Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 301: Lời Đồn

Chương 301: Lời ĐồnChương 301: Lời Đồn
"Vài ngày trước ở chỗ phủ Hoằng Nhuận?"
Cuối tháng 5, Trâm thục phi từ phủ Túc vương trở về, Ngụy Vương nghe tin mà đến, cả hai cùng dùng cơm.
Trong bữa cơm, Ngụy Vương hỏi tới chuyện này.
"Ừ, thiếp thân ở phủ của Hoằng Nhuận mấy ngày, thay hắn thu xếp vài chuyện vặt."
Ngụy Vương cười nhạt, cũng không kinh ngạc.
Hắn có vô số thái giám làm tai mắt, †rong cung này ngoài cung, rất ít chuyện có thể giấu giếm được hắn.
Lúc này, Trâm thục phi lại thở dài, thì thào: "Nhuận nhi từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, bây giờ hắn sống một mình ngoài cung, thiếp thân quả thực không yên lòng..."
Ngụy Vương gắp thức ăn cho ái phi, cười trấn an nói: "vương tử chưa xuất các nào mà chả như vậy 2... Bây giờ hắn đã xuất các, còn để ngươi thay hắn vất vả, sao có tư cách xuất các khai phủ?"
"Nói thì nói thế..." Trầm thục phi vẫn có vẻ hơi do dự: "bây giờ trong phủ Túc vương, chỉ có 10 tông vệ, ngoại trừ 2 đầu bếp mượn từ ngự thiện phòng, thì một hạ nhân để gọi cũng không..."
Ngụy Vương cười không nói.
Đúng là sau khi vương tử xuất các, thì người hầu, thị nữ, hộ vệ phải dựa vào vương tử tự mình thu xếp.
Và vương tử sẽ được cho phép thành lập một đội hộ vệ riêng có số lượng khoảng 150 người. Còn số lượng phụ tá, môn khách thì không có hạn chế.
Vì vậy, khai phủ không chỉ là việc vương tử rời khỏi cung mà còn có nghĩa vị vương tử đó phải xây dựng một thế lực của riêng mình.
Giống như Ung Vương, Tương Vương, trừ tông vệ ra còn có đội binh riêng.
Có thể nói, khai phủ không chỉ là quyền lợi và vinh dự, đồng thời cũng là một quá trình rèn luyện, dù sao để duy trì một phủ đệ không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, việc chiêu mộ nhân tài, cũng là thử thách về con mắt nhìn người, thậm chí làm sao khống chế những người này là việc mà một vương tử cũng phải học.
Nên đối với chuyện này, Ngụy Vương sẽ không cho quá nhiều trợ giúp. Nhưng thấy Trâm thục phi lo lắng, Ngụy Vương cười trấn an nói: "ái phi yên tâm, Hoằng Nhuận có thể chống đỡ Dã Tạo ty, chỉ là một phủ Túc vương, không cần phải lo?"
Nhưng Trầm thục phi vẫn nhăn mày phàn nàn: "bệ hạ đừng xem nhẹ duy trì gia đình, trong triều những quan viên am hiểu chính vụ, chưa chắc đã giỏi trị gia!... Nhuận nhi mặc dù có tài, nhưng hắn chưa bao giờ gánh vác một phủ đệ, làm sao biết làm?... Mấy nữ nhân kia cũng vậy, thiếp thân vừa đỉi, trong phủ đã rối bời, Mị Khương và Dương Thiệt Hạnh tiểu nha đầu còn am hiểu việc nhà, về phần những người khác..."
Nói đến đây, Trầm thục phi lắc đầu.
Thấy vậy, Ngụy Vương cười khổ, vội đổi chủ đề: "nghe nói ái phi gặp qua Tô cô nương?" Nụ cười trên mặt Trâm thục phi thu lại, thận hỏi: "bệ hạ đã biết?"
Ngụy Vương cảm thấy buồn cười, trong lòng tự nhủ, trẫm phái người nhìn chằm chằm tiểu tử kia, sao không biết chuyện này?
Nghĩ một lúc, hắn hỏi: "ái phi cảm thấy thế nào?"
Trầm thục phi đúng sự thật nói: "Tô cô nương xinh đẹp, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết cầm kỳ thư họa, trừ tuổi tác ra, còn lại thiếp thân rất hài lòng."
Ngụy Vương kinh ngạc nhìn Trâm thục phi, nhíu mày nói: "ái phi đã hài lòng, mà Hoằng Nhuận lại để tâm Tô Cô nương, thì vì sao không đưa nàng từ Nhất Phương Thủy tạ về vương phủ? Nơi thanh lâu không phải chỗ ở tốt... Hay là, trong đó có vấn đề gì?"
"Hả?" Trâm thục phi kinh ngạc nhìn Ngụy Vương.
"Lúc trước, tiểu tử kia khoác lác với trẫm, muốn để Dã Tạo ty thành tiêu chuẩn kỹ thuật của Đại Ngụy, nên trẫm phái người đến xem." Nói xong, Ngụy Vương dừng một chút, nhíu mày nói tiếp: "mấy ngày gần dây, Hoằng Nhuận liên tiếp đến Nhất Phương Thủy tạ, khiến trẫm không khỏi thất vọng, theo trẫm biết, Dã Tạo ty đã làm ra được loại gạch chịu lửa, đáng lý ra, tiểu tử kia phải bắt tay luyện sắt mới đúng... Quả nhiên đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trâm thục phi muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau, thở dài lắc đầu nói: "chuyện này, Nhuận nhi không nói với thiếp thân, thiếp thân cũng khó hiểu, một ngày trước còn đang êm đẹp, làm sao lại..."
Ngụy Vương nghe vậy nhíu mày, trâm tư một lúc, sau đó thì thào: "qua nửa năm nữa, Hoằng Nhuận sẽ 16 tuổi đúng không?”"...
Trầm thục phi kinh ngạc, thận trọng đáp: "đúng vậy, bệ hạ."
Ngụy Vương cầm bình rượu thích thú nói: "có đôi khi, trẫm coi Hoằng Nhuận giống Hoằng Dự, Hoằng Cảnh... Lại quên, hắn chưa 16."
"Bệ hạ..." Trầm thục phi muốn nói lại thôi, vẻ mặt lo lắng.
Ngụy Vương buông bình rượu, nhìn Trầm thục phi mỉm cười nói: "ái phi, bây giờ Hoằng Nhuận đã xuất các tích phủ, trãm cho là, cần phải tìm cho hắn một vương phi... Ái phi nghĩ sao?"
Thấy chuyện lo lắng vẫn xảy ra, Trầm thục phi biến sắc mặt, lo âu nói: "quá... Quá sớm, bệ hạ? Nhuận nhi còn chưa 16 tuổi."
Ngụy Vương nghiêm mặt nói: "chính vì hắn còn nhỏ, dễ lạc đường, trẫm mới có ý này... Hoằng Nhuận, chính là cây cột chống đỡ Đại Ngụy, trẫm há có thể ngồi nhìn hắn bị một nữ nhân trói buộc?"
Bệ hạ muốn nói đến... Tô cô nương?
Trầm thục phi giật mình, đang muốn mở miệng nói, thì ánh mắt Ngụy Vương lạnh lùng, nói: "nếu nàng ngoan ngoãn theo con ta, trẫm có thể bỏ qua xuất thân của nàng; nhưng nếu nàng định khống chế con trai trầm, vậy đừng trách trãm!"
Trầm thục phi tim đập nhanh hơn, vội vàng nói: "bệ hạ, người trẻ tuổi cãi nhau thôi mà..."
Nhưng nàng còn chưa nói xong, đã bị Ngụy Vương giơ tay cắt ngang.
"Ái phi, ngươi không biết Hoằng Nhuận đã đầu tư bao nhiêu vào Dã Tạo ty, cũng không biết trẫm kỳ vọng bao nhiêu vào Dã Tạo ty... Người trẻ tuổi cãi nhau không tính là gì, nhưng con ta không có thời gian đi dỗ một nữ nhân, hắn là người làm đại sự, há có thể bị chuyện nữ nhi tình trường níu kéo?"
Tại sao như vậy?
Mắt Trầm thục phi hơi lộ sự phân uất: "bệ hạ chỉ muốn Hoằng Nhuận cống hiến vì Đại Ngụy, lại chưa từng nghĩ hắn cũng có cuộc sống mà hắn muốn sao?"
"Đây là số mệnh!" Ngụy Vương chém đỉnh chặt sắt nói: "há chỉ có Hoằng Nhuận? Hiện tại Hoằng Cương, đang đóng giữ ở tiền tuyến Sơn Dương, lúc nào cũng có thể bị người Hàn tấn công..."
Có Tứ vương tử làm ví dụ, Trầm thục phi không thể phản bác.
"Phương bắc... Không ổn định sao?" Trầm thục phi dò hỏi.
Nghe câu này, Ngụy Vương thở dài, nhằm mắt gật đầu, nói: "theo Sơn Dương truyền tin vê, người Hàn đã 3 lân thăm dò Sơn Dương..."
"Yến vương cùng người Hàn giao chiến?"
"Vẫn chưa." Ngụy Vương vui mừng nói: "Hoằng Cương không phải hạng người hữu dũng vô mưu, hẳn nhìn ra người Hàn muốn thăm dò Sơn Dương, nên cũng không tùy tiện giao chiến. Đồng thời, hắn cho dựng rất nhiều quân kỳ giả, khiến người Hàn không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Trâm thục phi nghe vậy thở ra, Đại Ngụy vừa giảng hòa với Sở, nếu lại khai chiến với Hàn quốc, thì không phải chuyện tốt.
"Sao lại như vậy? Thiếp thân nghe Trâm Úc nói, Nhuận nhi đánh bại đại quân nước Sở, Hàn quốc hẳn sẽ không dám khai chiến với Đại Ngụy mới đúng."
"Theo lý thì đúng..." Ngụy Vương gật đầu, mỉm cười nói: "nhờ Hoằng Nhuận, người Hàn ném chuột sợ vỡ đồ, nên bọn hắn chỉ thăm dò Sơn Dương, nhằm xác định ranh giới cuối cùng của Đại Nguy, nhờ đó để phán đoán quân lực của Đại Ngụy sau cuộc chiến với Sở..."
"Nếu chỉ xác minh Đại Ngụy quân lực..."
"Vậy thì... Ngụy Đế cười khổ, thở dài nói: "chỉ mong trâm lo bò trắng răng." Nói đến đây, hắn mới nhận ra, lắc đầu tự giễu: "trầm cùng ái phi nói những thứ này làm chỉ... Tóm lại, trẫm không hi vọng Hoằng Nhuận phân tâm, trẫm không muốn hắn vì một nữ nhân mà phụ lòng trẫm, phụ lòng Đại Ngụy."
"Thiếp thân đã biết..."
"Đúng, lát nữa trẫm phái người đưa mấy bức tranh giao cho ái phi... Qua mấy ngày nữa, nàng gọi Hoằng Nhuận tới, nói chuyện này."
"Cái này..." Trầm thục phi hiểu rất rõ tính tình con trai, hơn nữa, cũng hiểu rõ tình hình hiện tại, do dự khuyên nhủ: "bệ hạ cần gì phải gấp gáp?"
Nhìn thấu tâm tư Trâm thục phi, Ngụy Vương xua tay nói: "trẫm không muốn làm ngay, chỉ muốn để hắn xem trước, nếu thuận mắt là tốt nhất, nếu không, lại tìm..."
Ngụy Vương đang nói, bỗng nhiên một thái giám bước đến, thì thâm với Đồng Hiến vài câu, chỉ thấy Đồng Hiến lộ vẻ kinh hãi.
"Sao vậy, Đồng Hiến?" Ngụy Vương nhíu mày hỏi.
Đồng Hiến đi lên mấy bước, trầm giọng nói: "bệ hạ, Dĩnh Thủy quận truyền ra một lời đồn, nói chuyện phục kích sứ giả nước Sở, chính là do Phần Hình Tắc đại tướng quân Từ Ân làm..."
"Cái gì?"
Ngụy Vương kinh ngạc, sau đó chuyển sang tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận