Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 337: Nguyên Tộc Thanh Dương Bộ Lạc

Chương 337: Nguyên Tộc Thanh Dương Bộ LạcChương 337: Nguyên Tộc Thanh Dương Bộ Lạc
Người Ngụy đến, khiến trại Âm Nhung trở nên náo loạn.
Dù sao 5 trăm dũng tướng cấm vệ được trang bị đầy đủ, đối với Âm Nhung lạc hậu là thứ khó được thấy.
Nhưng khi các tộc trưởng ra ngoài chào đón, trại Âm Nhung mới dần ổn định lại.
Trong lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu đang thương lượng với một người Âm Nhung.
Có thể thấy người Âm Nhung kia là một nam nhân tính tình hào sảng, tiếng nói to, tiếng cười vang như sấm.
"Tộc ta đã dựng lầu cho khách quý, mời"
"Đa tạ đa tạ, mong cho tình hữu nghị giữa 2 tộc tồn tại mãi mãi."
"Mong cho tình hữu nghị giữa 2 tộc †ôn tại mãi mãi."
".." nhìn Xã Hựu và người trung niên Âm Nhung thở dài, Triệu Hoằng Nhuận thấy kỳ lạ.
Âm Nhung... Vậy mà có thể nói được ngôn ngữ Đại Ngụy? /J¡
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên, Triệu nguyên Dục chẳng biết lúc nào đã tới cạnh hẳn, cười nhẹ hỏi: "phải chăng cảm thấy rất kinh ngạc, những người này, vậy mà nói tiếng Ngụy... Bọn hắn chẳng những biết nói ngôn ngữ của chúng ta, cũng biết viết chữ của chúng ta"
"Thật sao? Âm..." Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, muốn nói ra, nhưng chưa kịp nói xong, đã bị Triệu Nguyên Dục bịt miệng lại.
Nhìn Triệu Hoằng Nhuận ngơ ngác, Triệu Nguyên Dục hạ giọng nói: "không thể nói 2 chữ "Âm Nhung", đó là người Ngụy gọi bọn hắn, bọn hẳn chưa bao giờ chấp nhận."
Nghe Lục thúc nhắc nhở, Triệu Hoằng Nhuận mới hiểu, thì ra "Âm Nhung" là Đại Ngụy khinh miệt gọi đám người này.
"Ngươi có thể gọi họ là Nguyên." Buông tay đang bịt miệng Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Dục thấp giọng nói.
"Nguyên?"
"Ừ, Nguyên tộc." Triệu Nguyên Dục gật đầu.
Được Triệu Nguyên Dục giải thích, Triệu Hoằng Nhuận mới biết "Nguyên" là nước Ngụy chuyên môn tạo ra vì Âm Nhung.
Nguyên, ý chỉ bộ lạc chăn dê trên đồng cỏ (thảo nguyên).
Lúc Triệu Hoằng Nhuận và Triệu nguyên Dục trò chuyện, Xã Hựu đã bắt chuyện với các tộc trưởng.
Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Hoằng Nhuận, ngươi đi theo bọn hẳn, hay đi theo Lục thúc?"
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu: chẳng lẽ Lục thúc định hành động một mình sao?
Đoán được Triệu Hoằng Nhuận nghĩ gì, Triệu Nguyên Dục cười giải thích: "trong Nguyên tộc, cũng có bạn Lục thúc, Lục thúc đã phái người liên lạc với bọn hắn."
Thật hay giả? Triệu Hoằng Nhuận nhìn Triệu Nguyên Dục với sự khó tin, thâm nghĩ: Lục thúc đúng là có bạn khắp thiên hạ, ngay cả Âm Nhung, không ngay cả Nguyên tộc cũng có bạn?
Ngay lúc hẳn không thể tin nổi, Vương Bổng từ xa đi đến, sau lưng còn đi có một người đàn ông Nguyên tộc.
Người đàn ông này tuổi tâm 30,40, đi về phía Triệu Nguyên Dục, vui vẻ nói: "Cơ Dục, bạn tốt của ta."
F Hả? 1
Triệu Hoằng Nhuận sững người nhìn người đàn ông nhiệt tình ôm Lục thúc, sau đó, người đàn ông lại cùng Triệu Nguyên Dục đấm nhẹ vào ngực nhau.
"Đã lâu không gặp, bạn của ta, Mục Đồ." Triệu Nguyên Dục thân thiết nói.
Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt, dù sao hắn chưa bao giờ gặp người trực tiếp nói ra chữ "bạn", đây không phải rất xấu hổ sao?
Về sau hắn mới biết, Nguyên tộc khá ngay thẳng, thích ai sẽ nói thẳng.
Tỉ như người Nguyên tên Mục Đồ trước mắt hắn, có thể thấy hắn và Lục thúc rất thân thiết.
"Để ta giới thiệu."
Võ vai Mục Đồ, Triệu Nguyên Dục chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận nói: "đây là cháu ta, Cơ Nhuận, Hoằng Nhuận, đây là Thanh Dương bộ lạc tộc trưởng, Mục Đồ."
"Mục Đồ tộc trưởng." Triệu Hoằng Nhuận kính cẩn hành lễ.
Hắn vốn tưởng rằng đối phương cũng sẽ hành lẽ, lại không ngờ, Mục Đồ đi tới vỗ ngực hắn, lại cầm cánh tay của hẳn, cau mày nói: "không phải người rắn chắc... Nhưng không sao, trong doanh trại có dê nướng, ăn xong sẽ trở nên cường tráng." Ï Tên này... Chuyện gì xảy ra? /I
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, liếc sang Lục thúc, thấy Lục thúc nhún vai, ý nói cho Triệu Hoằng Nhuận: Mục Đồ là người có tình tình như vậy.
Theo sau lưng Triệu Nguyên Dục, Triệu Hoằng Nhuận và tông vệ, còn có Ngọc Lung công chúa, Mị Khương, MỊị Nhuế, dưới sự chỉ dẫn của Mục Đồ, đã đến chỗ bộ lạc Thanh Dương lập trại.
Đó là một cái lều da dê khổng lồ, trong lầu có rất nhiều người tộc Thanh Dương mặc áo da dê dày trông lôi thôi lếch thếch.
Khi bọn hắn nhìn thấy Triệu Nguyên Dục, đều lộ vẻ vui mừng, tiến lên ôm hắn.
Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng lui vê phía sau mấy bước, dù sao, những người rất bốc mùi. "Lục thúc, bọn hẳn vì sao nhiệt tình với người như vậy?"
Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng hỏi.
Triệu Nguyên Dục nghe vậy, giải thích: "Lục thúc mấy năm trước, từng ở Thanh Dương, giúp bọn hắn một vấn đề nhỏ."
Lời còn chưa dứt, đã có một người đàn ông tộc Thanh Dương sửa lại: "cái gì chuyện nhỏ, ngươi vẫn khiêm tốn như vậy." người này nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận, cười lớn nói: "thúc thúc của ngươi từng trợ giúp chúng ta đánh bại Ô Dương, đoạt lại bây dê, là ân nhân tộc Thanh Dương!"
"Ác ác -!"
Trong lều, người Thanh Dương tộc vung tay hò hét, nhớ lại chiến thắng.
Thừa lúc, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng hỏi Triệu Nguyên Dục: "Lục thúc, không phải nói Âm... Ừm, Nguyên tộc sẽ không nội đấu sao?"
"Đúng, tiền đề là không được cướp thứ thuộc về họ.. Thanh Dương, Ô Dương, Bạch Dương, bọn hắn chăn dê trên cùng một thảo nguyên, Ô Dương nói dê của Thanh Dương là của bọn hắn, cho nên, hai bộ lạc đánh nhau." Nói đến đây, hắn thấp giọng nói: "song phương đều không dùng binh khí, dùng gậy gộc, nên không có hi sinh."
Ï Thì ra là kéo bè kéo đám đánh nhau... J
Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra.
Cùng lúc đó, Mục Đồ mời bọn hắn ngồi.
Có thể thấy, bộ lạc này có ít hiểu biết về phong tục Đại Nguy, vị trí bên trái đều để trống giao cho Triệu Nguyên Dục và Triệu Hoằng Nhuận. Nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu là, Thanh Dương bộ lạc sử dụng bàn thấp, từng người ngồi trên mặt đất.
Đến khi Triệu Nguyên Dục thấp giọng giải thích với Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới hiểu.
Đất Tam Xuyên vốn là đất Nguy, mấy trăm năm trước, người Ngụy xây thành ở đây, mặc dù về sau lượng lớn người Ngụy di chuyển về phía đông, để Nguyên tộc thừa cơ chiếm lấy, nhưng người Nguyên đã kế thừa văn hóa Ngụy còn sót lại.
Lúc này, Mục Đồ lớn tiếng nói vài câu, một nhóm thiếu nữ Nguyên tộc bước vào, trong tay các nàng cầm một chiếc bình gốm to.
Một thiếu nữ trong đó đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, rót vào chiếc cốc lớn trên bàn Triệu Hoằng Nhuận một đồ uống màu trằng. Ï Đây là... Rượu sữa dê? ,¡
Vì trước đó đã đọc qua, nên Triệu Hoằng Nhuận nhận ra được thứ đồ uống trước mặt chính là thứ người Nguyên thường uống.
Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận sững SỜ.
Hắn phát hiện khi hắn đang nhìn cốc rượu, thiếu nữ người Nguyên rót rượu cho hẳn, đang nhìn hắn mỉm cười.
Bỗng nhiên, thiếu nữ kia đảo mắt, cúi người lại gân, thì thâm bên tai Triệu Hoằng Nhuận vài câu.
Triệu Hoằng Nhuận nghe không hiểu ngôn ngữ Nguyên tộc.
Khi hắn đang suy đoán ý của thiếu nữ, cả người hắn run nhẹ, thì ra thiếu nữ dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai hắn. F...J
Vô thức sờ vành tai, Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt há mồm mà nhìn thiếu nữ Nguyên tộc mỉm cười rời khỏi lều.
Sau đó, hắn cảm thấy, đám nam nhân Nguyên tộc trong trướng đều nhìn hắn với nụ cười quỷ dị.
Tình huống... gì? ¡
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, Triệu nguyên Dục ở bên nhắc nhở: "bình thường tiểu tử ngươi rất thông minh, sao giờ lại ngốc như vậy?... Còn có thể vì sao, người ta coi trọng ngươi thôi?" hắn hạ giọng cười đểu nói: "buổi tối, ngươi có thể đi tìm thiếu nữ vừa rồi, Nguyên tộc thiếu nữ rất nhiệt tình..."
Ï Cùng cháu của mình nói như vậy có phù hợp không? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận tức giận nhìn Lục thúc, nhưng nhớ lại Lục thúc nói "nhiệt tình", lại nhớ tới thiếu nữ vừa rồi, †im hắn đập thình thịch. Ï Buổi tối... Sao? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười.
Đúng lúc này, sau lưng hắn truyền đến tiếng hừ lạnh.
Hắn quay đầu.
Mà Mị Khương đúng lúc quay đầu đi, dường như không muốn nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận