Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 284: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn

Chương 284: Thu Hoạch Ngoài Ý MuốnChương 284: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn
Công bằng mà nói, nếu không phải Nguyên Dương Vương cũng có thể kiếm lợi từ cảng Bác Lãng Sa, thì Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy dùng 100 vạn lượng bạc mua lại Bác Lãng Sa không hề lỗ, theo ước tính của hắn, Bác Lãng Sa không chỉ dừng ở con số này.
Nhưng bây giờ Nguyên Dương Vương cũng có thể kiếm lời từ Bác Lãng Sa, trong tình huống này, mà còn đưa đối phương 100 vạn lượng bạc, coi Triệu Hoằng Nhuận hẳn là kẻ ngu sao?
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu, vẫn là do trong tay Triệu Hoằng Nhuận cũng không còn bao nhiêu tiền.
Tiền trong tay hắn từ 30 vạn lượng , giờ chỉ còn lại 5 vạn lượng thôi. Mà muốn xây một bến cảng ở vùng đất hoang như Bác Lãng Sa đâu chỉ tốn trăm vạn lượng bạc? E rằng cũng phải ngàn vạn lượng!
Ai kêu Triệu Hoằng Nhuận muốn xây ra một bến cảng khổng lồ nhất cả nước, còn muốn nó có thể sử dụng ít nhất trăm năm.
Lại còn thêm chỉ phí sửa chữa, mở rộng thêm Tường Phúc cảng phía nam Đại Lương, không khó đoán số tiền Triệu Hoằng Nhuận đầu tư vào hai bến cảng, còn vượt qua cả lợi nhuận từ việc bán nến.
Mà hai bến cảng này đâu thuộc về Triệu Hoằng Nhuận hắn, hai bến cảng đều thuộc về Ngụy quốc, sở dĩ hắn đầu tư vào đây còn không phải là vì hắn là người Ngụy, là vương tử Ngụy quốc.
Rõ ràng là chuyện có lợi cho cả nước, mà Triệu Thành Tú lại tìm cách trục lợi, khiến Triệu Hoằng Nhuận rất khó chịu.
Mặt của hắn trầm xuống, trầm giọng nói: “thế tử đang nói đùa chứ?”
Nhưng, Triệu Thành Tú hiểu sai ý, hừ một tiếng, đảo mắt suy nghĩ.
Hắn không giống Triệu Hoằng Nhuận đánh giá chính xác giá trị Bác Lãng Sa, nên chỉ thuận miệng hét một con số mà thôi.
Hắn không biết Triệu Hoằng Nhuận trầm mặt không phải vì con số hắn nói, mà là vì hắn không nghĩ cho đất nước.
“Vậy ngươi nói bao nhiêu?” Triệu Thành Tú hỏi ngược lại.
F.....]
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người,
trong lòng kinh ngạc. Lúc này, hắn bỗng nhiên hiểu ra, Triệu Thành Tú không biết giá trị của Bác Lãng Sa, điều này để hắn có ý tưởng.
Nếu chỉ được chấp thuận của Nguyên Dương Vương để xây dựng bến cảng, thì dù nói Triệu Hoằng Nhuận đạt được mục địch, nhưng bến cảng này, sau khi xây xong vẫn sẽ thuộc về Nguyên Dương.
Đây chính là mảnh đất vàng trong tương lai!
Có nên nhân cơ hội, lấy vào tay không?
Triệu Hoằng Nhuận do dự, hắn biết rõ Bác Lãng Sa giá trị bao nhiêu.
Chờ đến lúc bến cảng xây xong, giá trị ở đó sẽ tăng cao, ắt sẽ có vô số thương nhân đến đó, ngày sau tấc đất tấc vàng, nếu mọi chuyện thuận lợi, thì chỉ tiền thuê, cũng đủ để nuôi sống toàn bộ Dã Tạo ty.
Không, phải nói là nuôi sống 2, 3 Dã Tạo ty đều dư thừa.
“Thế tử muốn bán mảnh đất kia cho bản vương?”
Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng hỏi.
Lợi ích lớn để tim hắn đập nhanh.
Thật lòng, hắn không nghĩ tới Triệu Thành Tú vậy mà định bán Bác Lãng Sa cho hắn, thật là suy nghĩ ngu xuẩn, à không, là đáng yêu.
Triệu Thành Tú không đoán được suy nghĩ trong đầu Triệu Hoằng Nhuận, tự cho là đúng, trợn mắt bịa đặt: “tuy nơi đó hoang vu, nhưng vẫn là Nguyên Dương đất phong. Túc vương nếu xây dựng bến cảng, chính là chiếm đoạt đất của Nguyên Dương... Túc vương chẳng lẽ muốn lấy không một mảnh đất?” Đây thật là....¡
Triệu Hoằng Nhuận mặt không đổi nhìn Triệu Thành Tú, nhưng trong lòng đang cười tươi.
Vốn hắn không có ý nghĩ này, nhưng nghe Triệu Thành Tú nói, hẳn đột nhiên cảm giác, nếu không chiếm thì là mình ngu.
“100 vạn lượng nhiều lắm!”
Triệu Hoằng Nhuận cố ý tỏ ra nghiêm túc, châm chậm lắc đầu.
“Vậy ngươi nói bao nhiêu?” Triệu Thành Tú nhíu mày hỏi.
“Vậy phải xem thế tử định bán ra bao nhiêu đất đai ở Bác Lãng Sa” Nhìn Triệu Thành Tú, Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng nói: “nếu thế tử định bán toàn bộ mười dặm ven sông cho bản vương, bản vương bằng lòng dùng 10 vạn lượng thu mua” Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc, trầm giọng nói.
Ï 10 vạn...)
Triệu Thành Tú kinh hãi, dù sao 10 vạn lượng đối với hắn là số tiền không nhỏ.
Hơn nữa, dùng 10 vạn lượng mua mười mấy dặm đất hoang, là tương đối “đắt đỏ”.
Đương nhiên, “đắt” là giá của Bác Lãng Sa hiện tại.
Nhưng lòng tham của con người thúc đẩy Triệu Thành Tú tăng giá.
Hắn quan sát biểu cảm của Triệu Hoằng Nhuận một lúc, đưa ra cái giá hắn tự cho là cao: “20 vạn!”
“Quá cao!” Triệu Hoằng Nhuận nín cười, trên mặt giả bô tức giận, lắc đầu: “10 vạn!” “18 vạn!”
“10 vạn!”
“16 vạn!”
“10 vạn!”
Hai người tính toán chỉ li một hồi, cuối cùng cho ra con số: 15 vạn!
Trong đó, 10 vạn là chi phí mua Bác Lãng Sa, còn 5 vạn là bí mật cho Triệu Thành Tú.
Đạt được thỏa thuận xong, bất luận là Triệu Hoằng Nhuận hay Triệu Thành Tú, đều muốn cười to.
Triệu Hoằng Nhuận cười Triệu Thành Tú vậy mà lấy giá 15 vạn lượng bán cho hắn mảnh đất mấy ngàn vạn lượng còn Triệu Thành Tú cười, vì lấy lại được thể diện.
“Nói chuyện không chứng cứ, lập khế ước” Triệu Hoằng Nhuận xụ mặt nói với Triệu Thành Tú: “lập khế ước, bản vương không muốn Bác Lãng Sa đang xây nửa chừng lại xuất hiện rắc rối.”
“Có thể xuất hiện rắc rối gì?” Triệu Thành Tú bất mãn nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hắn nghe ra được, Triệu Hoằng Nhuận đang ám chỉ hẳn.
Cuối cùng, Triệu Thành Tú vẫn sai người lấy giấy bút, do hắn viết theo những gì Triệu Hoằng Nhuận đọc.
Bởi vì đất phong không cho phép tự mua bán, nên Triệu Hoằng Nhuận đổi từ “mua” sang thuê, đại khái là dùng 15 vạn lượng thuê Bác Lãng Sa, còn thời hạn, Triệu Hoằng Nhuận đưa ra một cái thời hạn dở người, 99999 năm!
Con người không sống lâu được như thế, nên thời hạn này chẳng khác gì mua. Nhưng bằng vào bản khế ước này, Triệu Hoằng Nhuận sẽ không có nhược điểm, pháp luật chỉ cấm mua chứ không cấm thuê.
Viết xong khế ước, Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Thành Tú ký tên đóng dấu vân tay.
Vì để khế ước càng trở nên đáng tin, Triệu Hoằng Nhuận giả vờ khiêu khích Triệu Thành Tú.
Triệu Thành Tú không chút nghi ngờ, đi tìm con dấu của cha hắn, đóng vào khế ước.
fƒ Đây là.. Thu hoạch ngoài ý muốn !
Thổi mực trên khế ước, Triệu Hoằng Nhuận đưa nó cho Trầm Úc, để hắn bảo quản, nếu sau này Nguyên Dương Vương đổi ý, đây chính là chứng cứ.
Đương nhiên, hành động lần này sẽ khiến Triệu Hoằng Nhuận và nhánh Nguyên Dương Vương trở thành kẻ thù, nếu Triệu Hoằng Nhuận không cho nhánh Nguyên Dương Vương chút lợi ích.
Nhưng bất kể thế nào, đều là đáng giá.
“Thế tử yên tâm, ngày mai bản vương sẽ cho người giao 15 vạn lượng bạc đến Nguyên Dương!”
Triệu Hoằng Nhuận hứa hẹn với Triệu Thành Tú.
Tuy trong tay chỉ còn 5 vạn lượng bạc, nhưng dựa vào số lợi nhuận của Dã Tạo ty trong việc bán nến, Hộ Bộ cho hắn mượn 15 vạn lượng bạc là không thành vấn đề.
Nghe được câu này, Triệu Thành Tú mặt mày hớn hở, giống như không có ân oán với Triệu Hoằng Nhuận.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không định nói gì với Triệu Thành Tú.
Hắn cần nhanh chóng bảo vệ khế ước.
Vạn nhất Nguyên Dương Vương đi ra, thì mọi thứ sẽ rắc rối.
Nhưng kết quả khá tốt, đến khi Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ rời khỏi Nguyên Dương, vẫn là không có bất thường.
Ngày hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận quả nhiên từ Hộ Bộ lấy 5 vạn lượng bạc của hẳn, lại mượn thêm 10 vạn lượng, đủ 15 vạn lượng bạc, sai binh vệ chuyển đến Nguyên Dương.
Cùng Ngày, Nguyên Dương Vương phủ truyền ra một tin tức cười: mặt Nguyên Dương Vương thế tử Triệu Thành Tú sưng lên.
Ngay sau đó, Triệu Hoằng Nhuận được Tông phủ triệu tập, Triệu Nguyên Nghiễm mời hắn đến Tông phủ một chuyến.
Nguyên nhân thì Triệu Hoằng Nhuận có thể đoán được: khế ước trong tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận