Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 118: Nghỉ Ngờ

Chương 118: Nghỉ NgờChương 118: Nghỉ Ngờ
"Khuất tướng quân, lần này bình yên vô sự trở về, chẳng lẽ chỉ có ba người các ngươi sao? Các tướng quân còn lại đâu?"
Nhìn ba người một lúc, Tể Tuyên mở miệng hỏi.
Sau khi nghe được điều này, Hùng Thác cũng kinh ngạc nhìn sang ba người, ánh mắt nghiền ngẫm.
Quả nhiên... ¡
Khuất Thăng thâm nghĩ, cũng không hoảng sợ, nở nụ cười, xấu hổ nói: " quân thượng thứ tội, lúc đó mạt tướng thấy đại thế đã mất, ta thay áo giáp binh lính, để hộ vệ đóng giả, ..."
"Ừm." Hùng Thác gật đầu.
Loại chuyện Ÿ tướng lĩnh giả trang binh sĩ chạy trốn/ là bình thường, nhất là ở Sở quốc, dù sao Sở quốc coi trọng địa vị, trong tình huống bất lợi, thay áo giáp binh lính để người khác giả đạng chạy trốn, đây là chuyện bình thường.
Dùng cách nói của quý tộc, dân đen chết thay quý tộc, đây là vinh hạnh của bọn hẳn!
Mà Khuất Thăng cũng mang họ Ÿ Khuất/ , mặc dù là chi phụ, nhưng cũng là quý tộc, bởi vậy, Khuất Thăng dùng cách này, Hùng Thác cũng không nói gì.
"Còn hai người các ngươi?" Hùng Thác nhìn vê phía Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu.
Cũng may ba người đã thảo luận trước, nên hai người không hề hoảng loạn, quỳ xuống đất, run rẩy, không dám nói.
Có tấm gương Khuất Thăng, hai người bọn họ có ý gì, không cần nói cũng biết. Ï Đồ vô dụng!
Hùng Thác vốn muốn trách phạt hai người, nhưng Khuất Thăng cũng dùng cách này may mắn thoát thân, bởi vậy hắn cũng không tức giận. Từ tốn nói: "đứng lên đi!"
"... Tạ ơn quân thượng."
Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu bất an đứng lên.
Trên thực tế, nỗi sợ của bọn hắn là thật, bởi vì bọn hắn sợ bị Hùng Thác nhìn ra manh mối.
"Khuất Thăng. Những tướng quân khác đâu?" Hùng Thác hỏi.
Bởi vì Khuất Thăng cũng là quý tộc, Hùng Thác có thái độ tốt hơn nhiều.
"Ta có nghe qua." Khuất Thăng chắp tay, cung kính nói: "tất cả Thiên Phu Trưởng trở lên đều bị quân Ngụy nhốt lại..." Nói đến đây, trên mặt hắn lộ vẻ do dự.
Thấy vậy, Hùng Thác nhíu mày nói: "thế nào? Nói đi?"
Khuất Thăng do dự nhìn Hùng Thác, lúc này mới chần chờ nói: "vào buổi tối, có một đám binh Ngụy đánh quân ta... Từ miệng bọn hắn biết được một tin tức, cũng không biết có thật hay không..."
"Chuyện gì? Mau nói!"
"Đám binh Ngụy kia nói, lúc chiều, Túc vương Cơ Nhuận dẫn theo một đám nỏ binh đến chỗ giam giữ Hùng Hổ đại nhân và các tướng lĩnh, không biết vì sao, giết hết tất cả tướng lĩnh. Tra tấn Hùng Hổ đại nhân sống không bằng chết..."
"Cái gì?!" Hùng Thác nghe vậy đôi mắt trợn lên, mắng: "Cơ Nhuận, sao dám làm thết"
Vừa mắng xong, hắn lại trầm mặc.
Bởi vì hắn nhớ tới vụ trao đổi tù binh thất bại, lúc đó Triệu Hoằng Nhuận cự tuyệt đề nghị của hắn, càng ra lệnh bắn chết tù binh.
Một phỏng đoán hiện lên trong đầu Hùng Thác: Túc vương tức giận vì tù binh hy sinh, thế là, khi Hùng Thác dẫn quân trở về. Túc vương liền dân người tới chỗ giam giữ Hùng Hổ, giết hết tướng Sở đồng thời tra tấn Hùng Hổ.
"Hùng Hổ... Hiện nay như thế nào?"
"Cái này..." Khuất Thăng khó xử nói: "mạt tướng cũng chỉ nghe nói, cụ thể thế nào, không biết được."
"Đáng chết!" Hùng Thác nghe vậy. Mặc kệ thân phận quý tộc, mắng: "chủ nhân sống chết không rõ, ngươi lại tham sống sợ chết, giả dạng binh sĩ chạy trốn sao?... Các ngươi còn có mặt mũi trở về?!"
"Mạt tướng đáng chết, xin Dương Thành Quân thứ tội." Khuất Thăng quỳ xuống khẩn cầu, Cốc Lương Uy cùng Vu Mã Tiêu cũng cuống quít quỳ xuống.
Hùng Thác hung tợn trừng mắt ba người. Ánh mắt giống như nuốn lôi tất cả ra xử tử.
Thấy vậy, Khuất Thăng vội vàng nói: "quân thượng, chúng ta mặc dù ham sống, nhưng cũng thăm dò được vài chuyện... hắn sợ Hùng Thác trách tội hắn, vội vàng nói: "kiến trúc trong doanh, mạt tướng có thể phác họa một vài nơi..."
"." Hùng Thác nghe vậy sững sờ, lửa giận dịu đi: " tình huống trong Ngụy doanh, các ngươi biết?"
Ba người liên tục gật đầu: "hồi bẩm quân thượng, Ngụy Doanh phòng ngự, có rất nhiều là do quân Sở làm, mạt tướng ghi nhớ một ít tình hình..."
"Còn mặt mũi mà nói!" Hùng Thác mắng một câu.
Nhắc đến chuyện này hẳn lại thấy giận, sau khi vắt kiệt giá trị tù binh, Triệu Hoằng Nhuận liền coi là gánh nặng ném cho Hùng Thác hắn, hết lần này tới lần khác hắn còn phải thành thành thật thật tiếp nhận.
Điều này khiến Hùng Thác cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Dưới sự ra hiệu của Hùng Thác, Khuất Thăng vẽ ra cách bố trí của Ngụy Doanh.
Dù sao cũng đã từng là doanh trại quân Sở, quân Ngụy chỉ tăng cường phòng ngự, khiến cho doanh trại trở nên kiên cố hơn thôi.
Không phải ba người bọn họ phản bội Triệu Hoằng Nhuận, vấn đề ở chỗ, Yên Thủy đại doanh bây giờ trở nên cực kỳ cứng, dù có bản vẽ cũng tốn công vô ích.
Cùng lắm Hùng Thác cảm khái: ài, quả nhiên là không dễ công phá.
Đương nhiên, Hùng Thác cũng không biết Khuất Thăng nghĩ gì, thấy hắn vẽ ra bố trí doanh trại, cũng không còn giận dữ như vừa rồi.
Đúng như Khuất Thăng dự đoán, sơ đồ đại doanh quân Ngụy căn bản không giúp được gì.
Khó, quá khó!
Nhìn vào bản vẽ, Hùng Thác càng lúc càng lo.
Tòa doanh trại này quả thực chính là một pháo đài bất khả xâm phạm, ít nhất cho đến mùa xuân năm sau, khả năng công phá gần như bằng không. "Khuất Thăng, quân lương trong doanh trại... Ngươi biết không?"
Khuất Thăng nghe vậy cười khổ: "hồi bẩm quân thượng, quân Ngụy có bao nhiêu quân lương, mạt tướng không biết. Nhưng số quân lương ban đầu trong doanh, mạt tướng có biết..."
"Đáng chết!" Hùng Thác nhịn không được mắng một câu.
Bởi vì hắn nhớ ra, tòa doanh trại vốn thuộc về Hùng Hổ, nếu không bị chiếm. Một khi Hùng Hổ đánh hạ An Lăng và Yên Lăng, toà quân doanh kia sẽ bàn giao cho hắn, bao gồm toàn bộ lương thảo.
Mà bây giờ, hết thảy đều thuộc về quân Ngụy.
"Hùng Hổ không để người phòng thủ sao?" Hùng Thác tức giận hỏi.
Khuất Thăng do dự một lúc, xấu hổ nói: "không ai nghĩ rằng quân Ngụy có thể đánh bại Hùng Hổ đại nhân, cho nên..."
"Sơ suất! Hùng Hổ thực sự quá sơ suất!" Hùng Thác ảo não đập bàn.
Đám người trong trướng im lặng.
Trên thực tế, e rằng tất cả mọi người cũng không nghỉ tới. Binh lực kém xa như vậy, quân Ngụy lại có thể đánh bại quân Sở.
Bọn hắn nghĩ Hùng Hổ phải một đường tấn công, đánh thẳng đến Đại Lương mới đúng.
"Thật phiền phức." Tử Xa nói: "quân Ngụy có được quân nhu, lương thảo, trong thời gian ngắn bọn họ không cần quan tâm đến lương thảo, mà quân ta... Tự nhiên có thêm 3 vạn cái miệng, vấn đề lương thảo càng thêm nghiêm trọng... Mạt tướng cho là, 3 vạn người này là gánh nặng."
"Vậy ngươi nói phải làm sao? Để bọn họ quay về Ngụy doanh. Hay là giết bọn hắn?" Hùng Thác hỏi ngược lại.
Tử Xa nghe vậy biến sắc, vội vàng nhận lỗi, không dám nói nữa.
Nhận ra mình mất bình tĩnh, Hùng Thác hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, lúc này mới thở dài: "ta cũng hiểu, 3 vạn binh sĩ không giáp không vũ khí, chỉ tiêu tốn quân lương, nhưng vì lòng quân, chúng ta cũng không thể bỏ mặc. Bằng không nhất định sẽ có chuyện."
"Nếu không để cho bọn hắn tự mình về Sở?" Liên Bích ngập ngừng đề nghị.
Lời vừa dứt, Tể Tuyên cười khổ: "e rằng bọn họ còn chưa về đến Bình Dư huyện, liền chết cóng, chết đói ở giữa đường... Lúc này, buộc họ về nước, đồng nghĩa đi chịu chết." Trong mắt Liên Bích hiện vẻ độc ác, thấp giọng nói: "đã như vậy, không bằng ngày mai tấn công Ngụy doanh..."
Ï Kẻ này... .)
Tất cả mọi người quay sang nhìn Liên Bích.
"Không thể" Hùng Thác lắc đầu nói: "đừng nói 3 vạn người bây giờ không có binh khí, áo giáp, coi như cho bọn hắn binh khí, áo giáp, còn có thể có bao nhiêu người đủ sức chiến đấu?... Các ngươi cũng nhìn thấy, những người kia xanh xao vàng vọt, rõ ràng Cơ Nhuận đã đoán được, chỉ cho bọn hắn một chút thức ăn...
Nói xong, Hùng Thác bỗng nhiên quay đầu nhìn Khuất Thăng: "Khuất Thăng, ngươi có ý kiến gì?"
Khuất Thăng ngượng ngùng nói: "bại tướng, sao còn dám nói điều gì..." "Cứ việc nói."
"Cái này..." Khuất Thăng do dự, rồi nói: "mạt tướng cho là, hiện tại tấn công Ngụy Doanh, cho dù thương vong nặng nề, cũng không chắc có thể đánh hạ... Không bằng rút lui."
"Rút lui?" Hùng Thác ánh mắt phức †ạp.
"Đúng." Phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của nhưng người khác, Khuất Thăng tỉnh táo nói: "quân thượng minh giám, hiện tại Triệu Lăng, Tây Bình, Lâm Dĩnh, ... tổng cộng có 7 huyện thành nằm trong tay quân ta, không bằng chúng ta phân tán quân đội ra 7 huyện thành, chờ năm sau, lại tập hợp đại quân, tiếp tục xâm chiếm Ngụy quốc."
Tể Tuyên, Tử Xa, Liên Bích nghe vậy sững sờ, vẻ mặt hoang mang. Mà Hùng Thác cũng kinh ngạc nhìn Khuất Thăng, chậm rãi gật đầu hỏi: "vậy... Hùng Hổ phải làm sao?"
"Cái này..." Khuất Thăng hơi do dự, thấp giọng nói: "mạt tướng cho rằng, không bằng thử trả lại một vài thành trì, để đổi lấy Hùng Hổ đại nhân..."
Hùng Thác ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói: "ừm, cũng đáng giá để thử..."
F Hô... j
Khuất Thăng thầm thở ra một hơi.
Cảm giác bị đè nặng trên lưng, đã dần biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận