Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 354: Túc Vương Và Hoàn Hổ

Chương 354: Túc Vương Và Hoàn HổChương 354: Túc Vương Và Hoàn Hổ
Người có tên, cây có bóng, tin Túc Vương Cơ Nhuận dẫn hơn 2 vạn quân đại bại 16 vạn quân Sở do Dương Thành Quân Hùng Thác dân dắt, không chỉ lưu truyền trong nước Ngụy, mà dần truyền đến Hàn quốc, Vệ quốc, cùng đất Tam Xuyên.
Mà Hoàn Hổ, tất nhiên đã nghe nói qua chuyện này.
Chỉ là Túc vương trước mắt hắn, so với tưởng tượng của hắn chênh lệch quá nhiều.
Đồn rằng Túc vương đe dọa mạng sống buộc 5 vạn quân Sở đầu hàng, cướp 30 vạn dân Sở, dù nước Ngụy cố gắng quảng bá hình ảnh theo hướng tốt, nhưng hình tượng Túc vương ở những quốc gia khác là rất xấu.
Tỉ như Hoàn Hổ, hắn thấy, cách làm của Túc vương là một ác nhân chân chính, nên hắn tưởng tượng Túc vương là một người đàn ông trung niên vẻ mặt hung ác.
Không ngờ, Túc vương lại là một thiếu niên trẻ tuổi, hoàn toàn không nhìn ra là kẻ ép 5 vạn quân Sở đầu hàng.
Ï Chẳng lẽ đang lừa ta? 4
Hoàn Hổ nửa tin nửa ngờ nhìn Lý Chinh.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy Lý Chinh không cần lừa hắn.
Chẳng lẽ đứa con nít chưa dứt sữa kia, thật sự là Túc vương Cơ Nhuận? .I
Hoàn Hổ im lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nghĩ thâm đáng tiếc. Hắn tiếc rằng người thuê bọn hắn bắt Ngụy Vương, không đưa ra mức giá cho Túc vương, bằng không, hắn có thể kiếm thêm một khoản.
"Thế nào, không tiếp tục đánh sao?”
Thấy Hoàn Hổ không có động tĩnh, Lý Chinh trầm mặt hỏi.
"" Hoàn Hổ nhìn Lý Chinh, nghĩ một lúc, liền bỏ ý định đánh nhau.
Võ nghệ hắn kém Lý Chinh một bậc, vừa rồi chiếm thế thượng phong là nhờ dùng miệng khiến đối phương phân tâm, giờ đã có Túc vương thay đối phương chỉ huy, đánh nhau trực diện, hắn chết chắc.
Đương nhiên, Hoàn Hổ sẽ không nói ra lời tổn hại tôn nghiêm, hắn bình tĩnh nói: "ta đã nói, ta không nhất thiết phải đánh với ngươi... Thay vì đánh nhau, ta càng hiếu kỳ về Túc vương, chỉ bằng vài chục người sao ngăn được 200... Giặc cỏ."
Nói xong, Hoàn Hổ cố ý liếc sang Lý Chinh, vẻ mặt chế giễu, hiển nhiên, hắn không vui khi Triệu Hoằng Nhuận và Lý Chinh gọi bọn hắn là giặc cỏ.
Nghe Hoàn Hổ nói vậy, Lý Chinh mới thả lỏng.
Đúng là Túc vương đánh bại 16 vạn đại quân Sở, nhưng theo Bách Lý Bạt trình báo, 16 vạn đại quân không phải quân tinh nhuệ, mà là nước Sở nông dân nghèo tập hợp lại.
Nhưng mã tặc hiện tại, vô cùng hung hãn, giỏi cưỡi ngựa, thực lực không kém quân chính quy, đáng sợ hơn, là bọn hắn không quan tâm sống chết.
Mặc dù, Hổ Bí cấm vệ cũng là quân tỉnh nhuệ được huấn luyện, nhưng rốt cuộc bọn hắn chỉ phụ trách hộ tống Ngụy Vương, kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, chính vì vậy, khi Lý Chinh và Hoàn Hổ chiến đấu, Hổ Bí cấm vệ bị mã tặc giết mất mười mấy người.
Một đội quân được trang bị đây đủ huấn luyện bài bản, nhưng không có kinh nghiệm chiến đấu, làm sao ngăn cản được hơn 200 mã tặc?
Nghĩ tới đây, Lý chỉnh muốn bỏ lại Hoàn Hổ, tự mình đi chỉ huy.
Nhưng hắn biết, hắn không được hành động thiếu suy nghĩ.
Vì mã tặc vẫn đang tự mình chiến đấu, rất có thể là do không có Hoàn Hổ chỉ huy, nếu Lý Chinh để Hoàn Hổ tự do, Hoàn Hổ quay lại chỉ huy mã tặc, tình hình sẽ nên tồi tệ.
F.. Nhờ ngài, Túc vương điện hạt! J1
Chuyện cho tới giờ, Lý Chinh chỉ đành hy vọng vào Triệu Hoằng Nhuận. Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận đã chỉ huy cấm vệ lập phòng tuyến.
Quân trận rất thông thường... ¡
Hoàn Hổ có hơi thất vọng, hắn còn tưởng Túc vương sẽ có thủ đoạn nào hay.
Nhưng lúc Hoàn Hổ thất vọng, cấm vệ có sự biến hóa, đội hình dày đặc biến thành đơn lẻ chia thành từng khoảng.
F Hả? 1
Hoàn Hổ bất ngờ, không hiểu.
Quân trận đối phó với ky binh cần nhất là chặt chẽ, cấm vệ chia thành từng khoảng, làm gì có sức uy hiếp? Ky binh xông lên, là một cuộc thảm sát.
Ï Này này, Túc vương có biết đánh trận hay không, vậy mà sắp xếp trận hình như vậy... .)
Hoàn Hổ không hiểu. Đồng thời, mã tặc dưới trướng hắn, cũng chú ý tới động tĩnh cấm vệ, vẻ mặt chế giễu, tổ chức lại đội hình.
"Mấy tên này, vậy mà dùng đội hình tách lẻ cản ky binh?”
"Giết sạch bọn hắn!"
Mã tặc kêu gào, lao về phía cấm vệ.
Túc vương điện hạ muốn làm gì? j
Lý Chinh cũng giật nảy cả mình.
Nhưng hẳn vẫn im lặng đứng yên, vì hẳn biết, Túc vương từng lấy yếu thắng mạnh, tất nhiên sẽ không vô cớ bày ra đội hình kiểu này.
Lũ mã tặc bắt đầu xung kích, mà cấm vệ không hề di chuyển.
Đến khi mã tặc cách còn mười trượng, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên hạ lệnh: "Hổ Bí quân nghe lệnh, ném thương về phía mã tặc!"
Lời vừa dứt, cấm vệ ném mạnh trường thương về phía mã tặc.
Đám mã tặc không đề phòng, người ngã ngựa đổ, những kẻ lao lên đầu bị thương đám xuyên người.
"Phanh phanh phanh -"
Sau một loạt tiếng động, hai bên mới tỉnh táo lại.
Bọn hắn lúc này mới phát hiện, hai mươi mấy tên mã tặc bị trường thương đâm xuyên thân thể, chết oan chết uổng.
Cảnh này khiến mã tặc bị dọa sợ, ngơ ngác đứng lại.
Ï Đám ngu xuẩn này... Bọn hắn vậy mà dừng lại. /¡
Hoàn Hổ vỗ trán, nghĩ thầm: ky binh không có ưu thế tốc độ, vậy có nguy hiểm gì? Nhưng... j
Hoàn Hổ líu lưỡi nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Ï Thật là làm loạn, vậy mà ném trường thương... Mặc dù chiêu này xác thực bất ngờ, nhưng mà mất binh khí dài, có thích hợp không?
Ngay khi Hoàn Hổ bất ngờ, cấm vệ thay đổi đội hình, một nửa cấm vệ xếp thành một hàng, rút kiếm ra, bày ra dáng vẻ chuẩn bị dùng kiếm chiến đấu.
Còn một nửa cấm vệ, trốn đằng sau không biết làm gì.
Đám mã tặc có hơi do dự.
Việc tổn thất hơn hai mươi người, khiến bọn hẳn bị sốc.
Bọn hắn muốn xông lên lần nữa để báo thù cho huynh đệ đã hy sinh, nhưng nhìn thấy kiếm trong tay cấm vệ, bọn hắn có hơi sợ hãi.
Vì bọn hắn không dám cam đoan, khi bọn hắn lần nữa xung kích, đám người kia có dùng chiêu cũ, ném kiếm hay không.
Giằng co một lúc, Hoàn Hổ nhịn không được, mắng: "ngu xuẩn, nếu đối phương ném kiếm, liền không còn binh khí, tùy ý để các ngươi đồ sát, không biết sao?!"
Nghe câu này, đám mã tặc hiểu ra, lập tức lao vê phái cấm vệ.
F... J
"Hứ!" Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày nhìn Hoàn Hổ, lại hạ lệnh: "lùi về phía saul"
Dưới ánh mắt khó tin của Hoàn Hổ và Lý Chinh, mười mấy cấm vệ đối mặt mã tặc xông đến, lui về phía sau.
Khiến đám mã tặc không còn dè chừng, thúc chiến mã tăng tốc.
Hoàn Hổ xuất hiện dự cảm không tốt, vội vàng hét lớn: "dừng lại! Dừng lại!"
Đáng tiếc, hắn nhận ra quá muộn, mã tặc đã không cách nào dừng lại.
Đột nhiên, mã tặc đi đầu cảm thấy mặt mày tối sầm, chiến mã không biết vì nguyên nhân gì, lần lượt ngã xuống đất.
Ï Chuyện gì xảy ra? ¡
Mặc dù có dự cảm không tốt, nhưng Hoàn Hổ vẫn bị bất ngờ, hắn không thể hiểu được, đám người dưới trướng đang yên lành khống chế chiến mã, tại sao lại ngã.
Hắn híp mắt quan sát, mới phát hiện, vị trí trước đó của cấm vệ, có rất nhiều hố to bằng nắm tay đã được đào trên mặt đất từ lúc nào.
Thì ra, những cái hố này, là cấm vệ trốn ở đằng sau thừa lúc mã tặc bị sốc, dùng kiếm đào lên.
Những cái hố này không lớn, chỉ đào hai lần là được một cái.
Hố cũng không sâu, chỉ nửa gang tay, nhưng đủ để chiến mã đang phi nhanh vấp phải ngã xuống.
"Giết!"
Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh một tiếng, cấm vệ lân nữa tiến lên, dùng kiếm chém về phía đám mã tặc đang nằm dưới đất.
Lập tức, cấm vệ lao về phía trước, binh sĩ hàng trước lần nữa hạ khiên, che lại tầm nhìn của đám mã tặc đối diện.
Trong lúc nhất thời, đám mã tặc vừa rồi còn hô giết, bây giờ lặng ngắt như tờ. Ngay cả Hoàn Hổ cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
F Thì ra... Ném thương là vì trì hoãn thời gian, hù dọa đám ngốc đó? Thủ đoạn thực sự, là những cái hố nhỏ kia... Thật âm hiểm, sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy... .)
Hoàn Hổ thích thú nhìn những cái hố, ghi nhớ thủ đoạn âm hiểm này trong lòng.
I Thực sự không tầm thường, dưới tình cảnh này, còn nghĩ ra thủ đoạn kỳ diệu như vậy, không hổ là kẻ đánh bại 16 vạn quân Sở. Nhưng... Giết mười mấy huynh đệ cảu ta, món nợ này ta sẽ đòi lại, Túc vương... ¡
Nghĩ tới đây, Hoàn Hổ thu lại nụ cười, giơ tay hét lên: "tiểu đệ, tập hợp."
Mã tặc nghe vậy, quay đầu, xếp lại đội hình bên cạnh Hoàn Hổ. Thấy vậy, Lý Chinh cũng lui lại.
Trong lúc nhất thời, Ngụy doanh im lặng, hai phe lâm vào thế giằng co.
Ngay khi Hoàn Hổ chuẩn bị tự mình chỉ huy mã tặc tác chiến, cấm vệ đi chỉ viện quay về, số lượng ước chừng gần trăm người.
F Hứt Bỏ lỡ thời cơ sao... ¡
Thấy vậy, Hoàn Hổ nhíu mày, sau đó nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc lâu, nhếch miệng cười.
Nụ cười như muốn nói: chúng ta còn gặp lại, Túc vương, đến lúc đó, ta sẽ đòi lại món nợ hôm nay!
"Rút lui!"
Hoàn Hổ quyết đoán, lựa chọn rút lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận