Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 432: Tháp Đồ Phẫn Uất

Chương 432: Tháp Đồ Phẫn UấtChương 432: Tháp Đồ Phẫn Uất
Mấy ngày gần đây, Tháp Đồ tâm trạng rất tệ.
Ai mà ngờ, hơn 20 vạn quân đội, thế mà không công phá được một tòa thành chỉ có hơn 3 vạn người phòng thủ?
Nếu như nói Lạc thành là loại thành cao hào sâu, thì còn có thể chấp nhận, nhưng vấn đề là, Lạc thành chỉ là nước Ngụy cổ thành được xây dựng cách đây trăm năm, tường thành cao không tới 2 trượng, chỉ cần trèo lên nhau là qua.
Trong tình hình này, hơn 20 vạn đại quân không thể phá thành, đúng là khó Tin.
Tuy tâm trạng không tốt, nhưng Lạp Ðồ cũng không giận quá mất khôn, vì hắn biết, tình hình này là do quân Ngụy có liên nỏ. Ánh mắt Tháp Đồ nhìn về mũi tên đặc biệt trên bàn.
Mũi tên này, là do người của tộc hắn nhặt về, là quân Ngụy liên nỏ bắn ra, chỉ thấy mũi tên này dài bằng cả cánh tay, dày một ngón tay người lớn, mũi tên có 3 cạnh, có móc ngược, khiến người ta phải rùng mình.
Đây nào giống mũi tên, đúng hơn là cây đoản thương!
Quân Ngụy liên nỏ, lại có thể bắn ra mũi tên loại lớn, hơn nữa, uy lực kinh người.
Nhớ lại những gì đã thấy trên chiến trường, thi thể của nô lệ bị đâm xuyên nát bét, để dạ dày Tháp Đồ quặn lên.
Đây chính là sự khác biệt giữa dân du mục và quốc gia nông nghiệp: vì hoàn cảnh sinh hoạt khắc nghiệt, để dân du mục quen rèn luyện bản thân, luyện tập các kỹ năng bắn cung, cưỡi ngựa; còn các quốc gia trung nguyên sống trong điều kiện tốt hơn, vì vậy họ chọn con đường tăng cường sức mạnh bằng vũ khí để bù đắp khuyết điểm của bản thân.
Tất cả quốc gia đều tập trung vào "luyện kim", xây tường thành phòng ngự, chế tạo liên nỏ, xe bắn đá dùng để công thành, cách làm như vậy, khiến mỗi quốc gia cũng không dám tụt hậu kỹ thuật, vì bọn hắn hiểu rõ tầm quan trọng của công cụ.
Đương nhiên, đó cũng không phải nói dân du mục là dã nhân, chỉ có thể nói, bọn hắn quá tin vào bản thân, mà không để ý nghiên cứu công cụ, khiến chênh lệch giữa bọn hắn và các quốc gia trung nguyên càng lớn.
Lấy việc hiện tại làm ví dụ, Triệu Hoằng Nhuận dùng 500 liên nỏ, cải tạo thành 250 liên nỏ chiến xa, khiến Tháp Đồ 20 vạn đại quân tiến thoái lưỡng nan.
Hiện tại, Tháp Đồ xem như nếm trải tình thế khó khăn khi kỹ thuật của mình kém xa đối phương.
Yết tộc có chiến sĩ anh dũng, những chiến sĩ này không những cung mã thành thạo, hơn nữa có thể bắn chuẩn mục tiêu cách 60,70 trượng, quả thực là tinh nhuệ.
Thế nhưng, những chiến sĩ này đứng trước quân Ngụy có tâm bắn 120 trượng, lại không có sức đánh trả
F....J
Đổi một tư thế ngồi, Tháp Đồ thở dài.
Bị tiểu tử Cơ Nhuận dùng 500 chiếc liên nỏ gây rối, đây là điều hắn không ngờ tới.
Do chuyện này, Tháp Đồ không dám nhớ lại lúc bản thân phải muối mặt nhờ các bộ lạc khác cùng nhau xây dựng doanh trại.
Trước khi đến Lạc thành, Tháp Đồ cho rằng bằng vào 30 vạn đại quân, có thể đánh hạ Lạc thành dễ như trở bàn tay, nên lúc có tộc trưởng đề nghị dựng quân doanh, hắn còn tự phụ nói "không cần vẽ vời thêm chuyện".
Không ngờ qua 6,7 ngày, đừng nói đánh hạ Lạc thành, lại bị đối phương quấy rối, khiến Tháp Đồ cảm thấy như bị tát vào mặt.
Cũng may hiện tại quân Yết Giác đã rút lui 5 dặm và dựng trại, chờ qua mấy ngày mưa, là có thể lần nữa tấn công Lạc thành.
Ngay khi Tháp Đồ đang nghĩ chiến thuật, dũng sĩ Yết Giác Tây Lặc bước đến lầu.
"Đại tộc trưởng." Tây Lặc đặt tay phải lên ngực hành lễ, trầm giọng nói: "ngoài lều, có mấy vị tộc trưởng muốn cầu kiến tộc trưởng."
"Hả?" Tháp Đồ nghe vậy sững sờ, rồi gật đầu nói: "để bọn hắn đi vào."
Tây Lặc gật đầu đi ra, một lát sau, dẫn 3,4 người trung niên vẻ mặt bưồn bã, bước vào lều.
Tháp Đồ đánh giá người tới, nhận ra những người này là tộc trưởng của những bộ lạc nhỏ dựa vào Yết Giác.
"Các ngươi có chuyện gì sao?"
Vừa hỏi, Tháp Đồ vừa nhớ lại tên của mấy tộc trưởng này, chỉ là bộ lạc nhỏ dựa vào Yết Giác có quá nhiều, khiến Tháp Đồ nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ đối phương là tộc trưởng bộ lạc nào.
"Đại tộc trưởng." một tộc trưởng hành lễ với Tháp Đồ, do dự hỏi: "trận chiến này không biết còn kéo dài bao lâu?"
Tháp Đồ nghe vậy nhíu mày, sắc mặt không vui, trầm giọng nói: "có gì nói thẳng!"
Nghe vậy, mấy tộc trưởng kia liếc nhau, trong đó có một người ấp a ấp úng nói: "là như vậy, đại tộc trưởng... Bốn ngày trước, người để mấy bộ lạc của chúng ta phụ trách đồ ăn nô lệ, ừm, người cũng biết, 20 vạn nô lệ... Vừa rồi người trong tộc của chúng ta phái người truyền tin, toàn bộ lương thực trong doanh trại đã bị ăn hết..."
Tháp Đồ nghe xong đã hiểu, sắc mặt càng không dễ nhìn.
Thấy vậy, tên tộc trưởng kia cũng hơi sợ hãi, vội vàng giải thích: "đại tộc trưởng, chúng ta mấy bộ lạc này, cộng lại chỉ 2/3 ngàn người, hàng vạn con dê, không đủ cung cấp cho 20 vạn nô lệ..." Nói đến đây, hắn liếc mấy tộc trưởng khác, ấp a ấp úng nói: "cho nên chúng ta nghĩ, nếu trận chiến này còn kéo dài một thời gian, có thể hay không... Có thể hay không..."
"Có thể hay không cái gì?!" Tháp Đồ mặt mũi không vui, lạnh lùng nói: "không tuân theo lời hứa, rời khỏi Yết Giác đại quân, quay về doanh trại sao?!... Trận chiến này, chưa đánh xong đâu!"
Bị Tháp Đồ nói một trận, đám tộc trưởng nơm nớp lo sợ, cúi đầu không dám nói.
Thấy vậy, Tháp Đồ đảo qua mấy người, lạnh lùng nói: "không còn đồ ăn, không phải còn dê sao?"
Nghe vậy, đám tiểu tộc trưởng cúi đầu, mặt hiện vẻ kinh hãi và tức giận, nhưng đều cố nhịn.
Tam Xuyên bộ lạc coi dê là của cải của toàn bộ lạc, bọn hắn coi giết dê là xin ăn từ dê, việc này có quy trình hẳn hoi, không phải cứ cắt cổ dê là xong, trước tiên bọn hắn phải cầu nguyện cao nguyên thiên thần, tiếp đó rửa sạch sẽ, bỏ lông dê, sau đó còn phải cầu nguyện, đại khái "cảm tạ dê...".
Toàn bộ quá trình, người Tam Xuyên không dám dùng chữ "giết" hoặc "làm thịt", bọn hắn sẽ gọi là "hiến dâng", cảm ơn đàn dê cống hiến cho bộ lạc.
Để đáp lại sự "hiến dâng" này, bộ lạc sẽ ăn hết tất cả bộ phận của con dê, bao gồm máu. Hơn nữa, lông, da, sừng, xương, bao gồm dạ dày, phao dê, đều sẽ làm thành sản phẩm thủ công, còn những thứ không dùng được, sẽ chôn vào trong đất, có nghĩa "hồn về với đất".
Chính vì phong tục này, nên không có bộ lạc nào sẽ giết dê với số lượng lớn, bọn hắn cho rằng hành vi đó sẽ khiến thiên thần ghét.
Vì vậy, khi Tháp Đồ nói ra những lời đó, mấy tên tiểu tộc trưởng sắc mặt thay đổi, chỉ là giận mà không dám nói thôi.
"Đại tộc trưởng."
Lúc này, Tây Lặc ở bên thấp giọng nhắc nhở Tháp Đồ.
....J
Nhận ra mình lỡ lời, Tháp Đồ hít sâu vài hơi, điều chỉnh tâm trạng, coi chuyện vừa rồi không xảy ra nói: "các vị tộc trưởng, bộ lạc các ngươi cống hiến, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, chờ đánh bại quân Ngụy, bản tộc trưởng sẽ luận công ban thưởng, đền bù thiệt hại, đồng thời phát thêm khen thưởng... Các ngươi cảm thấy như thế nào?"
Đám tiểu tộc trưởng nhìn nhau, một lúc sau, mới có một người nhắm mắt nói: "đại tộc trưởng, bộ lạc ta ít người lực yếu, sợ không giúp đỡ được gì ngược lại hỏng chuyện tốt... Bộ lạc chúng ta cũng không cần đền bù và tưởng thưởng, chỉ hi vọng đại tộc trưởng có thể đánh bại quân Ngụy..."
Lời nói dễ nghe, nhưng chính là hy vọng Tháp Đồ cho phép hắn rời khỏi quân đội.
Sắc mặt Tháp Đồ tối sầm.
Nhưng những bộ lạc nhỏ này gánh vác lương thực của 20 vạn nô lệ suốt 4 ngày liên, cho dù bây giờ rời khỏi, Tháp Đồ cũng không tiện nói gì.
"Vậy thì... Đa tạ lời chúc của các vị."
Tháp Đồ gượng cười vài tiếng.
Mấy tiểu tộc trưởng cảm kích rời đi, nhìn bóng lưng bọn hắn, Tháp Đồ tâm trạng phức tạp.
Đó là cảm giác tức giận nhưng lại bất lực.
Một lúc lâu, Tháp Đồ thở dài.
"Nếu ta bại, thì bại vì... Quân Ngụy đoàn kết, còn Tam Xuyên năm bè bảy mảng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận