Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 310: Biến Cố Phương Xa (2) Gần như bị diệt quốc... ? j

Chương 310: Biến Cố Phương Xa (2) Gần như bị diệt quốc... ? jChương 310: Biến Cố Phương Xa (2) Gần như bị diệt quốc... ? j
Triệu Hoằng Nhuận hoảng sợ nhìn Triệu Nguyên Dục, nếu không phải Lục thúc vẻ mặt nghiêm trọng, hắn thật sự cho rằng Lục thúc đang nói đùa.
Đây là chuyện gì?
Đại Ngụy bên này vừa mới ổn định, mẫu quốc lại suýt bị diệt?
Triệu Hoằng Nhuận không biết phải nói gì.
Nhìn sự hoảng sợ của Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Dục cười nói: "ha ha, là Lục thúc nói chuyện giật gân... Thật ra, Lũng Tây vẫn có sức đánh một trận."
F....J Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn Triệu Nguyên Dục, im lặng.
Hắn biết, Lục thúc đã nói gần như diệt quốc, vậy thì tình trạng Lũng Tây thực sự nguy ngập.
Một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận hỏi dò: "chẳng lẽ Lục thúc đi tới Lũng Tây, là để xác nhận tin tức?"
"Ừm!" Triệu Nguyên Dục thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "nếu muốn trợ giúp Lũng Tây, nhất định phải đi qua Tam Xuyên quận, Nhung quốc sẽ không để yên... Nên phải xác nhận tin tức này trước, sau đó mới cân nhắc xem có nên thương lượng với Nhung quốc hay không, đồng thời, chuẩn bị chiến tranh với Nhung quốc."
"Quan hệ giữa Đại Ngụy và Nhung quốc không tốt sao?”
"Không phải không tốt” Triệu Nguyên Dục lắc đầu, nhíu mày nói: "trước kia hai nước không quan hệ nhiều, ngoại trừ giao dịch muối, sắt, ngựa, lương thực."
"Còn có giao dịch?" Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên nói: "nếu có giao dịch, vì sao không trực tiếp mượn đường?"
Triệu Nguyên Dục lắc đầu, sửa lời: "đầu tiên, Nhung quốc chỉ là cách Lục thúc gọi, thật ra, Đại Ngụy gọi bọn hắn là Tây Nhung, Tây Nhung giống Ba quốc, do vô số bộ lạc nhỏ tạo thành, bộ lạc lớn thống trị bộ lạc nhỏ, ví dụ phía bắc Lũng Tây có "Lâm Đồ”Ô thị", ... Còn ngăn cản Đại Ngụy là "Âm Nhung"... Muốn mượn đường của Âm Nhung, phải thuyết phục toàn bộ tộc trưởng của Âm Nhung."
"Rất khó?"
"Ừm, đầu tiên, ngươi phải tìm vị trí của những bộ lạc đó. Hơn nữa, không phải tất cả bộ lạc đều có thiện ý với Đại Ngụy... Cùng Đại Ngụy giao dịch, chỉ có một vài bộ lạc thôi."
Nghe đến đó, Triệu Hoằng Nhuận đã hiểu.
Hiển nhiên, Âm Nhung không thể đồng ý Đại Ngụy điều động quân tinh nhuệ đi qua Tam Xuyên trợ giúp Lũng Tây, bọn hắn lo lắng, vạn nhất quân Ngụy đột nhiên tấn công bọn hắn, vậy phải làm sao?
Nên nếu Đại Ngụy khăng khăng phái ra quân đội trợ giúp Lũng Tây, thì mang Âm Nhung chắc chắn sẽ tổ chức quân đội chặn đường.
"Chuyện này phụ vương biết chưa?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Triệu Nguyên Dục gật đầu, mỉm cười nói: "Lục thúc đã nói với vương huynh tất cả những gì nhìn thấy, ngày mai vương huynh sẽ triệu tập quần thần bàn bạc."
"Bàn bạc?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, sau đó vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Chuyện này đúng là cần bàn bạc kỹ càng.
Theo Triệu Nguyên Dục nói, Lũng Tây cách Đại Lương, hơn nữa còn có Ÿ Âm Nhung, , muốn chỉ viện Lũng Tây, liền phải đánh nhau với Âm Nhung.
Nếu Đại Ngụy đủ mạnh, tất nhiên có thể vượt qua, trái lại, Đại Ngụy chỉ có thể lùi về Thành Cao quan, trơ mắt nhìn mẫu tộc bị ức hiếp.
Đây không phải chuyện dễ đưa ra quyết định, Đại Ngụy hiện tại không tính là mạnh, nếu điều đại quân trợ giúp Lũng Tây, vạn nhất Sở, Hàn thừa cơ tiến công, vậy phải làm sao?
Đến lúc đó, mất cả chì lẫn chài, không những Lũng Tây Ngụy gia bị diệt, mà Đại Lương Triệu gia cũng diệt vong.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận cau mày không nói lời nào, Triệu Nguyên Dục võ lưng hắn, tức giận nói: "quốc gia đại sự, còn cần tiểu tử ngươi lo lắng sao? Ngươi vẫn nên để ý chuyện của bản thân đi." Nói xong, hắn dặn dò: "biến cố Lũng Tây, khiến vương huynh không để ý đến chuyện của ngươi, ngày mai ngươi đi nhận sai, làm theo ý vương huynh, chuyện này sẽ kết thúc, hiểu chưa?"
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, nhịn không được hỏi: "theo Lục thúc, Lũng Tây còn có thể kiên trì bao lâu?"
Nghe Triệu Hoằng Nhuận lại đề cập đến Lũng Tây, Triệu Nguyên Dục ngẩn người, ánh mắt không hiểu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, rồi nhíu mày nói: "khó nói.. Nhưng Lũng Tây Ngụy gia, gần mười mấy năm qua tổn thất lượng lớn nam đỉnh, nhất là mấy năm gần đây, tình huống rất nghiêm trọng..." F Thì ra là thế. 1
Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên, thì ra Lũng Tây liên tục chiến tranh, dẫn đến Ngụy gia nam nhân giảm mạnh, chẳng trách Triệu Nguyên Dục nói "gân như diệt quốc".
Thực sự không được thì để Lũng Tây Ngụy gia chuyển đi thôi. „¡
Câu này, Triệu Hoằng Nhuận cũng chỉ có thể nghĩ, dù sao Đại Ngụy Cơ thị Triệu gia xuất phát Lũng Tây Ngụy gia, nếu Ngụy gia vào Đại Ngụy, đến lúc đó,Triệu gia" hay "Ngụy gia" ai làm chủ?
Đây chính là một vấn đề, nước Sở cũng là vì "Mị gia" và "Khuất gia" cùng xuất thân từ Hùng thị mà đã xảy ra nội chiến.
Chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn sao? jï
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
Hắn hiểu rõ, Đại Ngụy hiện tại, dưới sự uy hiếp của Sở Hàn, không đủ khả năng cử đại quân vượt qua Âm Nhung chi viện Lũng Tây, nên biện pháp tốt nhất chính là Ngụy gia di chuyển đến Đại Ngụy.
Biện pháp này ổn hơn việc cử quân chỉ viện và tất nhiên cũng có tác hại.
Ï Quên đi, ta nghĩ chuyện này để làm gì, những chuyện này, tự có phụ vương và triều thần đi lo lắng. ¡
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu quên đi những suy nghĩ lung tung.
Thúc cháu hai người đi bộ một lúc, cuối cùng vẫn lên xe ngựa về phủ Túc vương.
Lúc này trời đã tối, Triệu Hoằng Nhuận phát hiện Triệu Nguyên Dục đã buồn ngủ, nên không nói chuyện cả đêm.
Do đó, Triệu Hoằng Nhuận liền dân Triệu Nguyên Dục và các tùy tùng đến †ây viện.
Tạm biệt xong, Triệu Hoằng Nhuận trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Phòng của Triệu Hoằng Nhuận nằm ở sảnh chính phía bắc.
Bên ngoài gian phòng, vốn treo một tấm biển "Tiêu Dao Hiên".
Nhưng treo được mấy ngày, Triệu Hoằng Nhuận hạ xuống, hắn giờ đã tự do nên không cần tấm biển này làm gì.
Ngày kế tiếp, Triệu Hoằng Nhuận dậy sớm.
Hắn yêu cầu đầu bếp chuẩn bị một bàn thịnh ăn thịnh soạn, để đền bù cho việc hôm qua hắn chưa mời Lục thúc một bữa.
Vì là người nha, nên Triệu Hoằng Nhuận không ăn ở sảnh chính, mà là ở sảnh phụ của bắc viện.
Có là do quá mệt nhọc, Triệu Nguyên Dục đến giờ Ty ba khắc mới dậy.
Lúc bước vào sảnh phụ, Triệu Nguyên Dục mỉm cười tỏ ý cảm ơn với Triệu Hoằng Nhuận, vì đã chiêu đãi hắn.
"Lục thúc có lộc ăn, phủ Túc vương đầu bếp là từ ngự thiện phòng tới."
Mời Triệu Nguyên Dục vào ghế, Triệu Hoằng Nhuận đắc ý nói.
Triệu Nguyên Dục nghe vậy mỉm cười, nói: "để Lục thúc xem... Hy vọng có món Lục thúc chưa ăn."
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận nhụt chí, Lục vương gia là người sành ăn, có gì mà chưa từng ăn qua? Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận hẳn học nói: "Cá chép đuôi vàng nướng!... Ăn chưa?"
Triệu Nguyên Dục ngẩn người, dở khóc dở cười nhìn Triệu Hoằng Nhuận nói: "phụ hoàng ngươi bảo ngư, liền bị ngươi làm hỏng như vậy?" Nói xong, hắn đổi giọng, hỏi: "mùi vị thế nào?"
Triệu Hoằng Nhuận ậm ừ nhìn Triệu Nguyên Dục, bĩu môi nói: "hương vị không khác cá thường là mấy."
"Lục thúc cũng thấy như vậy." Triệu Nguyên Dục gật đầu.
Câu này... Không đúng lắm? ¡
Triệu Hoằng Nhuận chớp mắt, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Triệu Nguyên Dục.
Triệu Hoằng Nhuận liền hiểu: không hổ là Lục vương thúc! Lúc này, Ngọc Lung công chúa, Mị Khương, Mị Nhuế, Dương Thiệt Hạnh bước vào phòng.
Triệu Nguyên Dục nhìn Ngọc Lung công chúa, giật mình.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận vội nhắc nhở: "Lục thúc, nàng là Ngọc Lung."
Triệu Nguyên Dục trâm mặc vài giây, lông mày cau lại.
"Ta biết... Nhưng vì sao nàng ở chỗ của ngươi?"
Lục thúc... Không thích Ngọc Lung tỷ?
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn Triệu Nguyên Dục, chỉ thấy Triệu Nguyên Dục chau mày, dường như có thành kiến với Ngọc Lung.
Đây là lần đầu Triệu Hoằng Nhuận thấy một Lục thúc luôn vui vẻ có biểu cảm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận