Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 175: Giảng Hòa (2)

Chương 175: Giảng Hòa (2)Chương 175: Giảng Hòa (2)
"Ngươi muốn bản công tử cúi đầu, cầu hòa với Cơ Nhuận?!"
"Nộ khí công tâm, Hùng Thác không quan tâm thân phận Hoàng Thân, trừng mắt hét to.
Cũng may Hoàng Thân biết giữ bình tĩnh, mặc cho Hùng Thác trừng mắt, cũng không hề tức giận, đi qua Hùng Thác, quỳ xuống tấm đệm trong sảnh, làm như không có việc gì.
F... J
Hoàng Thân không có ý định nói gì, nên mặc cho Hùng Thác tức giận, nhưng chẳng thể làm gì, dù sao thì hắn cũng phải có lễ nghi, nếu không, cử chỉ vô lễ của Hùng Thác sẽ được truyền đến tai Sở Vương. Hùng Thác thở dài, lấy lại tỉnh táo, đến trước mặt Hoàng Thân, ngồi xuống, ra lệnh gia nô dâng trà.
Lát sau, gia nô dâng trà, Hùng Thác cầm bình trà rót cho Hoàng Thân và mình một chén.
Trong lúc đó, Hoàng Thân ngồi nghiêm chỉnh, cung kính nhận chén trà Hùng Thác đưa, nhấp một ngụm, rồi đặt chén trà xuống, cảm khái nói: "Thác công tử mặc dù vẫn dễ giận, nhưng so với 10 năm trước, thì đã tốt hơn nhiều... Xem ra, những năm nay, Thác công tử cũng đã tu thân dưỡng tính."
Đại quý tộc đều thích é Bão Phác Tử) , nhất là chương "dưỡng khí" trong sách.
Địa vị càng cao quý, bọn hắn liền càng muốn khác "bình dân", sự khác biệt này không chỉ về vật chất, mà còn về tinh thần.
Nâng cao tinh thân, không phải đề cao phẩm chất cá nhân, mà là tu hành ra "khí chất quý tộc", ví dụ như giọng điệu điềm tĩnh, nhỏ nhẹ,.... Nói thẳng ra, là khoe khoang.
Nhưng về sau, càng ngày càng nhiều quý tộc Sở quốc tu hành "khí chất quý tộc", làm cho trình độ tu thân của Đạo gia ở Sở được đề cao, khiến "dưỡng khí"tu tính" lần lượt trở thành điều cần thiết đối với đại quý tộc.
Điều này giống như khi Triệu Hoằng Nhuận bị Tông phủ buộc ngồi yên tính trong phòng tối.
Không thể không nói, các đại quý tộc Sở quốc, đều mặc quần áo chỉnh tề, ăn nói ưu nhã, tỉ như vị sĩ phu Hoàng Thân này, tuy bị Hùng Thác vô lễ chất vấn, nhưng không sợ không giận, ý chí rất kiên định.
"10 năm trước?" Hùng Thác sửng sốt. Bởi vì nghĩ đến 10 năm trước, cũng chỉ có chuyện hắn bị Ngụy Vương lừa, chiếm đươc hơn nửa đất Tống mà cuối cùng còn chịu tổn thất.
Lúc đó, Hùng Thác gửi thư vê Thọ Dĩnh, cầu xin phát binh tiến đánh Ngụy quốc để trả thù, nhưng khi đó, Sở vương vẫn còn muốn lôi kéo Ngụy quốc, nên cũng không đáp ứng, thế là, Hùng Thác liền tự xây dưng quân đội. Từ đó mới có 10 năm tấn công Phần Hình Tắc.
Nhớ khi đó, Sở Vương đã phái một sĩ phu đến Dương thành, hy vọng con hắn có thể ngừng lại, thật không ngờ, Hùng Thác trong cơn giận, sai người ném vị sĩ phu đó ra khỏi phủ.
"Người lúc đó, không phải ngươi chứ?" Hùng Thác nhìn Hoàng Thân, kinh ngạc nói.
Hoàng thân mỉm cười, nói: "là gia thúc... Lúc đó tại hạ vẫn chỉ là một tán quan tùy tùng thôi."
Hùng Thác nhíu mày, lúc đó hẳn cũng đã hối hận. Dù sao Hoàng thị là bắt nguồn từ Quý Liên thị, có huyết thống tôn quý không kém Hùng thị, cùng là đại thị tộc kiên quyết ủng hộ Hùng thị, không giống Khuất thị dám tranh đoạt địa vị với bọn hắn. Bởi vì hành động lúc đó của hẳn, gần như đã bỏ đi sự ủng hộ của Hoàng thị.
Nhưng lúc đó, Hùng Thác tính tình nóng nảy không để ý hậu quả.
"Ta sẽ mua một phần lễ vật. Xin Hoàng Thân đại nhân đưa cho lệnh thúc Hoàng Thừa đại nhân."
Hoàng Thân cười nói: "đã 10 năm, gia thúc sớm đã bỏ qua... Lại nói, nếu không có chuyện năm đó, gia thúc vốn đã xem trọng Thác Công Tử .
"Phải không." Hùng Thác bất đắc dĩ thở dài, hắn hiểu rất rõ, những năm gần đây, bởi vì tính khí nóng nảy, hắn đã đắc tội không ít quý tộc.
"Tốt, chuyện này gác sang một bên, giờ nói tới lý do Hoàng mỗ đi chuyến này."
"Cầu hòa với Cơ Nhuận?" lúc này, Hùng Thác đã không còn giận dữ như trước, nhưng trong lời nói vân có sự châm chọc.
"Là giảng hòa với Ngụy." Hoàng Thân nghiêm túc nói: "Thác Công Tử bại trận, hoàn toàn không ảnh hưởng Đại Sở, nhưng Cơ Nhuận cũng không dám dùng chuyện này chế giều công tử, công tử có thể yên tâm... Kỳ thực Cơ Nhuận vẫn đang mong Đại Sở giảng hòa." Hùng Thác trầm mặc, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "đây là ý phụ vương sao? Vì sao phụ vương muốn giảng hòa?"
"Bởi vì Tê quốc đã tham gia." Hoàng Thân cực kỳ nghiêm túc nói một câu.
"Tê? Tả Vương Hi?" Hùng Thác giật mình hỏi, Tê Vương là kẻ địch cả đời của phụ vương hắn, Hùng Thác không có khả năng không biết người này.
"Đúng." Hoàng Thân gật đầu nói: "theo mật thám báo lại, Tê Vương Hi hạ lệnh tu sửa Bi huyện, ngài biết, Bi huyện phía tây giáp lãnh địa Thịnh Công Tử, phía nam không xa chính là Phù Ly Tắc, Tề Vương tu sửa Bi huyện, ý đồ không nói cũng biết."
Hùng Thác không phải người ngu, hắn hiểu rõ, nếu có Tề quốc tham dự, thì trận chiến sẽ trở nên bất lợi với phe hắn. Dù sao, Tề, Sở đã thù hận trăm năm, so sánh mối thù đó, thì mối thù của Hùng Thác hắn chỉ là chuyện nhỏ.
"Tề, Ngụy kết minh?"
Hoàng Thân mỉm cười, gật đầu nói: "đứa con thứ 6 của Ngụy Vương, Cơ Chiêu, đã đến Lâm Truy, được Tê Vương Hi triệu kiến... Mặc dù mật thám không thăm dò được chỉ tiết, nhưng chuyện này, thà tin là có, không thể tin là không."
"Phụ Vương sợ?" Hùng Thác cười lạnh nói.
Kỳ thực, hắn vẫn luôn khó hiểu, sức chiến đấu của quân tỉnh nhuệ Sở quốc không thua kém quân các nước khác, nhưng mỗi khi nhắc đến Tề, các đại quý tộc ở Thọ Dĩnh liền e ngại, giống như người Ngụy bị người Hàn làm cho sợ hãi, người Sở cũng bị Tê Vương Hi đánh cho Sợ. Hoàng Thân nghe xong nhíu mày, thấp giọng nói: "không phải không dám đánh, là không thể đánh." hắn thấy Hùng Thác không hiểu, vì vậy quan sát xung quanh, thấy không có ai, mới đến gần Hùng Thác, thấp giọng nói: "phía nam, vùng đông nam, những kẻ đó đang làm loạn..."
ƒ Phía nam? Đông nam? Ngươi muón nói... j
Hùng Thác ngạc nhiên hỏi: "chưa từng trấn áp?”
Hoàng Thân thở dài, tiếc nuối nói: "đã phái quân đội tới, nhưng tạm thời không cách nào trấn áp..."
Nghe đến đó, Hùng Thác đã hiểu ra. Nhưng muốn hắn cầu hoà với một thằng nhóc 14 tuổi, hơn nữa còn trong tình thế hẳn thảm bại, thì hắn không cam tâm.
Nhìn ra Hùng Thác đang nghĩ gì, Hoàng Thân vừa cười vừa nói: "chuyện này truyền ra, không cam lòng nhất vẫn là Ngô Công Tử"
Hùng Thác sững sờ, rồi chợt hiểu ra.
Nếu như hẳn cùng Ngụy quốc đạt được thỏa thuận, bắt tay giảng hòa, thì Cơ Nhuận tất nhiên sẽ lui quân ra khỏi lãnh địa của hắn. Ngược lại, Hùng Ngô cũng sẽ phải rút khỏi đất Tống, đến lúc đó, Hùng Ngô phải trả lại hết vùng đất đã đánh chiếm cho Ngụy.
Nghĩ vậy, Hùng Thác liền thoải mái hơn nhiều. Hắn chiến bại còn có thể đi đàm phán, mà Hùng Ngô thắng lợi, thậm chí cả cơ hội đàm phán cũng không có.
Nhưng dù thoải mái, hắn vẫn nghi ngờ hỏi: "tại sao lại chọn ta?”
Hoàng Thân là người tỉ mỉ, nhanh trí, đương nhiên hiểu ý Hùng Thác, lắc đầu sửa lại: "không phải chọn trúng Thác Công Tử, mà là chọn trúng Chính Dương huyện vị kia."
"Cơ Nhuận?" Hùng Thác nhíu mày, sau đó hắn phá lên cười.
Hắn cười cái gì?
Hắn đang cười huynh đệ của hắn, Cố Lăng Quân Hùng Ngô.
Đánh hạ nhiều thành trì như vậy, đến cuối cùng, chẳng phải một cơ hội đàm phán cũng không có?
Còn Hùng Thác hắn, mặc dù bị Cơ Nhuận đánh thảm, nhưng điều khó tin là hắn có thể đại biểu Sở quốc, đi đàm phán với Cơ Nhuận.
Càng khó tin hơn là, hắn có thể dùng thành trì huynh đệ chiếm được, đem ra để đàm phán với Cơ Nhuận.
Còn Cố Lăng Quân Hùng Ngô thì rất có thể chẳng có được thứ gì. "Chính là hơi mất thể diện..."
Sau khi vui mừng, Hùng Thác phiền muộn nói.
Hoàng thân hỏi dò: "Thác Công Tử đồng ý?"
Hùng Thác thở dài, vẻ mặt phức tạp nói: "bỏ qua thành kiến, thì Cơ Nhuận thật sự có tài, ta cùng hắn, giống như phụ vương và Tề Vương..." Nói đến đây, hắn lẩm bẩm: "món nợ này, bản công tử sớm muộn sẽ đòi lại!"
Hoàng Thân gật đầu, hắn thâm nhủ, Hùng Thác so với 10 năm trước, trưởng thành hơn nhiều.
"Việc này không thể chậm trễ, xin Thác Công Tử lập tức viết một bức thư đưa đến tay Cơ Nhuận... Tốt nhất là đạt được thỏa thuận trước đầu xuân, bằng không bên phía Tê quốc..."
"Ta biết." Hùng Thác gật đầu, sau đó nhíu mày nói: "nhưng không cần viết thư."
Hùng Thác nhớ tới hai lần viết thư cho Cơ Nhuận, nhưng kết quả, mỗi lần nhận về đều chỉ có hai chữ ngu xuẩn! , cho nên hắn không muốn bị mắng nữa.
"Hai người chúng ta, trực tiếp đi đến Chính Dương huyện!"
"Hả?" Hoàng Thân giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận