Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 773: Thương Lượng

Chương 773: Thương LượngChương 773: Thương Lượng
"Điện hạ, Ôn Khi đúng là lợi hại..."
Một lát sau, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Vệ Kiêu.
Dọc theo đường đi, Cao Quát không ngừng kể về hành vi của Ôn Khi, mà Triệu Hoằng Nhuận cũng từ đó, đại khái biết được Ôn Khi đã làm gì trong kỳ thi năm nay.
Gian lận trong trường thi không lạ, Triệu Hoằng Nhuận cũng có thể làm được; lợi hại là, Ôn Khi giúp người khác gian lận, hơn nữa không chỉ một.
Sự thông minh ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng mặc cảm không bằng.
"Ai, đáng tiếc không thể tận mắt thấy biểu cảm phụ vương..."
Trong xe ngựa, Triệu Hoằng Nhuận thở dài tiếc nuối, đồng thời tưởng tượng tình cảnh lúc đó.
"Ha ha ha...'
Chỉ tưởng tượng trong đầu, Triệu Hoằng Nhuận đã vui mừng, chớ nói chỉ là tận mắt thấy.
Cười một hồi, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ đến Ôn Khi.
Hắn cùng Ôn Khi, từng gặp mặt một lần, là cuộc thi 3 năm trước.
Lúc đó Triệu Hoằng Nhuận vì nghĩ cách trả thù Lại Bộ thị lang La Văn Trung, mà bị phụ vương lợi dụng, để hắn tra ra gian lận, cho phụ vương cơ hội suy yếu Lại Bộ, giao quyền cho Ngự Sử đài.
Lúc đầu, Triệu Hoằng Nhuận không biết cách thí sinh gian lận, cho đến lúc Ôn Khi nhắc nhở, mới hiểu ra.
Sau sự kiện đó, Triệu Hoằng Nhuận cũng không quan tâm Ôn Khi, hắn vốn cho rằng người này đủ tiến vào giáp bảng, lại không ngờ, người này thi rớt.
"3 năm trước Ôn Khi vì sao thi rớt?" Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi.
Nghe vậy, Cao Quát do dự một hồi, thấp giọng nói: "nghe nói... Ữm, nghe nói là đắc tội Lại Bộ..."
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, lập tức hiểu ra, cười khổ nói: 'là vì ta sao?"
Cao Quát mỉm cười.
3 năm trước, Triệu Hoằng Nhuận được Ôn Khi nhắc nhở, bắt được gian lận, khiến Lại Bộ mất đi quyền lực.
Có thể tưởng tượng Lại Bộ quan viên căm hận Triệu Hoằng Nhuận đến mức nào.
Nhưng hận thì hận, Lại Bộ quan viên không dám trả thù Triệu Hoằng Nhuận, dù sao Triệu Hoằng Nhuận là vương tử, hơn nữa đang dần được Ngụy Vương sủng ái.
Thế là, một cách tự nhiên, Ôn Khi biến thành đối tượng bị trả thù.
Khoảng một nén nhang, nhóm người Triệu Hoằng Nhuận đến Lễ Bộ tổng bộ.
Biết được chuyện, Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu tự mình nghênh đón.
“Túc Vương điện hạ. . Thực sự là khách quý."
Thấy Triệu Hoằng Nhuận, Xã Hựu đùa một câu, trong triều ai cũng biết, Túc vương ghét lễ nghi, luôn tránh Lễ Bộ. "Xã thượng thư." Triệu Hoằng Nhuận chắp tay đáp lễ.
Nói hai câu chào hỏi, Xã Hựu liên đón Triệu Hoằng Nhuận vào sảnh chính, lệnh tạp dịch dâng trà.
Nhìn Triệu Hoằng Nhuận cầm chén trà, Xã Hựu cũng nâng chén uống một ngụm, lập tức đặt chén xuống, mỉm cười hỏi: "hôm nay điện hạ đến, không biết có gì chỉ giáo?"
Đợi Triệu Hoằng Nhuận mở miệng, sắc mặt Xã Hựu thay đổi.
"Xã thượng thư, bản vương nghe nói năm nay thi hội xảy ra một cảnh gian lận thần kỳ..."
"Có chuyện như vậy." Xã Hựu thu lại nụ cười, nhíu mày nói: "thí sinh kia nhiễu loạn khoa cử, làm cho triều đình mất sạch uy tín, tội ác tày trời."
Nhìn Xã Hựu giận dữ, Triệu Hoằng Nhuận thầm lắc đầu.
Hắn cũng không biết Ôn Khi vì sao muốn trả thù triều đình, vấn đề là người này giở trò, Lễ Bộ bị Ngụy Vương trách mắng, không khó đoán thái độ Lễ Bộ quan viên đối với Ôn Khi.
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận chắp tay nói: "Xã thượng thư, lần này bản vương đến, chính là cầu xin thay người này, mong Thượng Thư đại nhân rộng lượng.
"Ôn Khi?" Xã Hựu nhíu mày, dù hắn sớm đoán được gì đó, nhưng hắn không nghĩ tới Túc vương sẽ cầu xin cho một thí sinh gian lận.
Hắn yếu ớt nói: "kẻ này cũng thật may mắn, có cách để Túc vương điện hạ đến xin tha cho hắn..."
"Ha ha" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, cũng không giấu diếm, kể lại chuyện Ôn Khi từng giúp hắn xong, hắn vừa cười nói: "... Vì chuyện này, bản vương tự nghĩ thiếu hắn một ân tình, bây giờ hắn gặp nạn, tự nhiên muốn giúp. Lại nói, Lễ Bộ được chủ trì khoa cử, người này cũng có công lao... Hy vọng Xã thượng thư giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho."
Xã Hựu nghe vậy trầm tư phút chốc, nhíu mày nói: "Túc vương điện hạ, cho hạ quan nói thật... Nếu chỉ gian lận bình thường, thì nể mặt điện hạ, bỏ qua. Nhưng Ôn Khi ác ý gian lận, cố ý giúp kẻ không đủ tài leo lên giáp bảng, ảnh hưởng cực kỳ xấu. Nếu không trừng phạt nặng, công bằng khoa cử ở đâu? Triều đình uy nghiêm ở đâu?"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy cười khổ, vì... đây đúng là vấn đề: Ôn Khi gian lận, cũng không phải gian lận bình thường, hắn cố ý sỉ nhục triêu đình.
Những người như thế, đứng ở lập trường triều đình, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng thấy cần phải giết một răn trăm, nghiêm trị không tha.
Vấn đề là, hắn nợ Ôn Khi một ân tình.
"Xin điện hạ thứ tội, chuyện này, bản quan bất lực." Xã Hựu lắc đầu, cầm chén trà lên.
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận không vui nhìn Xã Hựu.
Hắn hiểu rất rõ tính cách Lễ Bộ thượng thư: đừng thấy Xã Hựu là một quan văn, nhưng vô cùng cứng rắn. Lúc Hùng Thác đánh Ngụy, ngay cả Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục cũng ủng hộ hoà đàm, nhưng vị này kiên quyết đề nghị phản công.
Cho dù là Triệu Hoằng Nhuận, muốn vị đại nhân này thỏa hiệp cũng chưa chắc được.
Cũng may Triệu Hoằng Nhuận đã sớm có đối sách, vừa cười vừa nói: "Xã thượng thư không chịu, thì thôi... Đúng rồi, bản vương lần này chuyển về hơn trăm vạn dân Sở, phụ vương cũng gia phong 6 huyện nhập vào Thương Thủy quận, việc bố trí dân Sở, mong Xã thượng thư hỗ trợ nhiều hơn." "... Nghe thế, biểu cảm Xã Hựu kỳ lạ, muốn nói lại thôi.
Trước đây, Yên Lăng và An Lăng mâu thuẫn đã khiến Lễ Bộ sứt đầu mẻ trán.
Xã Hựu không chút nghi ngờ, người Ngụy ở Triệu Lăng sẽ phản ứng dữ dội
Nếu không có Túc vương đứng ra, Xã Hựu tự nghĩ, Lễ Bộ không có cách hòa giải.
Nghĩ tới đây, Xã Hựu thở dài, cười khổ nói: "điện hạ thực sự là... Ai, thôi, dù sao mặt mũi Lễ Bộ đã mất, điện hạ muốn thế nào cũng được." hắn lại bổ sung: "nhưng điện hạ, Xã mỗ nói trước, nể mặt điện hạ, Lễ Bộ làm ngơ, nhưng tuyệt đối không rút lại hình phạt."
Ngụ ý, Triệu Hoằng Nhuận muốn cứu Ôn Khi cũng được, nhưng muốn khôi phục thành tích thì không thể
"Đương nhiên." Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, hắn cũng biết, đây là ranh giới của Xã Hựu.
Nói xong, bâu không khí trở nên kỳ lạ.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Xã Hựu, Xã Hựu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong mắt nghỉ hoặc.
Một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận không nhịn được, nhắc nhở: "Xã thượng thư... Có thể thả người chưa?”
Nghe thế, Xã Hựu liền biết vị này hiểu lầm, lắc đầu nói: "thí sinh kia, không ở Lễ Bộ."
"Không ở Lễ Bộ chép sách?" Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt.
Theo hắn biết, thí sinh ăn gian năm nay, đều phải đến Lễ Bộ chép sách, theo tình tiết nặng nhẹ, mà tăng thời gian phục dịch.
Dù sao Lễ Bộ chú trọng giáo dục, không thể dùng cách giết người, nên dùng một số cách phù hợp.
Tỉ như chép sách, Lễ Bộ kho sách có hàng vạn, khó tránh khỏi bị ẩm mốc, mối mọt, nên luôn thiếu người chép bản phụ.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói, Xã Hựu liền giải thích, giọng điệu vẫn hơi oán giận.
"Xã mỗ vừa nói, Ôn Khi gian lận, cũng không phải là bình thường gian lận, không ở Lễ Bộ, mà ở Hình Bộ đại lao."
"..." Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, hắn vốn tưởng Xã Hựu từ chối không ngờ sự thật là vậy.
Nhưng cũng đúng, Ôn Khi vì trả thù triều đình mà cố ý gian lận, tình tiết đủ nặng để bị bắt vào đại lao.
Không cẩn thận là mất đầu.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận lập tức đứng dậy cáo từ.
Ứ Sai lầm, đi lộn cửa, một chuyến uổng công... ¡
Triệu Hoằng Nhuận buồn bực rời Lễ Bộ.
Nhưng nghĩ lại, hắn đổi ý: tuy tìm sai đối tượng, nhưng hắn cũng thuyết phục được Xã Hựu, khiến Lễ Bộ ngầm cho phép, chỉ cần Lễ Bộ không ra mặt phản đối, hắn muốn cứu Ôn Khi, đơn giản hơn nhiều.
Ứ Trước kia nợ ân tình nhỏ, bây giờ muốn trả cũng không dễ... Ôn Khi nếu không mang ơn, làm việc cho ta, thật là trái với ý trời. .I Tự giễu, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, chỉ có thể đi tới Hình Bộ tổng bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận