Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 288: Uy Hiếp (2)

Chương 288: Uy Hiếp (2)Chương 288: Uy Hiếp (2)
"Nhị bá không ngại nói cho Nguyên Dương Vương, hắn muốn lấy lại khế ước, có thể, 20 vạn lượng bạc, tiểu chất sẽ trả lại... 15 vạn là tiền vốn, 5 vạn bù đắp thiệt hại, chỉ cần hắn đồng ý, tiểu chất có thể trả lại khế ước."
".." Triệu Nguyên Nghiễm nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhíu mày nói: "nhưng ngươi sẽ chọn nơi khác xây bến cảng, đúng không?”
"Đúng vậy!" Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, trào phúng nói: "tiểu chất chẳng những sẽ chọn nơi khác xây dựng bến cảng, còn chọn nơi cách xa Nguyên Dương..." Nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nguyên Nghiễm, từ tốn nói: "nếu không đầu tư số tiền khổng lồ, Bác Lãng Sa chỉ là khối đất hoang thôi, giống như viên đá trong tay nhị bá, chỉ khi đầu tư lượng lớn nhân lực vật lực, mới có thể..."
Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận lấy ra một thứ, đưa cho Triệu Nguyên Nghiễm, nói tiếp: "mới có thể biến nó thành thứ có giá trị."
"." Triệu Nguyên Nghiễm im lặng nhìn thứ vừa nhận.
Đó là một tượng đá tinh xảo.
So sánh một viên đá tâm thường, cùng với một bức tượng đá tỉnh xảo, Triệu Nguyên Nghiễm quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Hắn biết, có không ít người mắc sai lầm tương tự hắn.
Đó là đoán sai Bác Lãng Sa giá trị, nói chính xác, là không tính đến tiền đề để Bác Lãng Sa tăng giá trị.
Người có tâm nhìn đều biết, một khi Bác Lãng Sa xây xong bến cảng, mảnh đất hoang khi xưa sẽ là núi vàng. Nhưng có bao nhiêu người nghĩ đến, vì đạt được mục tiêu, Triệu Hoằng Nhuận và Dã Tạo †y phải đầu tư bao nhiêu?
".." Triệu Nguyên Nghiễm cảm thấy xấu hổ.
"Đừng đem tiểu chất là kẻ ngu, thưa nhị bá."
Ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyên Nghiễm, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói: "chuẩn bị xây bến cảng, là Dã Tạo ty, †a tùy thời có thể hủy bỏ, mà một khi hủy bỏ, Bác Lãng Sa chỉ là một mảnh đất hoang mà thôi, có tác dụng gì?"
Triệu Nguyên Nghiễm nghe vậy nhíu mày, trầm giọng nói: "ngươi cho rằng không có ngươi, sẽ không có người xây dựng bến cảng ở Bác Lãng Sa sao?”
Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng cười: "Nguyên Dương Vương không nhắc, nhánh này không đủ khả năng, còn triều đình... Hắc! Nếu triều đình dự định xây cảng ở Bác Lãng Sa, tiểu chất cầu còn không được... Dưới gầm trời này cách để kiếm tiền có rất nhiều, tiểu chất không chỉ có một cách này!" Nói đến đây, hắn tiếc nuối lắc đầu: "tiếc rằng, triều đình chưa chắc quyết đoán như tiểu chất... Có trời mới biết xây cảng ở Bác Lãng Sa cần bao nhiêu nhân lực vật lực?"
".." Triệu Nguyên Nghiễm trầm mặc.
Triệu Hoằng Nhuận nói không sai, loại kế hoạch đầu tư thì nhiều, mà trong thời gian ngắn không thu lại được gì, nếu không phải lửa sém lông mày, thì triều đình sẽ không có quyết đoán, bọn hắn sẽ nghĩ: có Tường Phúc cảng đã đủ rồi, còn Bác Lãng Sa, mặc dù xây xong se kiếm được tiền, nhưng trước mắt cứ để đấy.
Một lần để đấy sẽ là vài năm, thậm chí vài chục năm
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận nói Xong câu cuối cùng.
".. Huống chỉ, chuyện này còn phải có kỹ thuật của Dã Tạo ty. Nếu Dã Tạo ty không phối hợp, thì bao nhiêu nhân lực vật lực cũng là uổng phí."
Khi nói những lời này, Triệu Hoằng Nhuận rất chột dạ.
Trong bản kế hoạch của hắn, Bác Lãng Sa không cách nào thay thế được.
Mặc dù nói Hoàng Trì huyện cũng có mảnh đất gần giống Bác Lãng Sa, vị trí địa lý cũng tốt, nhưng nơi đó bị lũ lụt từ Hoàng Hà, không giống Bác Lãng Sa.
Ngoài ra, những địa phương khác dọc theo Quan Độ Hà đều không lý tưởng, bị Triệu Hoằng Nhuận bỏ qua từ lâu. Vì vậy, mặc cho Triệu Hoằng Nhuận ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng hắn rất lo lắng, sợ nhị bá nói câu "đã như vậy thì trả nó cho Nguyên Dương Vương đi".
Cũng may Triệu Nguyên Nghiễm trầm từ nhìn hắn, không nói gì.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận có tự †in, giọng điệu cứng rắn.
"Nhị bá có thể trả lời Nguyên Dương Vương, nếu hắn khăng khăng muốn lấy lại Bác Lãng Sa, vậy hẳn phải trả thêm 5 vạn cho tiểu chất coi như bồi thường thiệt hại, mà tiểu chất sẽ chọn vị trí khác để xây cảng; bằng không, cũng đừng tham lam. " Dừng một lúc, Triệu Hoằng Nhuận hừ lạnh nói tiếp: "nếu Bác Lãng Sa hưng thịnh, Nguyên Dương sẽ được lợi, lợi nhuận đó vượt xa giá trị mảnh đất hoang mà hắn mất." F...J
Triệu Nguyên Nghiễm nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, không nói.
Mặc dù hẳn nhìn ra, đứa cháu này tuy luôn mồm nói không để ý Bác Lãng Sa, nhưng giọng điệu vẫn hi vọng có mảnh đất này, nhưng có thể làm gì?
Vạch trần chuyện này?
Dựa vào tính cách của đứa cháu này, e rằng kế hoạch xây dựng bến cảng Bác Lãng Sa sẽ đổ bể, đến lúc đó, không những Nguyên Dương Vương sẽ không cảm kích hắn, mà hắn cũng sẽ đắc tội đứa cháu này và đương kim Ngụy Vương.
Nếu trong triều có người biết được chân tướng, e rằng sẽ khó chịu với Tông phủ.
Hoàn toàn là tốn công vô ích. Nghĩ tới đây, Triệu Nguyên Nghiễm trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn quyết định, để Nguyên Dương Vương đưa ra lựa chọn.
"Ngươi trở về trước đi" Hắn trầm giọng nói.
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận thở ra, hắn biết, hắn đã thuyết phục nhị bá thành công.
Chỉ cần nhị bá đừng đứng về phe Nguyên Dương Vương, thì chuyện này dễ giải quyết hơn.
Triệu Hoằng Nhuận dám đánh cược, chỉ cần Nguyên Dương Vương nhìn ra giá trị tương lai của Bác Lãng Sa, hắn sẽ không bao giờ từ chối việc xây bến cảng ở trong đất phong của bản thân.
Còn Nguyên Dương Vương có nhìn ra hay không thì việc nhờ Tông phủ lấy lại khế ước đã thể hiện điều đó. Cùng ngày, Triệu Nguyên Nghiễm viết một phong thư, viết toàn bộ cuộc trò chuyện với Triệu Hoằng Nhuận ở trong thư, phái người lập tức mang đến Nguyên Dương.
Trong phong thư, Triệu Hoằng Nhuận đưa ra hai lựa chọn: hoặc là lấy 20 vạn lượng chuộc Bác Lãng Sa, Túc vương chọn chỗ khác để xây bến cảng; hoặc Nguyên Dương Vương thừa nhận chuyện khế ước.
Nguyên Dương Vương Triệu Văn Giai lúc nhìn thấy bức thư, không hề vui vẻ.
Số tiền 20 vạn lượng không sao, mấu chốt là ở câu sau: nếu Nguyên Dương chuộc lại Bác Lãng Sa, thì Triệu Hoằng Nhuận sẽ xây dựng bến cảng ở nơi khác.
Đây mới là chỗ làm khó Nguyên Dương Vương.
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, Nguyên Dương Vương đã nhìn ra giá trị tương lai của Bác Lãng Sa, nên khi biết, con trai lấy 15 vạn lượng bán cho Triệu Hoằng Nhuận, hắn tức giận tát con trai và viết thư đưa đến Tông phủ, hi vọng có thể giảm thiệt hại.
Nhưng đúng như hắn đoán, thịt dâng đến miệng, làm gì có chuyện nhổ ra?
Túc vương Hoằng Nhuận đưa cho hẳn một câu đố khó.
Hắn ngồi trên ghế, nhíu mày nhìn bức thư sau đó lại nhìn tảng đá và bức tượng tỉnh xảo.
Hắn đương nhiên có thể hiểu rõ ý nghĩa của những thứ trước mặt.
Nguyên Dương Vương cũng hiểu: nếu không đầu tư nhiều nhân lực vật lực ở Bác Lãng Sa, thì nơi đó cũng chỉ là mảnh đất hoang mà thôi.
Nhưng hiểu thì hiểu, hắn vẫn không cam tâm, nếu không phải con trai tự cho là đúng, thì nhánh Nguyên Dương đã có được nhiều hơn.
"Gọi thế tử tới đây!" Triệu Văn Giai nén giận, ra lệnh cho người hầu.
Không bao lâu, Triệu Thành Tú lo sợ bước vào phòng, dù đã qua được hai ngày, nhưng vẫn mơ hồ thấy mặt hắn bị sưng, từ đó có thể thấy, lúc đó Nguyên Dương Vương tức đến mức nào.
"Phụ vương...' Triệu Thành Tú thận trong gọi.
"Ba"
Một tiếng vang, má trái Triệu Thành Tú xuất hiện một dấu tay, nhưng hắn không dám động. "Thành sự không đủ, bại sự có thừa!" Triệu Văn Giai lạnh lùng nhìn con trai, khiển trách: "nghịch tử, ngươi có biết, vì ngươi, Nguyên Dương tổn thất bao nhiêu tiền sao?!"
Triệu Thành Tú run rẩy, một lúc sau, thấp giọng nói: 'vậy phụ vương thu hồi Bác Lãng Sa không phải là được sao... So trước kia không có thay đổi."
F....
Triệu Văn Giai nhìn Triệu Thành Tú, trong mắt toàn là sự thất vọng.
Hắn mở miệng, định măng con trai, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.
Lúc lâu sau, hắn thở dài nói: "Bác Lãng Sa, cứ giao cho Triệu Hoằng Nhuận thôi, chuyện này dừng ở đây."
"Phụ vương?" Triệu Thành Tú kinh ngạc ngẩng đầu, khó tin nói: "vậy... Vậy Nguyên Dương không phải tổn thất lớn sao?"
Không nhắc tới không sao, vừa nhắc tới, Triệu Văn Giai liền nổi giận, đứng dậy tát con trai, trách mắng: "ngươi còn dám nói?!... Cút ra ngoài!"
Triệu Thành Tú ngơ ngác nhìn phụ thân một lúc, sau đó má đỏ bừng rời khỏi phòng.
Vừa về phòng mình, Triệu Thành Tú tức giận đập toàn bộ đồ trong phòng.
"Triệu Hoằng Nhuận!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói tên Triệu Hoằng Nhuận.
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, Triệu Thành Tú đã coi hắn coi là kẻ thù không đội trời chung.
Triệu Thành Tú mặt đỏ bừng, trầm tư, hắn đang suy nghĩ cách trả mối thù này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận