Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 472: Thương Nhân Bắt Đầu Nổi Lên (7)

Chương 472: Thương Nhân Bắt Đầu Nổi Lên (7)Chương 472: Thương Nhân Bắt Đầu Nổi Lên (7)
Đầu tháng 11, Văn Thiểu Bá, Giới Tử Si, cùng 10 nô lệ, đánh xe đến Đại Lương.
Dù sao bố cáo ghi rõ địa điểm thu mua da dê là Hộ Bộ.
Văn Thiểu Bá và Giới Tử Sỉ tìm được nha môn thu mua da dê, Thương ty, đổi toàn bộ số da thành tiền, ròng rã 4 rương lớn.
Giới Tử Si cẩn thận tính qua giá cả Hộ Bộ mua lại, vừa vặn gấp đôi giá bán ở Lạc thành, bao gồm từ việc vận chuyển hàng hóa từ Thương Thủy huyện, chỉ chuyến này, bọn hắn đã kiếm được gân như gấp 8 lần tại tiền vốn.
Đây là một lợi nhuận khiến người ta điên cuồng! Vì trời sắp tối, Văn Thiểu Bá và Giới Tử Sỉ quyết định ở lại Đại Lương một đêm, tìm một quán trọ ở thành tây, để 6 chiếc xe ngựa ở phía trước quán trọ, nhưng 4 cái rương lớn, Văn Thiểu Bá để các nô lệ đem hắn đem đến trong phòng.
Sau đó, gọi chủ quán đưa đến mấy vò rượu, để nô lệ vừa uống rượu vừa trông đồ.
Nhưng không cho phép uống say.
Sau khi sắp xếp xong, Văn Thiểu Bá và Giới Tử Sỉ liền rời khỏi khách sạn, định thưởng thức phong cảnh vương đô phồn hoa.
Bọn hắn không lo lắng 10 nô lệ sẽ trộm tiền, lúc người đàn ông bán nô lệ cho bọn hắn, đã in dấu Văn Thiểu Bá lên người nô lệ bằng que ủi nóng, hơn nữa nói với Văn Thiểu Bá, nếu nô lệ dám phản bội chủ nhân, Luân thị sẽ bồi thường tổn thất cho bọn hắn, hơn nữa, phái ra ky binh, dù là chân trời góc biển, cũng sẽ bắt những nô lệ này, và trừng phạt bằng những cách tàn ác nhất.
Điểm này những nô lệ kia cũng biết.
Tuy nhiên, người đàn ông cũng đã nói, hắn chưa bào giờ nghe qua có nô lệ phản bội.
Nhưng vì cẩn thận, Văn Thiểu Bá và Giới Tử Si vẫn đề phòng, không những thông báo tiểu nhị, còn chờ nửa canh giờ trước cửa quán trọ.
Không ngờ, sau nửa canh giờ, khi Văn Thiểu Bá và Giới Tử Si lẻn vào phòng, 10 nô lệ đều say rượu, chỉ có Văn Nhất vẫn cố gắng mở to mắt.
"Chủ nhân, chúng ta không cưỡng lại sự cám dỗ của rượu mạnh nước Ngụy... Nó so Yết tộc còn đáng sợ hơn, khiến để chúng ta đầu hàng..." Văn Nhất xấu hổ và sợ hãi nói. ....J
Văn Thiểu Bá và Giới Tử Si liếc nhau.
Lòng trung thành của nô lệ được đảm bảo, nhưng đứng trước rượu ngon...
"Được rồi được rồi, ngươi cũng ngủ một giấc đi."
Văn Thiểu Bá xua tay nói, giờ khắc này bọn hắn ở vương đô Đại Lương, cũng không lo xảy ra ăn trộm.
Nghe Văn Thiểu Bá nói, Văn Nhất duy trì không được, ngủ thiếp đi.
"Sau này, ra ngoài, tốt nhất đừng để bọn họ uống rượu."
Nghe tiếng ngáy vang trời, Giới Tử Si cười khổ nói.
"Nhưng cũng chứng tỏ rượu của nước Ngụy rất ngon!" Văn Thiểu Bá cười sảng khoái trả lời.
Giới Tử Si lắc đầu, dù sao hảo hữu của hắn, là người vui vẻ, thẳng thắn, lạc quan.
"Đi dạo chơi thôi, vất vả một chuyến đến vương đô."
"Ừm”"
Bỏ lại 10 tên nô lệ ngủ say, Văn Thiểu Bá và Giới Tử Si rời khỏi khách sạn, dạo bước trên đường.
Là vương đô nước Ngụy, sự phồn hoa của Đại Lương vượt quá dự đoán của Văn Thiểu Bá và Giới Tử Sỉ.
Khiến Giới Tử Sỉ ngạc nhiên là, bình dân ở đây ở đây đều hòa ái, hay cười không vô hồn như dân Sở.
Đương nhiên, nước Ngụy cũng tồn tại quan niệm giai cấp.
Ví dụ, khi một chiếc xe ngựa xa hoa tiến đến, người Ngụy ở gân sẽ chừa ra con đường.
Tuy nhiên, họ sẽ không quỳ xuống đưa tiễn mà chỉ nhường đường.
Hơn nữa, luật pháp Ngụy quốc cũng không quy định, bình dân không thể đi giữa đường.
Chỉ như thế, cũng khiến Giới Tử Si nhận ra, nước Ngụy là một quốc gia sáng suốt.
Nhất là tính mạng dân thường được luật pháp nước Ngụy bảo vệ.
Ở nước Sở, quý tộc đánh chết một bình dân, là chuyện thường, nhưng ở nước Nguy, nếu có một quý tộc làm vậy, thì sẽ bị Hình Bộ hỏi tội.
Đương nhiên, quý tộc có thể dùng số tiền lớn để giải quyết, chỉ cần chịu chỉ, còn có thể thoát khỏi tử hình, trừ phi khiến dư luận ồn ào. Nhưng luật pháp nước Ngụy đã có ràng buộc với quý tộc, không giống nước Sở, quốc pháp là thứ quý tộc dùng để bóp nghẹt bình dân.
khiến Văn Thiểu Bá và Giới Tử Si bất ngờ là, lính tuần tra rất nhiều, cách một đoạn là thấy một đội.
Chẳng lẽ vương đô trị an sâm nghiêm như vậy? Nhưng vì sao người Ngụy ở gần lại không có biểu hiện gì? ,
Vì theo lý mà nói, giới nghiêm ở một thành trì, dân chúng là người đầu tiên cảm thấy áp lực.
Bọn hẳn đi tới một tửu lâu, sau khi ngồi xuống và tiểu nhị tới hỏi, Văn Thiểu Bá liền hỏi việc này.
Tiểu nhị nghe vậy giải thích: "a, việc vị khách này nói tới đâu liên quan gì đến dân chúng. Quý khách không biết, những ngày này, có không ít đại nhân vật tới Đại Lương, nghe nói là muốn liên danh vạch tội Túc Vương điện hạ..."
"Vì sao?" Giới Tử Si ngạc nhiên hỏi.
"Còn không phải vì chuyện Tam Xuyên." tiểu nhị vừa dùng khăn lau bàn, vừa giải thích: "trước đó Hộ Bộ chiếu cáo cả nước, để dân chúng đến Tam Xuyên buôn bán, có không ít người đi, kiếm được rất nhiều... Những sĩ tử kia nói, đây là Túc Vương cho tiền dân chúng."
Ï Xem ra, không ít người nhìn thấu
chuyện này... Ji
Giới Tử Si gật đầu, lập tức hỏi: "những đại nhân vật ngươi nói, bọn hắn cũng tổ chức thương đội đi Tam Xuyên phải không?"
"Còn không phải sao." Nói đến đây, tiểu nhị hạ giọng nói: "thế nhưng bị cản ở Thành Cao Quan, nửa bước khó đi. Nghe nói có một thương đội nói ra danh tính người đứng sau, không ngờ lại là một vương gia... Thế nhưng binh sĩ Thành Cao Quan không quan tâm."
Giới Tử Si cũng tận mắt nhìn thấy chuyện tương tự, nghe vậy tò mò hỏi: "Thành Cao binh sĩ, ngay cả vương gia cũng không quan tâm?"
"Tiểu huynh đệ ngươi làm sao vậy?" tiểu nhị cười nhìn Giới Tử Si, hạ giọng nói: "Thành Cao Quan Chu Hợi đại tướng quân, từng là tông vệ của đương kim Ngụy Vương, được coi trọng, hơn lại có Túc Vương điện hạ chỉ đạo, nên Thành Cao Quan binh sĩ không sợ vương tộc..."
Hắn liếm môi nói nhỏ: "nghe nói, còn có người chết."
Văn Thiểu Bá hứng thú với tin đồn nhảm, tò mò hỏi: "chuyện gì xảy ra?"
"Còn có thể xảy ra chuyện gì?" tiểu nhị thấp giọng cười lạnh nói: "còn không phải muốn xông ra Thành Cao Quan, kết quả bị Thành Cao quân lấy danh nghĩa †ạo phản, dùng liên nỏ bắn chết... Liên nỏ biết không? Vũ khi Túc Vương chinh phục Tam Xuyên!"
"Không phải còn con đường Dương Địch Y Sơn sao?" Văn Thiểu Bá khó hiểu hỏi.
Tiểu nhị chưa kịp nói, một vị khách khác đã lên tiếng: "vô dụng, Túc Vương phái 1 vạn Xuyên Bắc ky binh đầu hàng trú đóng, ngươi có chạy nhanh hơn ngựa? Những đồ ngu kia, thế mà muốn phản kháng, kết quả bị ky binh bắn chết rất nhiều người."
Nhìn vị khách cười lạnh, Giới Tử Si ngạc nhiên, hỏi lại: "dị tộc giết người Ngụy, các hạ cũng không tức giận?"
"Trước khác nay khác." vị khách kia thấp giọng nói: "Túc Vương lân này muốn để dân gian giàu có, nhưng đám quý tộc kia, còn muốn giành ăn... Chết là đáng đời! Tốt nhất cũng chết thêm vài quý tộc!"
"Vị khách này" tiểu nhị nhắc nhở, người sau cũng biết mình lỡ lời, im lặng uống rượu.
Thấy vậy, Giới Tử Si tò mò: "Túc Vương đâu? Đã về Đại Lương chưa?"
"E rằng vẫn chưa." tiểu nhị nhún vai, vừa cười vừa nói: "hôm qua có một người đọc sách nói, Túc Vương lúc này đang ở Tam Xuyên, muốn kéo tới cuối năm mới trở về..."
F Thì ra là thế. 1
Giới Tử Si nghe xong đã hiểu.
Hiển nhiên, Túc Vương Hoằng Nhuận đoán được Đại Lương sẽ có quý tộc phản đối, thế là trì hoãn quay về Đại Lương. Đáng tiếc, trước cuối năm, Túc Vương phải trở về vương đô, ăn mừng mùng 1 tết.
Nói cách khác, qua mùng 1 tết, Túc Vương liền đối mặt với áp lực của quý tộc... Không biết đến lúc đó Túc Vương có thể kéo dài bao lâu. ,
Nghĩ tới nghĩ lui, Giới Tử Si ước lượng được thời gian: nửa năm.
Chính xác hơn, Túc Vương cho bọn hẳn khoảng chín tháng.
Trong chín tháng này, nếu không nhanh chóng giàu lên, trở thành thương đội có quy mô, thì đến tháng 6,7 năm sau, Túc Vương sẽ thỏa hiệp, lượng lớn quý tộc thương đội sẽ đến Tam Xuyên, chèn ép đám thương nhân bọn hắn.
Đây là một cuộc chiến nguy hiểm!
Trên đường về quán trọ, lúc Giới Tử Si đang lo lắng, thì Văn Thiểu Bá nghiến răng, nghiêm khắc nói: "dù bị lão già đánh gãy chân cũng được, Giới Tử, chúng †a năm nay không trở về, ở Đại Lương mua thêm hàng hóa, lại đi Tam Xuyên!"
"Không trở về An Lăng ăn mùng 1 tết?" Giới Tử Si giật mình hỏi.
"Không trở về! Ta nhất định phải trở thành phú ông, đây là ước mơ của tal" Văn Thiểu Bá nắm tay thề.
"Ước mơ.." Giới Tử Si ngẩn người, lập tức mỉm cười, nói: "không sợ bị lệnh tôn đánh gãy chân, sự quyết đoán, ngươi nhất định có thể"
"Cái tên này..." Văn Thiểu Bá đỏ mặt, rồi hắn hỏi: "lại nói, Giới Tử, ước mơ của ngươi là hoạn lộ đúng không?"
Giới Tử Si đi vài bước, lập tức trầm giọng nói: "ta muốn phục vụ cho Túc Vương."
Văn Thiểu Bá giật mình hít một hơi, ngạc nhiên nói: 'ước mơ của ngươi... Còn lớn hơn ta, nhưng ta tin ngươi nhất định có thể, huynh đệ của ta có tài năng! Chỉ là.." Nói đến đây, hắn do dự: "nếu cứ giúp ta, bỏ bê việc học, vậy..."
Nhìn thấu tâm tư Văn Thiểu, Giới Tử Si mỉm cười nói: "không sao... Hôm nay Túc Vương, mặc dù khiến người ta kính nể, nhưng ta không muốn phụ tá hắn... Ta sẽ chờ, có một ngày, Túc Vương không còn là Túc Vương..."
Mắt hắn lóe sáng.
"Cái gì? Túc Vương không còn là Túc Vương?" Văn Thiểu Bá ngạc nhiên không hiểu hỏi.
"Ý là kiến thức của ta, còn chưa đủ phụ tá Túc Vương”" Giới Tử Si cười giải thích.
"Là như vậy sao?"
"Đúng... Nhân tiện nếu ngươi quyết định năm nay không vê An Lăng, vậy chúng ta phải nắm bắt thời gian, ít ngày nữa tuyết phủ kín đường, đường đến Tam Xuyên không dễ dàng."
"Ừm, ngươi nói đúng, ngày mai chúng ta liền đi mua sắm ít hàng hóa, sau đó lập tức xuất phát đi Tam Xuyên!"
Phán đoán của Giới Tử Si rất chính xác, đến sang năm, nước Ngụy quý tộc sẽ tạo áp lực, khiến Túc vương thỏa hiệp, chỉ có thể ngầm đồng ý Lạc thành mở cửa với đám quý tộc, và những người có lợi thế với sự hỗ trợ của Túc vương, ngay lập tức sẽ bị thương đội quý tộc chèn ép.
Đến lúc đó, những kẻ đắm chìm vào xa hoa, sẽ bị chèn ép không còn chỗ đứng.
Chỉ có thương nhân giống Văn Thiểu Bá, Đào Hồng nắm bắt thời cơ, không tiếc công sức kiếm lợi nhuận, mới có thể chịu đựng áp lực của quý tộc thương đội, sống sót trong cuộc chiến tiền bạc, từng bước mở rộng.
Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần một nhóm người tồn tại, mục đích của Triệu Hoằng Nhuận đã đạt được.
Hạt giống đã ra chồi non, chỉ cần lại cho cơ hội, sẽ trưởng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận