Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 164: Lư Thị

Chương 164: Lư ThịChương 164: Lư Thị
"Túc vương điện hạ quyết định cho Bình Dương Quân quân lương?"
Khi Khuất Thăng đánh hạ thành của Lư thị , đang chuẩn bị tiếp tục xua quân về phía nam, hắn nhận được tin tức từ hậu phương.
Phải nói rằng, tự nhiên nhận được ưu đãi, khiến Khuất Thăng cảm thấy khó hiểu, mãi cho đến khi hắn hỏi chuyện thì mới hiểu.
Ï Hóa ra Túc vương điện hạ là muốn thay đổi thói quen giết người và cướp bóc sau chiến tranh của quân Sở. j
Sau khi hiểu ra, Khuất Thăng trong lòng thầm khen cách Triệu Hoằng Nhuận trừng phạt binh sĩ. Khuất Thăng xuất thân từ f Hùng thị họ Khuất/ , nên trong tâm luôn có quan niệm thứ bậc, thật lòng, hắn cũng không thèm để ý Triệu Hoằng Nhuận giết binh Sở, bởi vì địa vị càng cao, bọn hắn càng ích kỷ, chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân và gia tộc.
Nhưng không thể phủ nhận, tố chất quân Ngụy khiến Khuất Thăng phải bất ngờ.
Hắn cảm khái, Ngụy quốc tuy nhỏ, quân số cũng kém xa Sở quốc, nhưng tỉnh nhuệ do Ngụy quốc bồi dưỡng, bất luận là năng lực tác chiến hay tố chất binh sĩ, đầu vượt xa quân Sở.
Điều càng làm Khuất Thăng bất ngờ, chính là cách Triệu Hoằng Nhuận đối đãi đám binh sĩ làm việc ác, hoàn toàn công bằng, thưởng phạt phân minh.
Qua chuyện này, uy tín của Túc vương trong Bình Dương quân nhất định tăng mạnh...
Khuất Thăng thâm nghĩ.
Sự thật chứng minh, suy đoán của hẳn không chút sai lầm.
Khi binh sĩ Bình Dương quân biết được Túc vương vì ngăn chặn chuyện giống vậy xảy ra, đã quyết định cho Bình Dương quân quân lương, điều này làm tất cả tướng sĩ Bình Dương quân vui mừng.
Ở Sở, quân lương là thứ cực kỳ xa lạ, đừng nói binh Sở, cho dù là tướng lĩnh như Khuất Thăng, Yến Mặc, ... Cũng chưa bao giờ nhận được quân lương?
Tiền bọn hắn kiếm được cũng chỉ có thể cướp đoạt từ dân chúng địch quốc?
Từ điểm này nói, tuy Triệu Hoằng Nhuận cắt đứt con đường phát tài của binh sĩ Bình Dương quân, nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng đã đền bù thích đáng: quân lương, cùng với ban thưởng. Khiến Bình Dương quân không có ai bất mãn
Có được hai món tiền này, binh sĩ Bình Dương quân quyết định từ bỏ thói quen lúc trước.
Dù sao giờ đây thành trì bị phá thuộc về Sở quốc, chẳng lẽ bọn hắn lại giống đám người bị khai trừ quân tịch, chỉ vì một chút tiền nhỏ, mà đánh cướp chính đồng bào mình?
Ngược lại giờ đã có quân lương, còn có tiền thưởng, dùng số tiên này đã đủ để nuôi sống người nhà, cần gì phải làm ra chuyện bất nhân đó?
Huống chỉ, bây giờ, trong Bình Dương quân, làm gì có ai không mắng đám người vì tiền mà sát hại đồng bào? Có thể bọn hắn cũng từng muốn làm, nhưng bây giờ gió thổi mãnh liệt, làm gì có ai dám lên tiếng phản đối.
"Mời nói cho Túc vương điện hạ. Khuất mỗ sẽ ước thúc binh sĩ, tuyệt không để chuyện tương tự xảy ra, xin Túc vương điện hạ yên tâm."
"Tốt, tiểu nhân liền quay về báo chỉ Túc vương điện hạ."
Yến Mặc phái tín sứ thông báo cho Khuất Thăng chuyện xảy ra, sau khi nhận được lời đảm bảo từ Khuất Thăng, tín sứ rời đi báo lại phản ứng của Khuất Thăng cho Triệu Hoằng Nhuận.
Thật lòng, Triệu Hoằng Nhuận hết sức yên tâm về Khuất Thăng, dù sao Khuất Thăng là một người thông minh, hắn chỉ quan tâm bản thân có thể sống an ổn ở Ngụy dưới trướng Triệu Hoằng Nhuận hay không. Tương lai tốt nhất có thể tiến vào quân đội Đại Ngụy, nắm binh quyền. Bằng không, hẳn đâu cần dốc sức giúp Triệu Hoằng Nhuận tiến đánh đại thị tộc, còn bản thân thì không kiếm chác chút nào?
Nhưng Khuất Thăng, không thể đại diện cho 1 vạn rưỡi binh sĩ dưới trướng hẳn, bởi vì sau khi phát hiện chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận đã cho rà soát, lập tức tra được hơn 200 binh sĩ dưới trướng Hầu Bách đã "mượn gió bẻ măng" đánh cướp dân chúng. Tỷ lệ này, khiến Triệu Hoằng Nhuận rất lo lắng.
Hắn không mong đám người này, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng quân Ngụy trong lòng người Sở, bởi vì... Nếu không cẩn thận, thì đến cuối cùng, người Sở sẽ đổ hết tội lỗi lên người Triệu Hoằng Nhuận hắn, dù sao Bình Dương Quân hiện tại ở dưới trướng hắn.
Nếu không lập tức ngăn lại, thì sợ rằng sẽ có thêm nhiều binh sĩ bắt chước, đến lúc đó, e rằng món nợ này sẽ do Triệu Hoằng Nhuận hắn trả.
Dù sao sẽ không ai tin, cướp của người Sở không phải người Ngụy, mà là Bình Dương quân gồm toàn người Sở?
Bất ổn nhất chính là, nhìn thấy Bình Dương quân cướp bóc đốt giết, quân Nguy liệu có sinh ra ý nghĩ không nên có hay không?
Nếu binh Ngụy có ý nghĩ tương tự, sẽ rất tồi tệ.
Chuyện này, sẽ trực tiếp phá huỷ một đội quân có tố chất tốt, đây là điều Triệu Hoằng Nhuận không thể tiếp nhận.
Cũng may Triệu Hoằng Nhuận đã kịp thời bổ sung cơ chế thưởng phạt, qua đó kiềm chế được thói quen không tốt này.
Đêm đó, Triệu Hoằng Nhuận liền cho đại quân tiến vào Lư thị thành trì. Nhớ lúc ở trong Bành thành, bởi vì một số binh sĩ, dẫn đến tâm trạng Triệu Hoằng Nhuận không vui, nên không có hứng thú đi thăm trang viện xa hoa mà Yến Mặc giới thiệu.
Nhưng khi đến Lư thành, do đã có cơ chế trừng phạt răn đe, nên quân Sở cũng không có gây ra chuyện Triệu Hoằng Nhuận không muốn nhìn thấy.
Mà điều này cũng làm Yến Mặc thở ra một hơi.
"Nội thành thật lớn."
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc hô to, cắt đứt suy nghĩ của Yến Mặc.
Yến Mặc đã dẫn theo Triệu Hoằng Nhuận đến nội thành của Lư thị, là chỗ thành viên Lư thị sinh sống.
Không thể không nói, nội thành cùng ngoại thành có khác biệt một trời một vực. Ở ngoại thành, gần tường thành toàn là ruộng đồng, sau cổng thành toàn là nhà tranh vách đất, thật khó mà tin nổi đó là những căn nhà trong một tòa thành chứ không phải là một thôn trang nào đó trong khe núi.
Nhưng càng tiến sâu vào thành, càng nhận ra sự thay đổi rõ rệt.
Lúc đầu là đường đất, sau đó là đường đá dăm, tiếp đó là đất vàng. Tiến vào nội thành lại là đường lát gạch xanh, huyện thành khắp Ngụy quốc, nào có mấy huyện thành xa xỉ dám lát gạch xanh?
Huống chỉ đây là Sở quốc, nơi phân lớn dân chúng phải dùng bùn đất xây nhà.
Đi sâu bên trong, những cung điện xa hoa được chạm trổ và sơn màu đẹp đế làm Triệu Hoằng Nhuận nhìn mà than thở.
Lúc này hắn mới nhận ra, thì ra Sở quốc không phải không có cung điện nguy nga, mà là những cung điện kiểu này chỉ xuất hiện ở trong thành trì của các đại thị tộc.
"Bản vương đã tin... So với nơi này, trang viên Dương Thiệt thị không tính là cái gì."
Kinh ngạc nhìn trang viên xa hoa trước mắt, Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.
Đây nào phải trang viên, rõ ràng chính là một quần thể cung điện, có quy mô vô cùng hùng vĩ, hoàn toàn không thua gì cung điện trong hoàng cung Ngụy quốc.
Mà ở giữa những cung điện cũng có ban công, thủy tạ, hoa viên, giả sơn, đây đủ mọi thứ, nếu không biết đây là chỗ Lư thị ở, thì Triệu Hoằng Nhuận không khỏi hoài nghi, hắn đang đứng trong hoàng cung Sở quốc.
"Điện hạ." Yến Mặc tựa hồ nhìn thấy gì đó, mở miệng nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy có một đám người đang quỳ gối trên tuyết ở trước cung điện lớn nhất, mà bên cạnh, Bình Dương quân cùng Tuấn Thuỷ quân tay cầm vũ khí giám sát bọn hắn.
Triệu Hoằng Nhuận đến gần đánh giá, hắn thấy đám người đang quỳ có nam có nữ, đều mặc quần áo tôn quý, đám người này chính là người họ Lư, mà quỳ sau đám người Lư thị, thì là nam nhân và cô gái trẻ tuổi mặc loại quần áo kém hơn.
Hiển nhiên là gia nô cùng thị nữ.
Ï... Ở đây phải có bao nhiêu người?
Triệu Hoằng Nhuận líu lưỡi.
Bởi vì chỉ tính riêng người Lư thị đã có khoảng 2,3 trăm người, mà gia nô, thị nữ, càng là nhiều vô số kể.
Triệu Hoằng Nhuận ước tính sơ, phải có 3 ngàn người đang quỳ ở đây, con số này đã bằng một nửa quân doanh.
Phải biết một doanh thuộc Tuấn Thủy quân chỉ có 5 ngàn người thôi.
"Lão phu là tộc trưởng Lư thị, Lư Ôn, khấu kiến Túc vương."
Khi Triệu Hoằng Nhuận đến gần, một ông già đang quỳ lập tức hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận.
Ngay lập tức, một vài lão nhân bên cạnh, cũng hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận, thân phận của những người này, có lẽ là trưởng lão của Lư thị.
"Đứng lên đi" Triệu Hoằng Nhuận đưa tay làm động tác mời đứng lên, để một đám người 60,70 tuổi quỳ trước mặt mình, run rẩy hoảng sợ, hắn thật không đành lòng.
"Đa tạ."
Lư Ôn được mấy người trẻ tuổi đằng sau đỡ dậy, mặt mũi nhăn nheo nở nụ cười gượng, nhìn vị công tử trẻ tuổi trước mặt mình.
"Túc vương điện hạ, lão phu nguyện giao ra một nửa gia tài, hy vọng đại quân có thể rời khỏi thành."
Ï Một nửa gia tài? ,J
Triệu Hoằng Nhuận từ chối cho ý kiến, trong lòng không vui.
Khi ở Bành thành, thành viên Bành thị rất sẵn lòng dùng tất cả gia sản để đổi lấy mạng sống, cuối cùng Triệu Hoằng Nhuận khoan để cho bọn hắn 1/10 gia sản, khiến Bành thị rất biết ơn.
Nhưng bây giờ, Lư thị chỉ muốn giao nửa gia sản?
Là do Bình Dương quân không giết người sao?
Triệu Hoằng Nhuận trong lòng không vui.
Dù sao, trên suốt chặng đường, hắn thấy gia tộc Sở quốc rất thức thời, nhất là Dương Thiệt thị, tộc trưởng Dương Thiệt Đạo còn đưa cả cháu gái Dương Thiệt Hạnh 13 tuổi lên giường hắn, còn vô cùng "ác độc" mà đe dọa tiểu nha đầu, nói: nếu như nàng không chăm sóc Triệu Hoằng Nhuận cho tốt, thì toàn bộ Dương Thiệt thị sẽ mất mạng.
Cũng may nha đầu kia rất đơn thuần, không biết cái gì là chuyện nam nữ, cho nên hai người chỉ ngủ một đêm, vậy đã coi là "ngủ" qua, bằng không, nha đầu kia cứ khóc, làm Triệu Hoằng Nhuận cũng bó tay.
Nhưng tộc Lư thị có vẻ không hào phòng cho lắm.
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười nhìn Lư Ôn.
"9 phần!"
Triệu Hoằng Nhuận nói với "chém đinh chặt sắt, không cho phản bác, khiến thành viên Lư thị thay đổi sắc mặt, nhất là người trẻ tuổi, càng lộ ra vẻ mặt tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận