Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 526: Dương Hạ Trải Nghiệm (2)

Chương 526: Dương Hạ Trải Nghiệm (2)Chương 526: Dương Hạ Trải Nghiệm (2)
Bước vào sĩ quán, Triệu Hoằng Nhuận nhìn quanh.
Hắn phát hiện, trong quán bố trí rất đơn giản, giống như quán trọ, đại sảnh lâu một, bày đầy những chiến bàn dài 5,6 thước, không biết có bao nhiêu du hiệp đang trò chuyện cười lớn.
Nhưng khi đoàn người Triệu Hoằng Nhuận bước tới, tiếng ồn ào ngừng lại, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía đoàn người Triệu Hoằng Nhuận.
"Hắc, xuất hiện mấy gương mặt lạ."
"Tiểu tử đi trước, nhìn rất non nớt."
"Này, tiểu tử, nơi đây không phải chỗ ngươi tới, về nhà bú sữa mẹ đi."
"Ha ha ha ha” Đám du hiệp chế nhạo Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, Trầm Úc sầm mặt, im lặng cởi tay nải, lấy ra một thanh kiếm, cầm kiếm đến trước mấy tên la hét to nhất, rút kiếm chỉ vào tên du hiệp mở miệng chế nhạo Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng chất vấn: "ngươi vừa mới nói cái gì?"
Mấy tên du hiệp ngẩn người, không ngờ Trầm Úc ở đây rút kiếm.
Nhưng tên du hiệp bị Trâm Úc chỉ kiếm, không hề sợ hãi, giều cợt nói: "này, huynh đệ, ngươi cho rằng đây là đâu?... Ở đây, không cho động đao kiếm."
Lời còn chưa dứt, 10 tên đàn ông lực lưỡng đi ra, tới cạnh Trầm Úc, trầm giọng nói: "thu kiếm!"
Trầm Úc lạnh lùng nhìn lướt qua, trâm giọng nói: "nếu ta nói không thì sao?" Vừa dứt lời, mấy trăm tên du hiệp hò hét, nhìn như cổ vũ, kì thực muốn xem náo nhiệt.
Nghe Trầm Úc cự tuyệt, 10 tên đàn ông sững sờ, một lát sau, một người trong đó uy hiếp: "nếu các hạ phá vỡ quy củ, chúng ta không bảo đảm các ngươi có thể sống rời Dương Hại"
"Hắc!" Trâm Úc nghe vậy cười lạnh, hắn không thèm đếm xỉa, sau lưng bọn hẳn còn 700 Thương Thủy quân, có gì phải sợ?
"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, xin lỗi công tử nhà ta.." Trầm Úc lạnh lùng nói với du hiệp không biết bản thân đã phạm sai lầm.
Chỉ tiếc, tên du hiệp vẫn cố chấp, cười nói: "ta không tin ngươi dám động thủ... Công tử nhà ngươi, nên trốn trong lòng mẹ... AI" Nói đến đây, tên du hiệp hét thảm, vì Trầm Úc đã đâm vào đùi hắn.
"Phốc" một tiếng, máu chảy ra.
Mấy tên du hiệp cùng bàn trợn mắt há mồm, mà những tên khác cũng hoảng Sợ.
Người này... Có can đảm động thủ?!
Đám người trong sĩ quán không dám tin.
"Ngươi cho rằng ta đang đùa sao?"
Không quan tâm mấy tên du hiệp khiếp sợ, Trầm Úc lạnh lùng nhìn tên trước mặt, trầm giọng nói: "xin lỗi, hoặc, kiếm tiếp theo sẽ đâm vào ngực ngươi."
"Ngươi!"
10 tên đàn ông giận tím mặt, đang muốn bắt Trầm Úc, thì thân thể cứng đờ.
Thì ra, các tông vệ đã đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào, từng người rút binh khí kề vào cổ bọn hắn.
Sĩ quán lặng ngắt như tờ, chỉ có Trầm Úc lên tiếng.
"Quyết định nhanh lên, ta không có kiên nhẫn!"
Bị đám người Trầm Úc hù dọa, tên du hiệp kia nhìn Triệu Hoằng Nhuận, run rẩy nói xin lỗi.
Thấy vậy, Trầm Úc thu kiếm về, quay lại cạnh Triệu Hoằng Nhuận, đồng thời các tông vệ cũng thu kiếm về chỗ, như cảnh tượng vừa rồi không xảy ra.
Nhưng làm sao có thể coi như không xảy ra?
10 tên đàn ông hét lớn, trong sĩ quán tràn ra một đám người cầm vũ khí.
"Ai? Ai ở nơi đây gây rối?"
Đám người kia vừa la hét, vừa tiến vào đại sảnh, được mấy tên đàn ông chỉ điểm, bao vây nhóm Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, tông vệ và Trần Tiêu rút binh khí, chuẩn bị bảo hộ Triệu Hoằng Nhuận phá vây.
Ngay khi song phương sắp xung đột, từ chỗ quây ở lầu một truyền đến tiếng cười, sau đó tiếng nói của một người đàn ông vang lên: "tất cả lui ra, không được vô lễ... Đó là quý khách!"
Đám người nghe được tiếng người đàn ông, từng người kinh ngạc, lúc này mới lui xuống.
Còn đám du hiệp dường như cũng e ngại, từng người cúi đầu ăn, không dám phàn nàn.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận tò mò nhìn nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy sau quầy, có một nam nhân khoảng 30 tuổi, đang chống cằm, cười mỉm nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Người này... Biết rõ thân phận của 1a.
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, đi về phía quầy.
Lúc Triệu Hoằng Nhuận đi tới trước quầy, người đàn ông đứng dậy, người mặc trường bào màu xanh, nhìn hào hoa phong nhã, giống như người đọc sách, chỉ là ánh mắt vô cùng sắc bén, tạo cho người ta một cảm giác nghẹt thở.
"Khách quý muốn gì?" Nam nhân kia cười hỏi.
Lúc nói chuyện, hắn chỉ vách tường sau lưng, trên vách tường treo đây tấm bảng gỗ, trên bảng gỗ khắc rượu hoặc tên món ăn, có vài thứ Triệu Hoằng Nhuận chưa từng nghe qua.
"Ngươi có đề nghị gì sao?" Tựa cạnh quầy, Triệu Hoằng Nhuận thuận miệng hỏi. "Ừm" Nam nhân kia nghĩ ngợi, nói: "rượu không tệ, đều là tự cất."
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu nói: "nếm thử chút."
Người đàn ông mỉm cười, từ mấy bình rượu trong quây, cầm lên một vò rượu, lấy lại một cái bát, rót cho Triệu Hoằng Nhuận một chén.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, Triệu Hoằng Nhuận nhấp một ngụm, gật đầu: "ừm, cũng không tệ."
Hắn không sợ đối phương hạ độc, Mị Khương trước đó đã nói thứ trong người hẳn còn độc hơn đại đa số độc dược.
Nhưng người đàn ông không biết, thấy Triệu Hoằng Nhuận dám uống, hạ giọng tán dương: "thực sự can đảm, Túc Vương điện hại... Tại hạ khâm phục!"
Nghe vậy, Trầm Úc sắc mặt thay đổi, vô thức rút kiếm, nhưng người đàn ông không quan tâm, vẫn tựa vào quầy, cười nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận võ tay Trầm Úc, từ tốn nói: "thu lại, đừng để người ta chê cười."
Trầm Úc thu kiếm vào vỏ.
Người đàn ông đáng giá Triệu Hoằng Nhuận, thì thào: "nếu không phải tận mắt thấy, tại hạ thực sự là không cách nào tưởng tượng, Túc Vương trẻ tuổi, khí phách hơn người... Túc Vương, ngươi thật sự không sợ sao?" Hắn gõ nhẹ vào quầy, nói thẳng: "ngài hiện tại đang trong... Dương Hạ!"
Triệu Hoằng Nhuận nhìn người đàn ông, từ tốn nói: "ta mỗi ngày bận quá nhiều chuyện, mấy ngày gần đây vội vàng tiêu diệt Dương Hạ, sao phải sợ chứ?" "," Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông hơi đổi.
Một lúc sau, người đàn ông cười nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Túc Vương, chuyện cười này không buồn cười."
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, nói: "đó là ngươi không biết nó buồn cười ở đâu."
"Buồn cười ở đâu?" người đàn ông †ò mò.
Triệu Hoằng Nhuận híp mắt, thản nhiên nói: "buồn cười ở chỗ, nó là thật!"
"." mặt người đàn ông cứng đờ, nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận một lúc, bình tĩnh nói: "tại hạ nghe nói, Túc Vương từ Yên Lăng điều 4000 Thương Thủy quân... Định lúc nào động thủ?"
"Chờ chút đi" Triệu Hoằng Nhuận nhấp ngụm rượu, tiếp tục nói: "ta tính đợi Yên Lăng quân, Thương Thủy quân về vị trí, lại điều 5 vạn quân." Nói rồi, hắn liếc người đàn ông, khit mũi nói: "đến lúc đó, để cho ta cũng tận hưởng niềm vui, nhiều bắt nạt ít"
5 vạn quân...
Người đàn ông biểu cảm nghiêm trọng, trầm giọng nói: "5 vạn quân, đủ để san bằng Dương Hạ, nhưng chết không ít người vô tội, khiến danh tiếng Túc Vương tổn hại..."
"Đáng tiếc, ta không để ý thanh danh."
"Dù vậy, Túc Vương nhãn tâm liên lụy người vô tội sao?"
"Người vô tội? Ngươi không phải nói ngươi?" Triệu Hoằng Nhuận đưa tay chỉ phía tây quầy, chế giêu: "người cố ám sát †a nói ra, đúng là có sức thuyết phục."
Phía tây quầy có một tấm bảng gõ, dòng nhứ nhất viết treo thưởng: Túc Vương Hoằng Nhuận thủ cấp, 5 vạn lượng vàng.
Người đàn ông liếc nhìn, vừa cười vừa nói: "Túc Vương đừng thấy lạ, đây là phần thưởng lớn nhất mấy năm gần đây... Nhưng tại hạ chỉ viết lên. Từ đầu đến cuối, muốn tiền thưởng, cũng chỉ có Phụ Khâu chúng mà thôi."
Phụ Khâu chúng? Là chỉ Phụ Khâu tặc sao?
Triệu Hoằng Nhuận quan sát tỉ mỉ người đàn ông, bất ngờ hoi: "còn ngươi thì sao? Ấp Khâu tặc?"
Nghe được chữ "tặc", người đàn ông nhíu mày, lập tức giãn ra, thản nhiên gật đầu nói: "tại hạ không phải Phụ Khâu chúng, cũng không phải Ấp Khâu chúng, chẳng qua là người sống ở Dương Hạ, kinh doanh sĩ quán nhỏ này mà thôi."
"," Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sững sờ.
Người đàn ông nhìn ra sự nghi ngờ của Triệu Hoằng Nhuận, vừa cười vừa nói: "Túc Vương sẽ không cho rằng, Dương Hạ ẩn tặc, chỉ có Phụ Khâu chúng và Ấp Khâu chúng chứ? Không không không, nơi này có rất nhiều ẩn tặc, ít thì hơn mười người, nhiều thì mấy trăm người. Tỉ như... Du Mã."
"Du Mã?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người.
"Đúng, Túc Vương có thể gọi tại hạ như vậy, đây tạm thời là tên của ta." Du Mã cười nói.
Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt hoang mang, kinh ngạc hỏi: "ngươi là người Sở?"
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ như vậy, vì chỉ có người Sở mới có họ kép kỳ lạ kiểu này. Nào đoán được, nghe Triệu Hoằng Nhuận, Du Mã nở nụ cười, có chút mỉa mai.
Lúc này, Trầm Úc ở bên chen miệng: "không, công tử, có lẽ Du Mã không phải họ, theo ta được biết, đây là tên một đám thổ phỉ, Nãng quận Du Mã... Người này, chỉ sợ là tàn dư của Nãng quận mã tặc bị Nãng Sơn quân tiêu diệt vào 10 năm trước!"
Nghe vậy, Du Mã lạnh nhạt nhìn Trầm Úc, ánh mắt phức tạp, nụ cười mỉa mai.
"Nãng quận mã tặc.. Hắc, Đại Lương gọi bọn ta như vậy sao? Ha ha ha ha! Cũng đúng, cũng đúng, chính là được chim quên ná, Nãng quận mã tặc, tông vệ đại nhân!"
Nghe câu nói đây sự châm biếm, Triệu Hoằng Nhuận và Trầm Úc liếc nhau, có hơi ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận