Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 706: Trất Huyện Trước Trận Chiến (2)

Chương 706: Trất Huyện Trước Trận Chiến (2)Chương 706: Trất Huyện Trước Trận Chiến (2)
Thời gian quay về mấy ngày trước, Hùng Ngô sau khi tranh chấp với Hùng Thác, đã dẫn 8 vạn Cố Lăng quân xuất chinh, tấn công quân Ngụy đã ở bờ nam.
Ngày đó, Hùng Thác đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn Hùng Ngô đại quân rời đi, cười nhạt.
Ở bên, Tử Xa Sư dò hỏi: "công tử, Hùng Ngô đối nghịch ngài?"
Tử Xa Sư là đệ đệ Tử Xa Ngư đã chết trong tay Tư Mã An, lúc biết huynh trưởng hy sinh, liền tới dưới trướng Hùng Thác, mong có ngày giết Tư Mã An, báo thù.
Nghe Tử Xa Sư hỏi, Hùng Thác khịt mũi, vẻ mặt do dự. "Không phải đối nghịch, mà là hắn khinh thường bản công tử xuất thân."
Hùng Thác lạnh nhạt nói.
Hắn không muốn nói tiếp đề tài này.
Từ số tuổi, Hùng Ngô phải là Hùng Thác đệ đệ, nhưng đối với Hùng Thác, Hùng Ngô luôn coi thường.
Vì sao? Vì Hùng Thác xuất thân không tốt.
Cả hai đều là công tử nước Sở, sao có thể nói là không tốt?
Kỳ thực, xuất thân chẳng những nhìn phụ hệ, còn phải nhìn mẫu hệ.
Cố Lăng Quân Hùng Ngô, là vương hậu Sở quốc sinh ra, mà Hùng Thác mẫu thân chỉ là tỳ nữ, có người nói là Sở Vương say rượu, mới có Hùng Thác.
Hùng Thác phẩm đức không tốt, một phần là vì không được coi trọng, thiếu quản giáo, nên nhiều chuyện thiếu học thức.
A.
Nhớ lại tình cảnh lúc nhỏ, Hùng Thác nở nụ cười thản nhiên.
Khi đó hắn đã biết xuất thân của mình, nên bị nhiều người coi thường và bàn tán, ở Sở quốc, huyết thống là nhân †ố đánh giá tốt nhất.
Mà Hùng Thác vì trong mình là một nửa huyết thống tỳ nữ, nên bị nói xấu sau lưng.
Nhưng Hùng Thác cũng vì vậy có được cơ hội khác.
Sở Vương không thích Hùng Thác, bị đưa đến Bình Dư huyện, do Bình Dư Quân đời trước, tức phụ thân Hùng Hổ, Hùng Cáp nuôi dưỡng.
Hùng Thác cũng vì thế lớn lên cùng Hùng Hổ, quan hệ vô cùng tốt.
Trách không được công tử tín nhiệm Hổ công tử như vậy.
Tử Xa Sư thầm nghĩ.
Ngay sau đó, hắn nịnh hót: "Mạt tướng nghe qua Hùng Cáp đại nhân, có người nói là một vị tướng quân dũng cảm không ngoan."
"Hắc."
Hùng Thác nhịn không được bật cười.
Đối với Hùng Cáp, Hùng Thác đúng là có ấn tượng tốt , tuy nhiên vị đường thúc này đúng là vũ phu, giáo dục nhi tử bằng gậy.
Nhớ lúc bản thân phạm sai lầm, Hùng Cáp cầm gậy muốn đánh lại không dám đánh, Hùng Thác cười càng tươi.
Suy cho cùng, Hùng Cáo tuy vũ dũng nhưng thật ra vũ dũng, nhưng khôn ngoan thì chưa chắc, theo Hùng Thác, ông ấy là người hồ đồ.
"Là vậy sao?" Tử Xa Sư kinh ngạc nói: "Ta gặp Hùng Hổ đại nhân..."
"Hắc." đoán được ý nghĩ trong lòng Tử Xa Sư, Hùng Thác lắc đầu nói: "Hùng Hổ, cũng không phải Hùng Cáp đường thúc dạy."
"Hả?"
".." Hùng Thác không nói gì, chỉ nhìn lên trời, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông đã thay đổi cuộc đời hắn.
Thúc phụ như phụ thân hắn, Nhữ Nam Quân Hùng Hạo.
Thì ra, Hùng Cáp biết bản thân không giỏi dạy dõ.
Nên Hùng Cáp nhờ Hùng Hạo, giáo dục Hùng Thác còn nhỏ, thuận tiện giáo dục nhi tử Hùng Hổ.
Lúc đó, Hùng Hạo là người nổi bật trong đám huynh đệ Sở Vương, nắm giữ toàn bộ tây Sở, đồng thời cũng phụ trách các cuộc chiến với Ngụy quốc, Ba quốc.
Khi đó Hùng Hạo còn trẻ, cũng chưa con cái, nên Hùng Hạo nhận lời Hùng Cáp.
Vì thế, Hùng Thác mưa dâm thấm đất, tiếp nhận Hùng Hạo tư tưởng.
Hùng Hạo cho rằng, Sở quốc đang suy tàn, vì sao? Vì Hùng thị đã có nhiều người quên mất phẩm đức tổ tiên, trở nên tham lam, coi người dân thành gia SÚC.
Tuy nhiên, Hùng Thác lúc đó vẫn chưa hiểu được tư tưởng cao thâm này, nhưng vì tôn kính Hùng Hạo, để Hùng Thác từ nhỏ liền có hoài bão: cố gắng hỗ trợ thúc phụ, thay đổi Sở quốc hiện trạng. Chỉ tiếc, Hùng Hạo tư tưởng không thể thực hiện, vì tư tưởng của hắn đã uy hiếp đến đám quý tộc tham lam.
Nên Hùng Hạo chết, chết vì yếu mềm và thỏa hiệp.
Hùng Hạo chỉ có nữ nhi, cũng không có nhi tử, Hùng Thác được nuôi nấng từ bé, được thuộc hạ Hùng Hạo coi là người kế thừa, mà Hùng Thác cũng muốn kế thừa toàn bộ mọi thứ của thúc phụ, hoàn thành tâm nguyện của người trước.
Được thuộc hạ Hùng Hạo ủng hộ, Hùng Thác được phong Dương Thành Quân, cũng dẫn được Sở Vương coi trọng, đối với phụ thân, hắn không có nhiều tình cảm, hắn đã có một phụ thân khác: Nhữ Nam Quân Hùng Hạo.
Hùng Thác luôn cho rằng, thúc phụ chết bởi thỏa hiệp và yếu mềm, vì ... Thúc phụ không đành lòng ra tay với đồng bào. Hùng Thác không có trách nhiệm đó.
Hùng Ngô cũng được, Hùng Thịnh cũng thế, hoặc mấy huynh đệ khác, ở trong mắt Hùng Thác, không khác người qua đường.
Tỷ như, Hùng Thác cực kỳ muốn Hùng Ngô chết trong tay quân Ngụy.
Về phần, nói Hùng Ngô xuất chinh có thể đánh bại quân Ngụy, Hùng Thác coi đó như trò cười.
Cơ Nhuận, dễ đối phó lắm sao?
Có trò hay xeml
Hùng Thác cười lạnh.
Đúng như hắn đoán, Hùng Ngô dẫn quân xuất chinh, không lâu đã gặp rắc rối.
Không phải nói bị quân Ngụy tập kích, không tìm được quân Ngụy. "Cái gì? Quân Ngụy chia binh?"
Nghe tin báo, Hùng Ngô chết lặng.
Hắn nghĩ không ra, đối mặt với Cự Dương huyện 50 vạn quân Sở, 10 vạn quân Ngụy, lại dám chia binh?
Đây không phải cho bọn hắn cơ hội sao?
Hắc! Không ngờ Cơ Nhuận đúng là đồ ngu! Càng không ngờ, Hùng Thác lại thua trước kẻ ngu.
Hùng Ngô trong lòng cười nhạt.
Nhưng hẳn đắc ý được một ngày, liền nôn nóng.
Vì sao?
Vì Hùng Ngô không tìm được tung tích quân Ngụy.
Rõ ràng quân Ngụy qua sông có tới 10 vạn, nhưng hắn không thể thấy chút dấu vết nào. Mặc dù liên tục phái thám báo, nhưng đều là vô ích, quân Ngụy hình như chuyên tấn công thám báo.
Nhìn trời sắp tối, Hùng Ngô chán nản hạ lệnh dựng quân doanh.
Hắn chuẩn bị dựng quân doanh, ngày mai sẽ châm chậm tìm kiếm quân Ngụy, dù sao quân Ngụy chỉ ở vùng Cự Dương, sẽ không bay đi.
Ngay khi màn đêm buông xuống, Hùng Ngô liền bị mấy chi quân Ngụy tập kích.
Nhưng khi Hùng Ngô tụ tập quân đội chuẩn bị bao vây quân Ngụy, quân Ngụy ăn ý rút lui.
Hùng Ngô đương nhiên không thể để quân Ngụy bình an rút lui, hạ lệnh truy kích, không ngờ, trên đường đi lại bị một chi quân Ngụy phục kích, chật vật rút lui.
Vốn tưởng quân Ngụy sẽ dừng đánh lén, không ngờ chưa đến canh 5, Hùng Ngô đang ngủ say bỗng nhiên bị thân binh đánh thức, nói là có quân Ngụy đánh lén.
Hùng Ngô rất tức giận.
Vất vả canh gác đến hừng đông, khi Hùng Ngô tức giận tìm dấu vết quân Ngụy, lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm qua: hắn, không biết quân Ngụy đi đâu.
Trong mấy ngày, không chỉ Hùng Ngô quân, tất cả quân doanh quân Sở đều gặp một vấn đề.
Ban ngày, quân Ngụy không xuất quân; đến buổi tối, đám người này, người trước ngã xuống người sau tiến lên, tập kích doanh trại.
Bọn hắn cũng muốn phản công, nhưng quân Ngụy không hề lập quân doanh, mỗi ngày đổi một chỗ, quân Sở căn bản là không tìm được tung tích. Nhiều tướng Sở tức muốn phun máu.
Nhớ lúc đầu, bọn hắn cảnh cáo mình: Không thể để quân Ngụy dựng quân doanh.
Giờ khắc này, bọn hắn ước gì quân Ngụy lập vài tòa quân doanh.
Vì sao?
Vì không có quân doanh, không tìm được quân Ngụy!
Nếu tìm không được vị trí đối phương, sao đánh?
Lúc đầu, quân Ngụy rất thận trọng, chỉ ở Cự Dương hoạt động, nhưng theo thời gian trôi qua, quân Ngụy càng ngày càng kiêu ngạo, dám lẻn đến Thái Khế, thậm chí Hào Thượng, chuyên môn tập kích lương thảo quân Sở, phá hoại tiếp tế. Trận chiến này... Sao khó như vậy?
Bao gồm Hùng Ngô, không ít tướng Sở đều rơi vào nỗi lo này.
Trong ấn tượng bọn hẳn, ngày trước chiến thuật, bất luận là có quỷ kế hay không, tốt xấu có mục tiêu tấn công —— nhưng trận chiến này, quân Ngụy không lập quân doanh, vậy làm sao đánh?
Bằng không...
Hùng Ngô có ý tưởng, quay đầu nhìn Kỳ hà.
Nếu hắn không lầm, Trất Huyện là cứ điểm quan trọng của quân Ngụy.
Nếu chiếm được Trất Huyện, sẽ chặt được đường lui quân Ngụy.
Nghĩ tới đây, Hùng Ngô mừng rỡ.
"Truyền lệnh! Đi Trất Huyện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận