Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 604: Vị Khách Bất Ngờ

Chương 604: Vị Khách Bất NgờChương 604: Vị Khách Bất Ngờ
"Điện hạ, Trịnh thành Vương thị lại phái người tới, bây giờ đã đến huyện nha, muốn Túc Vương lập tức đến gặp..."
Đoàn Phái thì thâm bên tai Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nhíu mày, từ lúc biết An Lăng Vương thị bị Hoàn Hổ mã tặc tập kích, hắn liền đoán được Trịnh thành Vương thị định gây phiền phức cho hắn, nên hắn không ngạc nhiên.
Nhưng thái độ đối phương, lại khiến Triệu Hoằng Nhuận không vui.
"Người nào? Là Vương Toàn sao?" Triệu Hoằng Nhuận thuận miệng hỏi.
Đoàn Phái lắc đầu, thấp giọng nói: "là một lão già tự xưng Vương Ngụ” Ở bên, Triệu Lai Dục nghe được cái tên Vương Ngụ, sắc mặt thay đổi, hạ giọng nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận: "Hoằng Nhuận, người này là phụ thân của Vương vương hậu và Vương Toàn!... Ngươi không thể lỗ mãng."
Quốc trượng?
Triệu Hoằng Nhuận thu lại sự khinh thường, Vương Ngụ là gia chủ Trịnh thành Vương thị, địa vị cao hơn cả hắn.
"Cần lão phu đi cùng không?” Triệu Lai Dục hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận xua tay, thuận miệng nói: "Vương Ngụ đã tự mình đến, chắc là có chuyện quan trọng, hơn nữa không đến tranh cãi với ta."
Nói đến đây, hắn lẩm bẩm: không phải Vương Toàn có chuyện gì rồi chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận gọi một đội binh sĩ, đến bảo vệ Triệu Lai Dục, miễn cho lão nhân có chuyện, sau đó, hắn dẫn 5 tông vệ và Đoàn Phái về An Lăng.
Xe ngựa chầm chậm vào thành, đến huyện nha. Triệu Hoằng Nhuận xuống xe, nhíu mày nhìn một đám quân xa lạ tiếp quản phòng thủ huyện nha.
"Vì để tránh phát sinh xung đột không cần thiết, tại hạ để Thanh Nha chúng huynh đệ lui xuống..." Đoàn Phái hạ giọng giải thích với Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận từ chối cho ý kiến, hắn liếc Đoàn Phái, lộ ra thông điệp: lần sau không cần!
Đoàn Phái vẻ mặt ngượng ngùng.
Lúc này, đội quân xa lạ cũng chú ý tới đám Triệu Hoằng Nhuận, thấy Triệu Hoằng Nhuận đi về huyện nha, liền có một người đàn ông mặc áo giáp kiểu tướng quân, ngăn cản Triệu Hoằng Nhuận, trầm giọng nói: "ngươi chính là Túc Vương điện hạ sao?"
Hắn xưng hô với Triệu Hoằng Nhuận không sai, nhưng giọng nói không có ý tôn trọng, cứ như chất vấn, thấy vậy, Vệ Kiêu híp mắt, lạnh lùng hỏi: "các ngươi là ai?"
"Chúng ta chính là quốc trượng phủ gia binh" nam người đàn ông mặc kiểu tướng, cứng rắn trả lời.
"Gia binh..." Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, chắp tay sau lưng đánh giá đối phương, hỏi: "này, ngươi biết chữ sao?"
Tên tướng quân nhíu mày, không hiểu gật đầu: "nhận biết."
"Vậy thì tốt rồi." Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, chép miệng nhìn tấm biển huyện nha, bình tính nói: "đọc."
Tên tướng quân quay đầu nhìn 4 chữ "An Lăng huyện nha", ý thức được cái gì, sắc mặt mất tự nhiên, cúi đầu nói: "tại hạ... Tại hạ..."
"Ngươi không phải nói nhận biết sao? Ngươi đang lừa bản vương sao?” Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh hỏi.
Vệ Kiêu tiến lên một bước, không nói gì, cho đối phương một bạt tai, gắn giọng mắng: "ngươi to gan!"
Tên tướng quân bị Vệ Kiêu tát, lùi lại hai bước, vừa sợ vừa giận, tay phải đặt lên chuôi kiếm, cùng lúc đó, đám gia binh, lộ ra tư thế định tiến lên.
"Ngươi muốn làm gì?" Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh nhìn tên tướng quân.
Người sau âm trầm nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc, cúi đầu nói: "quốc trượng đang chờ trong huyện nha, Túc Vương điện hạ."
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn lạnh nhạt nhìn hẳn, bình tĩnh hỏi: "không vội, ngươi chưa trả lời bản vương, ngươi có nhận ra chữ hay không?”
Liếc sang Vệ Kiêu, tên tướng quân chần chừ một hồi, nhỏ giọng nói: "Túc Vương điện hạ thứ tội..."
"Bản vương hỏi là ngươi có nhận ra chữ không."
"Tại hạ... Tại hạ nhận ra."
"Đọc. Trên tấm biển viết cái gì?"
"." Tên tướng quân cắn răng, thấp giọng nói: "trên đó viết... An Lăng huyện nha."
"Rất tốt." Triệu Hoằng Nhuận thỏa mãn gật đầu, bình tĩnh nói: "ngươi nhận ra thì dễ làm, để người của ngươi lui ra... Vì đây là An Lăng huyện nha, là quan phủ, không phải phủ Vương thị, hiểu chưa?" Tên tướng quân mặt tái mét, cắn môi nói: "Túc Vương thứ tội, chúng ta không có ý gì khác, chúng ta chỉ là... Chỉ là muốn bảo hộ quốc trượng đại nhân. "
Triệu Hoằng Nhuận khẽ cười, ẩn ý nói: "cho nên bản vương không triệu tập Thương Thủy quân, lấy danh nghĩa tạo phản giết các ngươi, đúng không?... Nhớ kỹ, đây là huyện nha, đại biểu triều đình."
"Vâng... Điện hạ chờ."
Tên tướng quân cúi thấp đầu, cất bước vào huyện nha.
Một lát sau, gia binh rút đi, tên tướng quân kia rời khỏi sau cùng.
Người này đã báo cho Vương Ngụ.
Đoán được điểm này, Triệu Hoằng Nhuận không làm phiền đối phương, hắn chẳng qua cảm thấy, triều đình cần khẳng định quyền uy huyện nha, bằng không, chó mèo nào cũng dám ngồi lên đầu huyện nha, như thế, chỗ huyện nha làm gì còn uy tín?
"Lui ra ngoài 10 trượng, đây là quy củ"
Bỏ lại một câu, Triệu Hoằng Nhuận cất bước vào huyện nha, tên tướng quân sắc mặt không đổi, cũng không dám nói thêm gì, chỉ dẫn Triệu Hoằng Nhuận tới chỗ quốc trượng.
Không phải chỗ nào khác, chính là thư phòng mấy ngày này Triệu Hoằng Nhuận ở lại.
Bước vào thư phòng, Triệu Hoằng Nhuận thấy một lão nhân khoảng 50-60, áo mũ chỉnh t†ề.
Nhất là ánh mắt đối phương, cho Triệu Hoằng Nhuận cảm giác như thấy Triệu Lai Dục.
Xem ra không phải loại lương thiện. Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, nhưng mặt không biểu cảm, trực tiếp bước qua cánh cửa, đi ngang qua Vương Ngụ.
Vương Ngụ sững sờ, trên mặt tức giận, cười nói: "Túc Vương điện hạ, quả thật là uy nghiêm! Thật là uy nghiêm!"
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống ghế, vô cảm nói: "theo bản vương thấy, quốc trượng mới thật là uy nghiêm... Đây là chỗ nào? Gia binh gia tướng của ngươi không biết, chẳng lẽ quốc trượng cũng không biết sao? Xem ra, Vương thị làm mưa làm gió đã quen..."
Vương Ngụ vẻ mặt cứng đờ, triều đình đúng là có quy định, trừ phi là tình huống đặc thù, bằng không, không được xâm nhập huyện nha, kẻ làm trái luận tội mưu phản.
Mà bảo hộ quốc trượng, hiển nhiên không tính là tình huống đặc biệt.
"Ha ha ha.." Vương Ngụ thay đổi sắc mặt, nói: "là huynh đệ lo lắng cho an nguy của ta, còn xin Túc Vương thứ lỗi, lão phu quay đầu sẽ quở mắng bọn hắn."
Đây cũng là nể mặt Triệu Hoằng Nhuận, bằng không, xông vào huyện nha, đối với Trịnh thành Vương thị mà nói, đâu phải chuyện lớn?
Không thấy An Lăng Vương thị có thể ép huyện lệnh Nghiêm Dong làm việc cho bọn hẳn?
Ở nước Ngụy, quyền lực phủ nha không mạnh, thường bị quý tộc coi thường.
Triệu Hoằng Nhuận mặc dù không hài lòng với tình trạng này, nhưng hắn cũng hiểu, tình trạng lại không dễ thay đổi.
Nghĩ tới đây, hắn qua loa gật đầu lạnh nhạt hỏi: "quốc trượng muốn gặp bản vương, có chuyện gì?"
Nghe vậy, Vương Ngụ lại đổi sắc mặt, nhìn Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng nói: "lão phu tới, là muốn đòi công bằng từ Túc Vương."
"Ồ? Mời nói thẳng."
"Xin hỏi Túc Vương, An Lăng Vương thị đã bồi thường, lại bị Túc Vương trục xuất khỏi An Lăng, vì sao Túc Vương còn không buông tha, phái người giả mạo đạo tặc, nửa đường chặn lại."
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, thầm nghĩ: lão già này có phải não có vấn đề?
Thương Thủy quân, Yên Lăng quân đều là bộ binh, mà tập kích An Lăng Vương thị đội ngũ, là 300 ky binh Hoàn Hổ mã tặc, Vương Toàn cả chuyện như vậy cũng không nhìn ra? Hay là lão già này ra vẻ không biết, muốn đổ việc này lên đầu hắn? Nhưng làm vậy có ích gì?
Sắp đấu với Thi thị, giờ lại tạo thêm kẻ thù?
Chẳng lẽ lão già này cuồng vọng đến mức, đồng thời đối phó 2 thế lực?
F...
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Vương Ngụ đang tức giận, đột nhiên hỏi: "Hoàn Hổ... Tìm các ngươi?"
Nghe vậy, Vương Ngụ kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lại cười khổ thở dài, lắc đầu nói: "tặc tử kia... Bắt Toàn nhi, còn có tách ra mấy nữ nhân đẹp, muốn chúng ta giao một khoản tiền chuộc khổng lồ, bằng không. . Bằng không thì giết bọn hắn..."
Hoắc! Hoàn Hổ đúng là có thể làm... 7 Triệu Hoằng Nhuận cười trên nỗi đau của người khác, thuận miệng nói: "vậy thì giao tiền chuộc thôi, Trịnh Thành Vương thị phú khả địch quốc."
"Không dám nhận." Vương Ngụ lắc đầu, cười khổ nói: "nếu chỉ đòi tiền chuộc thì tốt..." Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Hoằng Nhuận, vẻ mặt phức †ạp nói: "Hoàn Hổ ác tặc, muốn gặp Túc Vương điện hạ."
Ï Gặp ta? .I
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, từ lúc tập kích doanh trại Ngụy Vương, hai bên chưa gặp lại nhau, đối phương làm sao lại muốn gặp hắn?
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận thắc mắc, Vương Ngụ chắp tay, nói: "xin Túc Vương điện hạ giúp lão phu cứu ấu tử, lão phu vô cùng cảm kích... Nếu có thể cứu khuyển tử, chuyện trước đây xóa bỏ!" F,.. Nếu như thấy chết không cứu, thù này xem như kết, là ý này sao? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận lạnh nhạt nhìn Vương Ngụ.
Nhưng so Vương Ngụ uy hiếp, hắn càng thêm không hiểu Hoàn Hổ vì sao từ bỏ kếch xù tiền chuộc, đổi thành muốn gặp hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận