảm bớt!"
"Ngươi nói nhảm cái gì?" Tam thúc công nhíu mày nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Hắn cười lạnh nói: "tiểu bối, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ngươi cho rằng bằng ngươi một câu nói..."
Đang nói, hắn ngẩn người, vì hắn phát hiện, chỉ có bản thân đang nói chuyện.
Bất luận là Triệu Nguyên Nghiễm, hay đối mặt 4 vị vương gia, bao gồm Ngụy Vương vừa đến, thế mà không ai nói gì.
Ï Sao... Chuyện gì xảy ra? ,j
Tam thúc công kinh hãi nhìn đám
người, mà đường thúc công và tiểu thúc công, cũng kinh ngạc.
Ï Tiểu tử này... Làm rất đẹp! ,)
Lúc này, Ngụy Vương quan sát mọi người, thấy Triệu Nguyên Nghiễm và 4 vương gia giả câm vờ điếc, thì mừng thâm.
Hắn cũng muốn ủng hộ con trai, nhưng không rõ Triệu Hoằng Nhuận kế hoạch, vì cẩn thận, hắn cũng không mở miệng.
Bầu không khí trong sảnh trở nên không bình thường.
Thái thúc công cũng cảm giác được, hắn tưởng 4 vị vương gia không muốn bị Triệu Hoằng Nhuận nhục mạ, nhưng cả Triệu Nguyên Nghiễm cũng trầm mặc, vậy chuyện không ổn.
"Nguyên Nghiễm? Nguyên Nghiễm!" Thái thúc công gọi Triệu Nguyên Ngiễm, nhưng bất luận hắn gọi thế nào, Triệu Nguyên Nghiễm đều im lặng.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu lên, nhìn thái thúc công đang kinh hoảng, từ tốn nói: "lão thất phu, bản vương biết, ngươi nhất định nghe nói bản vương trước sau thăm hỏi bốn vị tộc thúc, còn có Nhị bá, nhưng ngươi không ngờ, bản vương có thể thuyết phục bọn hắn đúng không ?... Thời đại khác nhau, những lão già như các ngươi đã đến lúc thoái vị. A, đúng, bản vương đã thỏa thuận cùng bốn vị tộc thúc, 1000 vạn lượng bạc bồi thường, bọn hắn sẽ không trả, mà Tông phủ cũng sẽ không trả, số tiền kia, liền do hậu nhân thái thúc công, tam thúc công chỉ ra. Vẫn câu nói kia... Không có tiền, liền bán gia sản!"
Thái thúc công khó tin nhìn Triệu Nguyên Nghiễm cùng 4 vị vương gia, thấy bọn hắn vẫn giả câm vờ điếc.
Đúng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi đứng lên, tay chỉ thái thúc công, nói: "đứng dậy đi, lão già, vị trí này không còn thuộc về ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận