Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 128: Bại Thế (2)

Chương 128: Bại Thế (2)Chương 128: Bại Thế (2)
Tể Tuyên không hề bất ngờ khi đào binh xuất hiện.
Tuy Sở quốc trừng phạt đào binh khá nghiêm khắc, nhưng dù vậy, để bọn hẳn đi chịu chết, thì bọn hắn chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Pháp không trách chúng.
Bình thường, Tể Tuyên sẽ tức giận, chờ sau khi rút quân, tìm và xử tử những kẻ dám chạy đầu tiên để làm gương cho người khác.
Nhưng hôm nay, hắn trầm mặc, giống như không nhìn thấy bộ binh chạy trốn.
Nguyên nhân là vì bộ binh đã thương vong quá nặng nề, mà chẳng có tác dụng gì. Số bộ binh chết trận đã lên tới vạn người, thi thể chồng chất trước Ngụy doanh, nhất là phòng tuyến thứ nhất, thi thể quân Sở đã chất cao nửa trượng.
Máu tươi nhuộm đỏ mảnh đất, từ xa nhìn lại, vùng đất bên ngoài Ngụy doanh là một vùng đất máu.
Mà thương vong nặng nề đến vậy, quân Sở thu được gì?
Không có!
Không có nổi một sĩ tốt leo được lên tường.
Đối mặt thảm cảnh, đừng nói bộ binh quân Sở đã mất ý chí chiến đấu, mà Tể Tuyên cũng dân đánh mất lòng tin đánh hạ Ngụy doanh.
Theo lẽ thường, nếu không thể kết thúc trong tời gian ngắn, thì nên tạm thời rút lui, nghĩ cách khác. Nhưng Tể Tuyên không thể hạ lệnh lui quân, nguyên nhân là vì, thương vong chưa đủ chỉ tiêu Hùng Thác đặt ra.
"Công! Tiếp tục tiến công!"
Tể Tuyên hạ lệnh.
Nhưng hẳn đã không còn hi vọng có thể đánh hạ Ngụy doanh.
Bởi vì, hắn phát hiện, theo thời gian, phòng ngự quân Ngụy càng lúc càng chặt . Tỉ như số tên bắn về phía 1 vạn cung thủ quân Sở càng lúc càng nhiều, khiến cho cung thủ chết nhiều hơn.
Mà số xe ném đá cũng đã tăng lên 3,4 mươi chiếc. Mặc dù xe ném đá không gây nhiều thương vong, nhưng áp lực nó gây ra, vượt xa cả ngàn cung thủ.
Biểu hiện cụ thể là khi trận hình cung thủ bắt đầu lộn xộn, đám cung thủ sợ hãi tránh các khối bùn. Đây là chuyện tốt sao?
Không! Đây không phải chuyện tốt.
Bởi vì, ngay cả khi một cung thủ tránh được khối bùn, nhưng đám cung thủ gần đó sẽ không còn nghĩ đến bắn cung nữa mà theo bản năng muốn chạy.
Điều này khiến trận hình rối loạn.
Một khi trận hình rối loạn, không cẩn thận các binh sĩ sẽ giãm đạp lẫn nhau, điều này so với bị bắn trúng càng nghiêm trọng hơn.
"Đạp đạp đạp -'
Tiếng vó ngựa truyền đến, Tể Tuyên quay đầu nhìn, thì thấy Tử Xa cưỡi ngựa chạy đến.
Tể Tuyên nhíu mày, hắn đoán được mục đích Tử Xa tiến đến, dù sao trước đó không lâu, hắn đã hai lần bỏ qua yêu cầu rút lui của Tử Xa. Quả nhiên, Tử Xa đến cạnh Tể Tuyên, trầm giọng nói: "Tể Tuyên, rút lui đi, tiếp tục chiến đấu, chỉ tăng thêm thương vong... Không có vũ khí công thành. Quân ta không cách nào đánh hạ Ngụy doanh!"
Tể Tuyên vẫn nhìn phía chiến trường, mở miệng nói: "Tử Xa, ngươi cũng biết mệnh lệnh của đại nhân, đừng làm ta khó xử."
Tử Xa biết cái gọi là "mệnh lệnh của đại nhân". Nghe vậy nhíu mày nói: "lời thì đúng, nhưng tăng thêm thương vong, có ích lợi gì?... Ngươi chẳng lẽ không chú ý tới sao? Bộ binh đào vong. Ngươi nên hiểu, Đại Sở, trừng phạt đào binh cực kỳ tàn khốc, các binh sĩ tuyệt đối không dám chạy trốn. Nhưng trên chiến trường có binh sĩ chạy trốn, vậy thì trận chiến này đã không còn cơ hội thắng..."
Tể Tuyên im lặng, tới Tử Xa hắn hiểu, nhưng vì mệnh lệnh của Hùng Thác, hắn không thể lựa chọn rút lui bây giờ.
Nghĩ xong, hắn u sầu thở dài, nói: "đừng khiến ta khó xử, Tử Xa tướng quân..."
Nghe được một tiếng Ï Tử Xa tướng quân.¡ , Tử Xa mặt biến sắc, do dự không nói lên lời.
Đúng lúc này, phía trước bỗng ồn ào.
Tể Tuyên cùng Tử Xa Ngư ngẩng đầu quan sát, lúc này mới phát hiện một đội ky binh đi từ cửa tây ra, bất ngờ tấn công vào đội hình cung thủ.
Tử Xa cẩn thận xem xét, ước tính quân số.
Binh lực không nhiều không ít, không đến ngàn người.
"Còn không rút lui sao?" Tử Xa liếc sang Tể Tuyên, lạnh lùng nói: "ngàn ky binh, đủ để gây rối 1 vạn cung thủ..."
Vừa dứt lời, Tể Tuyên từ tốn nói: "chỉ ngàn ky binh mà thôi, dù nơi đó đều là cung thủ, muốn giết đội ky binh trước mặt không phải không thể."
"Nhưng sẽ thương vong gấp năm lần!" Tử Xa tiếp lời, cũng lạnh lùng trả lời: "đừng quên, quân ta chỉ có 1 vạn cung thủ, nếu thương vong hơn nửa... Quân ta càng không thể đánh hạ Ngụy Doanh!"
Tể Tuyên im lặng không nói, lời Tử Xa chính là tình hình thực tế, lấy trận chiến hiện giờ làm ví dụ, chỉ có 1 vạn cung thủ mới có thể để quân Ngụy xuất hiện thương vong, nếu không có cung thủ, chỉ dựa vào bộ binh đi đánh doanh trại, đó là chịu chết, hơn nữa còn là không công chịu chết.
Chính vì vậy, cung thủ quý hơn bộ binh rất nhiều, mỗi một cung thủ đều vốn liếng đánh hạ Ngụy doanh trong tương lai.
Trầm tư nhìn 1 vạn cung thủ, Tể Tuyên thở dài, đành nói: "cứ dựa theo ngươi nói... Nhưng trước đó, ta phải để bộ binh hoàn thành sứ mệnh."
Tử Xa nghe vậy sững sờ, nghĩ tới việc gì đó, nhíu mày: "ta tự mình dân một đội bộ binh đánh đuổi đội ky binh, nếu có cơ hội giết bọn hắn, vậy thì tốt, nếu không thể, thì đuổi đi là được. Ngươi bên này..."
Nói đến đây, Tử Xa nhìn sang Tể Tuyên, lắc đầu không nói nữa, cưỡi ngựa chạy đi.
Không lâu sau, Tử Xa liền dẫn theo bộ binh đi hỗ trợ cung thủ, ra lệnh cho cung thủ châm chậm rút lui, lại sai bộ binh xây dựng phòng tuyến, ngăn cản ky binh quân Ngụy tấn công.
8 trăm ky binh do Bách Lý Bạt chỉ huy, hắn tuân theo lệnh Triệu Hoằng Nhuận, chờ 1 vạn cung thủ quân Sở bị cung thủ quân Ngụy và xe ném đá gây rối loạn, liền nhân cơ hội dẫn ky binh chém giết.
Lần này đánh lén rất thành công, nguyên nhân là do 1 vạn cung thủ đang tập trung nhìn phía nam, không ai đề phòng ky binh tập kích, nên Bách Lý Bạt dân 8 trăm ky binh nhẹ nhàng xông vào đội hình cung thủ.
Đáng tiếc, người Sở phản ứng rất nhanh, chỉ một lúc, liền có một đội bộ binh thành lập phòng tuyến, đồng thời tướng Sở hạ lệnh cung thủ rút ra phía sau bộ binh.
Lúc trước, vì quân số ít ỏi, Bách Lý Bạt không dám dẫn quân vào sâu, chỉ tấn công vùng rìa đội hình, bây giờ quân Sở dựng nên phòng tuyến, khiến cho khoảng cách giữa 8 trăm ky binh và 1 vạn cung thủ bị kéo dài.
Bị cung thủ kéo dài khoảng cách là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Tướng Sở là ai? Quân Sở ở gần do hắn điều khiển, khả năng chỉ huy rất tốt... j
Bách Lý Bạt không biết tướng Sở trước mặt là Tử Xa, một trong ba đại tướng dưới trướng Hùng Thác, nên mới thắc mắc tại sao kẻ này có năng lực chỉ huy tốt như vậy. Khi hắn dẫn ky binh đánh lén, cung thủ Sở quốc sợ hãi chạy trốn, nhưng sau khi có lệnh của Tử Xa, đội hình lại dân chỉnh tề, chia làm hai đường, vòng qua phòng tuyến bộ binh quân Sở xây dựng.
Thấy vậy, Bách Lý Bạt lập tức đổi hướng, dẫn 8 trăm ky binh rút lui theo hướng tây bắc.
Nếu hắn tham lam, tiếp tục truy kích cung thủ quân Sở, những binh nỏ đang nấp sau bộ binh, sẽ để hắn hiểu, vì sao cung nỏ là phát minh vũ khí hèn hạ nhất.
Vậy nên, bất kể vì tính mạng binh sĩ hay vì tính mạng của mình, Bách Lý Bạt cũng không đuổi theo, vì tránh quân Sở bắn tên, Bách Lý Bạt nhanh chóng rời khỏi tầm bắn của quân Sở, lại suy nghĩ xem nên chờ đợi thời cơ đánh lén, hay là quay về Ngụy Doanh.
Nhưng dù thế nào, mục đích của hắn là đạt được, bởi vì 1 vạn cung thủ rút lui về phía sau đồng nghĩa quân Sở đã từ bỏ chiến đấu.
Quân Sở, cuối cùng rút lui. Chương 129: Bại Thế (3)
Quân Sở cuối cùng rút lui.
Nhưng trước khi rút lui, Tể Tuyên đã ra lệnh Tể Tuyên tiến lên lần cuối.
Khi tiến lên phạm vi quân Ngụy có thể nhìn, Tể Tuyên ra lệnh cho tướng lĩnh bên cạnh một tay giơ cờ trắng, một tay giơ khiên, vừa đi vừa vẫy cờ.
Quân Ngụy thấy cờ trắng liền ngừng bắn tên.
F...
Cung Uyên cũng đưa tay ra hiệu quân Ngụy ngừng bắn, hắn chăm chú nhìn đám người.
Quân Sở đương nhiên không đầu hàng, cờ trắng chỉ tượng trưng quân Sở thất bại, yêu cầu quân Ngụy cho phép bọn hẳn nhận lại thi thể. Đây là quy định từ xưa: khi một phe giơ cờ trắng thừa nhận thất bại, muốn lấy lại thi thể tướng sĩ, thì phe kia không được tấn công.
Quy định này là do một trận bệnh dịch.
Nghe nói, từng có một trận chiến giữa hai quốc gia, cuộc chiến vô cùng ác liệt, rất nhiều binh lính chết trận, do trận chiến kéo dài, thi thể binh lính bắt đầu thối rữa, khiến bùng phát dịch bệnh.
Kết quả, số người chết trong dịch bệnh còn hơn số người chết trong trận chiến mấy chục lần, suýt nữa khiến ngàn dặm xung quanh tuyệt tích.
Từ đó, khi đánh trận, các phe sẽ thực hiện một quy định ngầm: người thắng thu thập thi thể, bất kể phe nào, đều phải đốt cháy hoặc chôn cất tại chỗ, không cho phép vứt nơi hoang dã, càng không cho phép vứt gần nguồn nước.
Mà sau khi tư tưởng Nho gia được truyền bá, tư tưởng “nhân nghĩa” đã dân hoàn thiện các quy tắc: như phe bại cầm cờ trắng, hy vọng lấy lại thi thể phe mình, người thắng ngầm đồng ý yêu cầu, không thừa cơ tấn công.
Đây cũng chính là nguyên nhân Cung Uyên cho dừng tấn công.
Mà Vệ Kiêu, Lữ Mục ở bên không biết quy định này, thấy chủ tướng ra lệnh ngừng công kích, không hiểu hỏi: “tướng quân vì sao ra lệnh ngừng công kích?... Chẳng lẽ tướng quân thực sự tin quân Sở sẽ đầu hàng?”
Cung Uyên lắc đầu, từ tốn nói: “cờ trắng. Cũng không phải là quân Sở đầu hàng” Nói xong, hắn liền nói cho Vệ Kiêu, Lữ Mục biết ý nghĩa lá cờ đó.
Hai người hiểu ra, lập tức quay đầu quan sát.
Quả nhiên, cung thủ quân Sở đã rút lui. Nhưng bộ binh vẫn cầm khiên, từng bước từng bước đi về phía Ngụy doanh.
“Có phải lừa dối không?”
Vệ Kiêu thâm nói.
Cung Uyên nghe vậy, lắc đầu nói: “người Sở dù gian xảo cỡ nào, cũng sẽ không lừa chuyện này, nếu bọn họ có can đảm làm vậy, nhất định sẽ bị người trong thiên hạ khinh thường, đến lúc đó Đại Ngụy hoặc là Tề, Lỗ khi đánh trận với quân Sở, sẽ không còn tin người Sở... Người Sở sẽ không vì nhỏ mất lớn.” Dừng một lúc, hắn tiếp tục nói: “huống chỉ, cung thủ đã rút lui. Không có cung thủ yểm hộ, chỉ dựa vào bộ binh, dù có qua được rừng thương, cũng chẳng làm gì được quân doanh.”
Vệ Kiêu, Lữ Mục bán tín bán nghi gật đầu.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận thấy quân Ngụy ngừng tấn công, thấy khó hiểu, liền cùng Mạnh Ngỗi leo lên tường đi đến chỗ Cung Uyên.
“Cung Uyên tướng quân. Vì sao hạ lệnh ngừng bắn?”
“Túc Vương điện hạ” Nghe thấy tiếng nói của Triệu Hoằng Nhuận, Cung Uyên quay đầu hành lễ, sau đó giải thích cho Triệu Hoằng Nhuận.
“Giơ cờ trắng nhận lại thi thể?” Triệu Hoằng Nhuận nghỉ ngờ nhìn quân Sở đang tiến lên. Nhíu mày nói: “theo ta thấy, chỉ sợ là để thu về vũ khí áo giáp mới đúng?”
Cung Uyên nghe vậy nhún vai, dù sao hẳn cũng biết dưới trướng Hùng Thác dưới trướng còn có 3 vạn quân của Hùng Hổ, nên không khó đoán ra mục đích Tể Tuyên thu lại thi thể.
“Không thể tấn công sao?” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi.
Cung Uyên liếm môi, cười khổ nói: “không hẳn là không thể... Nhưng, thiếu đạo nghĩa, sẽ bị người lên án..."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nhíu mày, trầm mặc không nói.
Cái gọi là đạo nghĩa, thể hiểu là dư luận, đối với một người hay một quốc gia mà nói, đều vô cùng quan trọng, nó liên quan đến mối quan hệ cá nhân, cùng với ngoại giao giữa các nước, có câu Ÿ người có nghĩa thì nhiều người giúp, người bất nghĩa thì ít người giúp/.
Trầm tư một lát, Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng nói: “thôi, để bọn hắn lấy xác chết và vũ khí về đi... Hùng Thác chắc có ý định lấy trang bị của binh sĩ đã chết phân phối cho 3 vạn quân Hùng Hổ, hừ, chưa chắc sẽ như ý hẳn.”
Triệu Hoằng Nhuận cũng không muốn để quân Sở lấy thi thể, thuận tiện lấy lại vũ khí áo giáp, nhưng chuyện này liên quan đến đạo nghĩa, hắn cũng không dám làm quá.
Nhưng nghĩ đến những vũ khí này, sẽ được phân phát cho 3 vạn quân của Hùng Hổ, tâm tình hắn tốt lên chút chút, dù sao hắn cũng đoán được 3 vạn quân này sẽ có mâu thuần với binh sĩ dưới trướng Hùng Thác.
Nếu hai đội quân hòa thuận, thì Triệu Hoằng Nhuận tự nhận mình xui xẻo, nhưng nếu mâu thuẫn, thì khi hai đội quân mâu thuẫn, tình cảnh đó sẽ rất đặc sắc.
Việc đến nước này, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể tự an ủi mình.
Mà lúc này, quân Sở được Tể Tuyên chỉ huy vẫn đang tiến lên, khi cách rừng thương chừng 20 trượng, tất cả bộ binh đều dừng lại, chỉ có năm ngàn người đi tiếp.
Tể Tuyên cũng cân nhắc đến quân Ngụy, nên không dám để toàn quân vận chuyển thi thể, để tránh quân Ngụy hiểu lâm.
Dưới sự quan sát của quân Ngụy, năm ngàn quân Sở cẩn thận hai tay giơ khiên đi vào rừng thương. Nhưng quân Ngụy vẫn cầm nỏ chĩa về phía bọn hắn.
Thấy vậy, binh Sở không dám làm bậy, ngoan ngoãn nhặt thi thể, xoay người chạy về.
Năm ngàn tên bộ binh, tất cả đều như thế.
Mà sau khi 5 ngàn quân Sở chạy đi chạy lại lấy xác chết và trang bị, lúc bọn hẳn có ý định đến gần chân tường tiếp tục lấy thi thể. Có một Thiên Phu Trưởng không chịu được nữa, đoạt lấy một chiếc nỏ, bóp cò.
Chỉ nghe một tiếng vù, một mũi tên cắm xuống đất.
“Dừng ở đây thôi!... Nếu dám tiến lên, chết!” Tên Thiên Phu Trưởng kia uy hiếp.
Triệu Hoằng Nhuận cùng Cung Uyên quay đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy tên đó mắng mỏ đám binh lính đang nhìn hẳn lo lắng: “sợ cái gì? Ta cũng không giết bọn hắn, không phạm quân quy?!... Đám Sở cẩu giết người Ngụy ta, cần gì nói đạo nghĩa?!”
Cung Uyên há miệng. Đang muốn mắng, nhưng sau cùng cũng không nói gì.
Mà Triệu Hoằng Nhuận lại đang suy nghĩ. Hắn không cho rằng Thiên Phu Trưởng nói gì sai, vấn đề ở chỗ, nước Sở có thể bỏ mặc danh tiếng, nhưng Đại Ngụy thì không thể.
Lấy Triệu Hoằng Nhuận làm ví dụ, không thể phủ nhận, hắn luôn muốn trả thù Sở quốc, nhưng nhiều nhất chỉ khiến Sở quốc chịu tổn thất lớn, chẳng lẽ chờ tới khi hắn tiến công lãnh thổ Sở quốc. Hắn cũng học người Sở, dung túng binh Sĩ cướp giết?
Thế thì có khác gì đám vương công quý tộc Sở quốc.
Ï Quên đi... Hay là trở về suy tính bước tiếp theo. Sau trận này, Hùng Thác chắc sẽ không dám mạnh mẽ tấn quân doanh trại . ¡
Chào Cung Uyên, Triệu Hoằng Nhuận tự mình trở về soái trướng, dù sao dùng đạo nghĩa để thuyết phục bản thân đứng giết quân Sở, để bọn hắn lấy lại xác chết và vũ khí, chuyện này hắn cũng không muốn,chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Quân Sở, cuối cùng rút lui.
Bị tên Thiên Phu Trưởng kia uy hiếp. Thi thể ở dưới chân tường, quân Sở không dám đụng vào.
Mà Tể Tuyên cũng không để tâm tới mấy trăm món vũ khi, thấy phần lớn thi thể và vũ khí đã được thu về, liền hạ lệnh †oàn quân rút lui.
Trong trận này, quân Sở tổn thất 1 vạn 7 ngàn quân, trong đó có 1 vạn rưỡi là bộ binh, có thể tưởng tượng được bộ binh quân Sở chết nhiều thế nào.
Nhưng, Hùng Thác nghe được số lượng thương vong, hắn cũng không hài lòng.
Không phải vì thương vong quá nhiều, mà là số lượng thương vong, còn chưa đạt đến mục tiêu 3 vạn người.
Khi các tướng lĩnh vừa về doanh trại, Hùng Thác liền gọi bọn hắn tới soái †rướng, tràm mặt chất vấn.
Tể Tuyên cùng Tử Xa là đồng liêu nhiều năm, bởi vậy không đùn đẩy trách nhiệm, chỉ im lặng.
Tử Xa tiến lên chắp tay nói với Hùng Thác: “công tử, chuyện này không liên quan đến Tể Tuyên, là mạt tướng ép hắn hạ lệnh rút lui, bởi vì tình hình chiến đấu lúc đó, mạnh mẽ tấn công Ngụy Doanh, chỉ là tăng thêm thương vong vô ích... Lãng phí tính mạng binh sĩ, còn không bằng tìm biện pháp khác.”
“Biện pháp khác?” Hùng Thác nghe vậy tức giận, tự nhủ nếu có biện pháp khác, bản công tử còn để đám binh sĩ đi chết uổng sao? Nhưng khi hắn nhìn lại Tử Xa, đã thấy Tử Xa chắp tay, thấp giọng nói: “nếu công tử không để ý thương vong, mạt tướng có một kế sách, có thể thử... Nếu thuận lợi, thì Ngụy doanh chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng nếu bất lợi, mấy vạn binh tướng sẽ mất mạng trong nháy mắt...”
“..” Hùng Thác mở miệng, nhìn Tử Xa vẻ mặt nghiêm túc, nhất thời không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận