Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 270: Sự Bất An Không Giải Thích Được (2)

Chương 270: Sự Bất An Không Giải Thích Được (2)Chương 270: Sự Bất An Không Giải Thích Được (2)
Đúng như Ngụy Vương nói, Túc vương phủ đã sắp sửa xong.
Để báo đáp Triệu Hoằng Nhuận, Công Bộ Tả Thị Lang Mạnh Ngỗi cùng thợ của Công Bộ, đã tăng ca làm việc, gân như không nghỉ ngơi, vì thế mà lúc đầu Mạnh Ngỗi hứa rằng cuối tháng 5 sửa xong phủ Túc vương, bây giờ mới đầu tháng 5, đã gần hoàn thành, chỉ còn một số góc nhỏ vẫn cần sửa chữa.
Vì vậy, trong mấy ngày sắp tới, Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị đến Nhất Phương Thủy tạ một chuyến, hắn muốn xem xem có cơ hội đưa Tô cô nương vào phủ Túc vương không, cho nữ nhân này một bất ngờ, không ngờ, vì Ngụy Vương thuận miệng nói một câu, mà mẫu thân hắn lại muốn gặp Tô cô nương.
Quả thực là tai họa!
Mặc dù Tô cô nương đã gặp MỊị Khương "đường tỷ" của Triệu Hoằng Nhuận, thế nhưng Dương Thiệt Hạnh, Mị Nhuế, Tô cô nương vẫn còn chưa gặp, huống chi còn có Ngọc Lung công chúa, điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận làm sao giải thích với Tô cô nương?
Chẳng lẽ nói hắn có 4 người chị em họ?
Tô cô nương tin mới là lạ!
Tệ hơn là, một khi Triệu Hoằng Nhuận nói cho Tô cô nương biết hắn là Túc vương, vậy thì, mọi lời nói dối trước đó sẽ bị vạch trần, Tô cô nương tất nhiên sẽ đoán được Mị Khương không phải đường tỷ của hẳn, đến lúc đó, nàng có ý nghĩ gì, cũng không khó đoán.
Thật là thảm họat "Điện hạ? Điện hạ? Túc vương điện hạ?"
"Ừm?"
Lấy lại tỉnh thần, Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới nhận ra mình đã thất thần trong phòng làm việc ở Dã Tạo ty.
"Điện hạ ngài sao vậy?"
Vương Thích đang báo cáo tiến độ công việc mấy ngày qua với Triệu Hoằng Nhuận, thì thấy Túc vương hôm nay hình như không chú tâm vào công việc.
Sau lưng Vương Thích, Trần Tuế, Trình Lâm, Tuân Hâm cũng lộ vẻ lo lắng, trong đó, Trần Tuế chững chạc nhất, thận trọng hỏi: "điện hạ, có phải mấy ngày này đã qua mệt mỏi? Điện hạ cần giữ gìn sức khỏe, mặc dù Dã Tạo ty đã khác trước, nhưng nếu ngài có gì bất trắc..."
"Khụ khụ!" Vương Thích ho một tiếng cắt ngang lời Trân Tuế, trong lòng tự nhủ, sao ta không phát hiện tên này không biết nói chuyện?!
Triệu Hoằng Nhuận không hề để ý, hẳn biết những người trước mặt tuy làm việc thì ổn, nhưng kỹ năng sống thì hơi kém.
"Bản vương không có việc gì, bản vương chỉ là... hơi mất tập trung vì việc nhà" Triệu Hoằng Nhuận xua tay nói vài câu, lập tức hỏi Vương Thích: "bàn bạc với Ngu ty thế nào rồi?"
Vương Thích nghe vậy ngẩn người, kỳ quặc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, chuyện này không phải đã xác định rồi sao?
Lúc này, Trình Lâm không hiểu nói: "điện hạ, chuyện này đã được bẩm báo vào hôm trước..."
"A?" Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, lúc này mới nhớ lại, hẳn vội vàng thay đổi: "ách. bản vương muốn nói, Ngu ty và Thương ty bàn bạc thế nào rồi?"
Trân Tuế, Trình Lâm, Tuân Hâm liếc nhau, một lúc sau, Tuân Hâm mới nói: "chuyện này, hôm qua đã báo cáo với điện hạ, Ti Lang Khuông Kha Khuông đại nhân đồng ý hợp tác với Ngu ty, đem số nến Ngu ty sản xuất tiêu thụ khắp cả nước, đồng thời điện hạ đã đồng ý chia một phần lợi nhuận cho Thương ty... Điện hạ, ngài sao vậy?"
"Ờ" Triệu Hoằng Nhuận nhớ ra, vuốt vuốt lông mày.
Kể từ lúc Trầm thục phi muốn gặp Tô cô nương một lần, Triệu Hoằng Nhuận đã có hơi lo, lo mẫu phi hắn không thích Tô cô nương.
Nếu như vậy, thì hắn phải sắp xếp Tô cô nương ra sao?
Đó là nữ nhân duy nhất cho đến này tiếp xúc da thịt, Là người hắn cam kết "nữ nhân của hắn".
"Điện hạ?" Vương Thích nhìn ra Túc vương hình như đang bực bội, thận trọng nói: "điện hạ có phải mệt mỏi hay không? Việc xây dựng vẫn chưa hoàn thành, chỉ bằng điện hạ nhân cơ hội này đi nghỉ ngơi."
Hắn nói câu này, không phải nịnh nọt lấy lòng, hắn thấy Triệu Hoằng Nhuận quả thực đã vì tương lai của Dã Tạo ty mà viết rất nhiều thứ.
Vì thế, Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị nhường dã tạo ty lại chế tác một kiện chuyên môn dùng kỹ Thuật sống công cụ, thước xếp. Tỉ như tiêu chuẩn linh kiện, để tránh việc sau này khi sửa chữa, thay thế linh kiện thì có cái mà dựa vào chứ không cần phải làm ra một món mới.
Vì lý do này, Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị để Dã Tạo ty lại chế tạo một công cụ linh hoạt, thước xếp.
Thậm chí, hắn đã vẽ xong bản thiết kế, đợi đến khi lò nung được hoàn thành, liền dùng khuôn đất để làm thước xếp.
"Bản vương ổn... Các ngươi còn có cái gì phải bẩm báo không?"
Vương Thích, Trần Tuế, Trình Lâm, Tuân Hâm liếc nhau, lắc đầu.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận xua tay, nói: "đã như vậy, các ngươi lui xuống trước đi.. Vương Thích, gạch chịu lửa cần được đẩy mạnh."
"Vâng" Vương Thích chắp tay, nghiêm mặt nói: "theo hạ quan đoán, mấy ngày nữa, lô đất đầu tiên sẽ chuyển đến Đại Lương... Không biết là chuyển vào trong thành, hay là để ngoài thành..."
Quá chậm! ¡¡ Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, trầm giọng nói: "trực tiếp xây nhà kho bên ngoài thành, sau này, phàm là quặng sắt, đất cát, các loại nguyên liệu, tất cả để ở nhà kho ngoài thành... Sau này, Dã Tạo ty chi làm hai bộ phận, một nhóm phụ trách nguyên liệu, một nhóm khác phụ trách tinh luyện, bố trí cụ thể, bản vương sẽ viết chỉ tiết nên giấy sau, các ngươi chỉ cân làm theo."
"Vâng!" đám Vương Thích chắp tay, rồi rời khỏi phòng.
Nhìn qua bọn hắn rời đi, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.
Không phải hắn có ý kiến gì với đám Vương Thích, Triệu Hoằng Nhuận chẳng qua cảm thấy cách vận chuyển của Đại Ngụy quá chậm, rõ ràng Thượng Đảng, Hà Đông cách Đại Lương không xa, Triệu Hoằng Nhuận định dùng đất ở đó thử nghiệm gạch chịu lửa, vậy mà cả một tháng vẫn chưa chuyển đến Đại Lương. Đương nhiên, suy cho cùng, không phải người của Dã Tạo ty lười biếng, là do đường đi không tiện. Dù sao Thượng Đảng, Hà Đông là vùng hoang vu, khu vực này quanh năm suốt tháng phải chịu sự uy hiếp từ nước Hàn, khiến Công Bộ không dám đầu tư mở rộng đường xá.
Nhưng đường xấu, lại trực tiếp ảnh hưởng đến kế hoạch của Triệu Hoằng Nhuận, hắn muốn xây một khu công nghiệp bên ngoài thành Đại Lương, đồng nghĩa nguyên liệu sẽ không ngừng chuyển về Đại Lương, nếu giao thông không thuận lợi, trực tiếp ảnh hưởng đến việc vận chuyển nguyên liệu, không có nguyên liệu, làm sao xây dựng khu công nghiệp?
Đành phải nói chuyện với Công Bộ sau... j Triệu Hoằng Nhuận bực bội gõ bàn. Ở bên cạnh, Mục Thanh nghi ngờ nhìn Túc vương, đột nhiên thấp giọng nói: "điện hạ gần đây có hơi bồn chồn."
"Còn không phải do phụ vương."
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy đau đầu, nếu không phải phụ vương thuận miệng nhắc nhở mẫu phi, làm sao hắn bị động như thế?
"." Mục Thanh nghe vậy trầm mặc, một lúc sau, hắn thấp giọng nói: "điện hạ, †y chức cho rằng Thục phi nương nương gặp Tô cô nương, e rằng không thể khiến điện hạ bất an đến thế..."
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Mục Thanh: "có ý gì?"
Chỉ thấy Mục Thanh dừng lại một lúc, thấp giọng nói: "với trí tuệ của điện hạ, chẳng lẽ không nghĩ tới, Thục phi nương nương sẽ có ngày phải gặp Tô cô nương sao? Ngay cả ty chức cũng đã nghĩ đến." ....J
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sững sờ, không thể giải thích nói: " ý của ngươi là, do ta đang bực bội?"
Mục Thanh do dự, rồi gật đầu.
Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc nhìn Mục Thanh, sau đó đứng dậy, đặt hai tay ra sau lưng, đi đi lại lại trong phòng.
Lời Mục Thanh nói không sai, Trầm thục phi muốn gặp Tô cô nương, là chuyện đương nhiên.
Dù sao, theo phong tục của người Ngụy, nam nhân 16 tuổi đã đến lúc lập gia đình, ngay cả con cháu danh môn, thì ít nhất cũng sẽ có 1 người thiếp.
Bây giờ, Triệu Hoằng Nhuận đã tròn 15 tuổi, tiếp qua nửa năm liền là 16 tuổi, là mẫu thân của hắn, Trầm thục phi sẽ đưa ra sắp xếp, mà Tô cô nương là nữ nhân đầu tiên của con trai, Trầm thục phi đương nhiên muốn gặp.
Vì sao bực bội?
Ngẫm lại cẩn thận, Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy khó tin.
"Điện hạ, liệu có phải là do mấy ngày nay quá mệt nhọc?" Mục Thanh ân cần hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nói: "mấy ngày này thì có gì mà mệt nhọc?... Kì quái!"
"Vậy... Điện hạ có chuyện phiền lòng?"
"Chuyện phiền lòng?" Triệu Hoằng Nhuận nghe xong càng thấy kỳ lạ, hắn lôi kéo được Ngu ty thay Dã Tạo ty kiếm tiền, lại cùng Thương ty đạt được thỏa thuận, hết thảy đều thuận lợi, làm gì có chuyện phiền lòng? Chẳng biết vì sao, mọi chuyện đang thuận lợi, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn cảm thấy ức chế, giống như trong tâm không vui, nhưng hắn không biết nguyên do.
Khi hắn nói cảm giác của bản thân với Mục Thanh, Mục Thanh liền lộ ra nụ cười tà.
"Nếu không, đêm nay điện hạ cũng đừng hồi cung..."
"Đừng hồi cung ? Không hồi cung thì †a đi đâu?" Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt nghỉ hoặc, lập tức chú ý tới nụ cười của Mục Thanh.
"Ty chức thấy, điện hạ nên đi thư giãn... Mục Thanh mơ hồ nói.
Triệu Hoằng Nhuận tức giận trừng Mục Thanh, nhưng lòng cũng có ý đó.
Tuy Mị Khương, Mị Nhuế nói về tình cổ rất đáng sợ, nhưng suy cho cùng, lời của các nàng chỉ lời người xưa kể lại, không có bằng chứng.
Rõ ràng bảo là "không thể tiếp xúc với nữ nhân khác, nhưng lúc Triệu Hoằng Nhuận dân theo Mị Khương đến gặp Tô cô nương, đã từng nắm tay Tô cô nương, lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận không hề cảm thấy khó chịu.
Ï Chẳng lẽ, thứ đồ kia chỉ dùng để dọa người? ¡
Bạn cần đăng nhập để bình luận