Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 192: Nói Chuyện Ÿ Mị Khương... j

Chương 192: Nói Chuyện Ÿ Mị Khương... jChương 192: Nói Chuyện Ÿ Mị Khương... j
Triệu Hoằng Nhuận ngồi ở trong xe, nghĩ về nghĩa của cái tên.
Hắn tưởng rằng Khương, , ghép từ hai chữ Dương, ï Nữi tạo thành, mà Ÿ Dương! có nghĩa ” dịu dàng ngoan ngoãn/ , nên Khương, có thể hiểu thành Ÿ nữ nhân ôn nhu,;..
Nhưng khi Triệu Hoằng Nhuận hỏi thăm qua, hẳn mới biết, cái tên Khương, kỳ thực là [gừng].
"Muội muội là cỏ non, tỷ tỷ là gừng đắng... Sao?"
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn nàng.
"Đây không giống như tên mà quý tộc sẽ lấy..." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu. Mị khương kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cũng không giấu diếm, nói: "là một bà lão dạy vu thuật cho bọn †a đặt tên."
"Cha mẹ của ngươi đâu?"
"Đều không ở đây." Mị Khương lạnh nhạt nói.
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: "vậy Dương Thành Quân Hùng Thác, có quan hệ gì với tỷ muội các ngươi?"
"," Mị Khương nhìn Triệu Hoằng Nhuận thật lâu, lần này nàng không giả vờ không nghe thấy, mà bắt đầu kể chuyện: "Nhữ Nam Quân Hùng Hạo, từng là ấp quân mảnh đất này, cũng là cha của tỷ muội ta."
Nhữ Nam Quân ? ¡
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, bởi
vì hắn thấy lãnh địa của Nhữ Nam Quân nằm trong lãnh địa của Hùng Thác, hơn nữa Mị khương đã nói cha mẹ đều không ở đây, nên hắn cũng đoán ra được.
"Dương Thành Quân Hùng Thác chiếm lãnh địa của cha ngươi sao?... Điều này không hợp lý, nếu Hùng Thác chiếm lãnh địa, các ngươi sao có thể xưng hô hắn là Hùng Thác đại nhân?"
Mị Khương nghe vậy thở dài: "bởi vì, không phải Hùng Thác đại nhân muốn giết cha. Mà muốn giết cha ta là toàn bộ quý tộc Đại Sở, Hùng Thác đại nhân cố gắng, cũng chỉ có thể cứu 2 tỷ muội bọn †a, đưa đến Ba quốc mà thôi."
Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, tò mò hỏi: "cha ngươi rốt cuộc đã làm gì, mà toàn bộ quý tộc nước Sở đều muốn hắn chết?"
"Cải cách" Mị Khương mặt không đổi nói: "phụ thân đại nhân cảm thấy chính sách trị quốc của Đại Sở có nhược điểm nghiêm trọng, khiến đại quý tộc và các quý tộc có quyền lớn, nhưng đối với quốc gia thì chẳng có lợi ích gì;còn dân Sở, khổ cực làm việc, lại không đủ ăn không đủ mặc... Bởi vậy, phụ thân đại nhân đã tâu với đại vương, giảm bớt quyền lợi của quý tộc,..."
Ÿ Hít. ., Khá lắm! Chẳng trách toàn bộ quý tộc nước Sở đều muốn hắn chết. ¿
Triệu Hoằng Nhuận nghe xong, không khỏi bội phục nhân cách của Nhữ Nam Quân, nhưng đối với cách làm của hẳn, thì lại lắc đầu.
Suy yếu quyền lợi của toàn bộ quý tộc nước Sở?
Đồng nghĩa với chống lại toàn bộ quý tộc Sở quốc!
Quý tộc nước Sở có thể để hắn sống mới kỳ quái!
"Bị coi là phản bội... Giết chết?" Triệu Hoằng Nhuận dò hỏi.
"Phản bội?" Mị khương cười tự giều nói: "coi như, phụ thân cuối cùng bị định tội, chính là phản quốc."
"Chết tốt!" lời Triệu Hoằng Nhuận nói khiến ánh mắt Mị khương trở nên lạnh lùng.
Nhưng khi Mị khương chuẩn bị mở miệng, lại nghe Triệu Hoằng Nhuận cảm khái: "nếu người này không chết, tất sẽ thành mối họa của Đại Ngụy!"
".." Mị Khương há miệng, nhưng rồi cười khẩy: "ta quên mất, ngươi là người Ngụy-"
Ï Đã đạt điểm ấn tượng! Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng. Mị Khương không chú ý thấy vẻ đắc ý của Triệu Hoằng Nhuận, tiếp tục kể: "lúc đó phụ thân cảm thấy, Đại Sở có tai cực lớn hại, đại quý tộc cùng quý tộc càng ngày càng giàu có, còn thường dân thì càng ngày càng nghèo khó, cứ thế mãi, chắc chắn sẽ nội loạn... Đáng tiếc, đại vương không chấp nhận đề nghị của phụ thân."
"Không thể tiếp nhận." Triệu Hoằng Nhuận chém đinh chặt sắt nói.
"." Mị Khương kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, chỉ thấy hắn thản nhiên nói: "phụ thân ta, tức là Ngụy Vương, hắn cũng muốn thay đổi Đại Ngụy... Phân phối lại lợi ích. Tỉ như, việc quyền quý nắm 8/10 của cải đất nước, còn bình dân không được tham gia. Thế nhưng, khi ta cùng Trung Thư Tả Thừa Ngu đại nhân đưa ra đề nghị, phụ vương lại cự tuyệt, nguyên nhân chính là vì, điều này sẽ khiến toàn bộ quyền quý chống đối, thậm chí có thể phản lại phụ vương..."
Nghe những lời này, ánh mắt Mị Khương trở nên ấm áp, gật đầu nói: "Cho nên... Hùng Thác đại nhân, lúc đó cũng khuyên phụ thân ta, đáng tiếc phụ thân không nghe, phụ thân vô cùng tin đại vương và quý tộc, cho rằng sẽ có người ủng hộ hắn."
"Ủng hộ hắn?" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười: 'kết quả không có, đúng không?"
"Có, nhưng mà rất ít, đều lén gửi thư thuyết phục phụ thân." Mị Khương thở dài nói: "nhưng phụ thân đến chết cũng không hối hận... Hắn cho rằng mình không có sai, Đại Sở muốn cường thịnh, nhất định phải tước bỏ quyền lợi quý tộc cũ, không được bỏ mặc người dân, làm theo chính sách cai trị hiện giờ, chỉ dẫn tới sự diệt vong của nước Sở..." F...J
Triệu Hoằng Nhuận im lặng, là một người Ngụy, hắn không hi vọng nhìn thấy địch quốc cường thịnh.
Thâm tâm hắn cảm thấy, Nhữ Nam Quân Hùng Hạo chết tốt, nếu không, nước Ngụy sẽ trở nên rất khó khăn.
Nhưng Mị khương thấy hắn im lặng không nói, hỏi lại: "ngươi thấy phụ thân làm vậy là sai sao?"
Nhìn ánh mắt Mị khương chờ mong, Triệu Hoằng Nhuận không biết nghĩ gì, mà nói ra suy nghĩ trong lòng: "muốn hạn chế quyền lợi quý tộc, phải chuẩn bị đối mặt với toàn bộ quý tộc... Muốn vậy, nhất thiết phải có quân đội ủng hộ... Phụ thân ngươi có ý nghĩ không sai, nhưng hắn kỳ vọng quý tộc cam tâm tình nguyện giao ra quyền lợi, thì quá ngây thơ."
Mị Khương rất hài lòng câu trả lời của Triệu Hoằng Nhuận.
"Điểm này, ngươi nói sai, trước đây, phụ thân nắm giữ Tây Sở, dưới trướng quân đội cũng không ít... Chỉ là, hắn không muốn khai chiến với quý tộc Đông Sở, nên hắn lựa chọn giảng hòa. Lúc đó, hắn đã thương lượng bí mật với đại diện quý tộc Sở Đông là Hùng Thịnh, sau khi ra ngoài liền nói:'xem ra là ta quá vội vàng, Đại Sở còn chưa chuẩn bị cải cách". Sau đó, phụ thân lựa chọn đầu hàng."
"Hùng Thịnh? Lật Dương Quân Hùng Thịnh?" Triệu Hoằng Nhuận giật mình.
"Ngươi biết Thịnh công tử?” Mị Khương kinh ngạc hỏi.
"Nghe qua" Triệu Hoằng Nhuận đáp.
Mị Khương không để ý, tiếp tục nói: "sau khi thất bại, phụ thân bình tĩnh chịu chết, để Hùng Thác đại nhân tự tay chặt đầu đưa về Thọ Dĩnh... Hắn đem tất cả hi vọng, ký thác lên người Hùng Thác, hắn mong Thác đại nhân có thể trở thành đại vương, cải cách Sở quốc." Nói xong, Mị Khương quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt muốn nói: đây là mối liên quan giữa hai tỷ muội và Hùng Thác.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không rảnh chú ý đến Mị khương, giọng hắn nghiêm túc: "ngươi nói, Hùng Thác là người kế tục ý chí của phụ thân ngươi?"
"Ừ” Mị khương gật đầu, không giấu diếm: "mà phụ thân đã hy sinh chính mình, để Thác đại nhân trở thành Dương Thành Quân, vì Hùng Thác đại nhân từng là một trong số những người âm thâm ủng hộ phụ thân."
"." sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận thay đổi. Vốn dĩ hắn cảm thấy Hùng Thác không hề giống đám quý tộc chỉ biết hưởng lạc, trái lại Hùng Thác chỉ rất nhiều tiền vào quân sự.
Hoàn toàn không cùng phe với đám quý tộc.
"Ngươi nghĩ cái gì?!"
Mi Khương cảnh giác, bởi vì nàng bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt Túc Vương trở nên đáng sợ.
".." Triệu Hoằng Nhuận liếc sang Mị Khương, giữ im lặng.
Ï Sai lầm.. Ta đã thả hổ về rừng ! J
Triệu Hoằng Nhuận hối hận, vì chiếm được một khoản lớn từ chỗ Dương Thành Quân Hùng Thác mà hẳn đã tự đắc, nhưng nếu như hắn biết trước Hùng Thác có khát vọng như vậy, thì hắn thà từ bỏ bồi thường, mạo hiểm gây chiến với nước Sở, cũng phải loại bỏ mối nguy này.
Hắn há có thể ngồi nhìn Hùng Thác thay đổi tình hình nước Sở?
Hắn hiểu rất rõ, nước Sở hiên tại vẫn cất dấu sức mạnh, nhưng chính sách của Sở đã trói buộc quốc gia này phát triển, không ngoa khi nói, quý tộc nước Sở chính là căn bệnh lâu năm làm suy yếu nước Sở.
Nếu trong tương lai, Hùng Thác trở thành Sở Vương và bắt đầu tước bỏ quyền lợi quý tộc, đề cao địa vị dân chúng, thì không phải chuyện tốt với các nước.
Tệ hơn nữa, Hùng Thác so với Nhữ Nam Quân Hùng Hạo còn tàn nhẫn hơn nhiều, vì tham vọng bản thân, từng bước mở rộng lãnh thổ, đối với người không ủng hộ, tỉ như Hạng Thành Quân Hùng Hạo, Hùng Thác không hê lưu tình. Đây vốn là kẻ nguy hiểm, nhưng nghe Mị Khương kể lại, Triệu Hoằng Nhuận thấy mối đe dọa của Hùng Thác còn lớn hơn so với hắn tưởng.
Mối nguy tiềm ẩn kiểu này, vẫn là nên sớm diệt trừ, chấm dứt hậu họa về saul
Bạn cần đăng nhập để bình luận