Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 168: Đại Lương Sôi Trào (2)

Chương 168: Đại Lương Sôi Trào (2)Chương 168: Đại Lương Sôi Trào (2)
"Không ngờ tiểu Bát lại làm ra chuyện lớn như vậy ở đất Sở..."
Sau khi tảo triều, Ung Vương Hoằng Dự cảm khái.
Phía sau hẳn đột nhiên truyền đến một tiếng cười.
"Vương huynh lo lắng?"
Ung Vương Hoằng Dự quay đầu, phát hiện người đứng sau lưng chính là lão tam Tương Vương Hoằng Cảnh.
Ï Ly gián nhàm chán... ¡
Ung Vương Hoằng Dự mỉm cười, nhìn thẳng vào Hoằng Cảnh, ẩn ý nói: "ngu huynh cho là, tam đệ cùng ngu huynh là đứng cùng một phe..."
Tương Vương Hoằng Cảnh nghe vậy, ánh mắt thay đổi, chắp tay xin lỗi: "là ngu đệ sai."
Nói xong, Hoằng Cảnh thở dài, nói: "xem ra phụ vương rất vui, không định truy cứu tiểu Bát và Từ Ân."
Ung Vương Hoằng Dự im lặng, hắn tự nhiên hiểu điều Hoằng Dự nói tới.
Bởi vì Triệu Hoằng Nhuận không có tư cách điều binh từ Phần Hình Tắc.
Không chỉ Phần Hình Tắc, mà cả 6 quân doanh thường trực, Tuấn Thủy doanh, Nãng Sơn doanh, ..., nếu không được Ngụy Vương cho phép hoặc có Kim Lệnh, thì không được quyền điều động.
Tuy nhiên, trong trận chiến với Sở quốc, Triệu Hoằng Nhuận lại điều động Nãng Sơn doanh Tư Mã An cùng với Phần Hình Tắc Từ Ân.
Điều động Nãng Sơn doanh còn dễ nói, dù sao lúc đó Triệu Hoằng Nhuận sử dụng Kim lệnh, nhưng lần này, Triệu Hoằng Nhuận không có kim lệnh mà vẫn điều động Từ Ân, đây là điều pháp luật Đại Ngụy không cho phép.
Còn có Từ Ân, hắn không được sự chấp thuận của triều đình hay hoàng đế, đã tiên trảm hậu tấu, đáp ứng Triệu Hoằng Nhuận phản công Sở quốc. Tự tiện khởi binh đánh Sở, luận tội như mưu phản.
May mắn cho hai người họ, một người là đứa con Ngụy Vương yêu thích, một người từng là tông vệ Ngụy Vương tín nhiệm nhất. Đổi lại là người khác, cho dù có công lao to lớn hơn nữa, thì đừng mong tránh khỏi bị Ngự Sử vạch tội.
Thậm chí, không những không công, ngược lại có tội.
Nhưng từ vẻ mặt vui mừng của Ngụy Vương là có thế thấy, hắn không thèm để ý việc hai người làm. Ngay cả Ngự Sử Tô Cảnh cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Mặc dù Hoằng Dự và Hoằng Cảnh không nói ra, nhưng trong lòng cả hai rất rõ: gần đây, Hoằng Nhuận, Bách Lý Bạt, Từ Ân, Lý Ngập, Cung Uyên, ... Những tướng lĩnh thu phục đất mất, phản công Sở quốc rất được lòng người.
Chỉ cần khen ngợi trắng trợn những người có công đúng theo ý Ngụy Vương, thì Ngụy Vương sẽ vui. Còn ngược lại, nếu có người can đảm, bắt bẻ này kia, chỉ trích Triệu Hoằng Nhuận vượt quyền, thì tiền đồ người này coi như chấm hết.
Không thấy ngay cả Ngự Sử khó tính nhất cũng không hề đứng ra sao?
"Nghe nói chưa?”
Vừa đi, Tương Vương Hoằng Cảnh vừa có ý nhắc một chuyện khác: "vài ngày trước, đông cung hiến cho phụ vương một khúc..."
Ung Vương Hoằng Dự khẽ cười, thuận miệng trả lời: "Túc vương phá Sở khúc."
"Vương huynh biết?" Hoằng Dự kinh ngạc.
"A, mấy ngày gần đây, trong nhạc phường, không phải đang tập sao?" Hoằng Dự chép miệng, gật đầu bình luận: "khoan hãy nói, bản nhạc kia không tệ...
"Mượn danh nghĩa thôi" Hoằng Cảnh nhếch miệng, khinh thường nói: "ngu đệ cũng không tin Đông cung có khả năng đó."
"Lạc Tân?"
"A, hẳn là Lạc Tân" Tương Vương Hoằng Cảnh ghen ty. Bây giờ, Lạc Tần với tư cách người đứng đầu đám mưu sĩ của Thái tử, đã là cái gai trong mắt Ung Vương Hoằng Dự cùng Tương Vương Hoằng Cảnh. Hai vị công tử đều từng bày mưu với Lạc Tần, tự nhiên hiểu đối phương năng lực.
Chỉ một điểm, kể từ khi Lạc Tần được Thái Tử trọng dụng đến nay, mưu kế của Ung Vương Hoằng Dự cùng Tương Vương Hoằng Cảnh không còn được như ý, thậm chí vị Thái tử kia, được Lạc Tần hỗ trợ đã nhiều lần đoán được thánh ý.
Giống như lần này, hiến cho Ngụy Vương "Túc vương phá Sở khúc", có thể nói là giành được rất nhiều niềm vui của phụ vương.
Dù hơi chán nản, nhưng Hoằng Dự cùng Hoằng Cảnh cũng phải chấp nhận sự thật: bởi vì có Lạc Tần, nên Thái Tử mượn chuyện Bát đệ mấy lần đại thắng, lại tiến trước một bước trong việc tranh hoàng vị.
Về phần ai thực sự sáng tác bản nhạc, cần để ý sao?
Là đông cung Thái Tử hay là Lạc Tân, Ngụy Vương quan tâm sao?
Chỉ cần là tán thưởng đứa con thứ 8 của hắn, là Ngụy Vương sẽ vui vẻ.
"Lạc Tần dùng chiêu này... Thật cao minh."
Hoằng Cảnh thở ra, chân thành khen: "chờ đến ngày tiểu Bát chiến thắng trở về, nhạc phường dâng lên khúc này, không những phụ vương vui vẻ, chắc hẳn tiểu Bát cũng vui vẻ... Nếu tiểu Bát chuyển hướng đông cung thì ngươi ta đều phải nhức đầu..."
Nói xong, Tương Vương cáo từ Ung Vương. F...J
Nhìn bóng lưng Tương Vương, Ung Vương Hoằng Dự chép miệng, không nói một lời.
Lúc này, tông vệ Chu Duyêt sau lưng hẳn bước lên, nói: " xem ra, Tương Vương đứng về phe điện hạ."
"Hắn? Hừ!" Ung Vương hừ một tiếng, lắc đầu thấp giọng nói: "hắn tự mình đứng một phe... Không nên khinh thường, theo bản vương thấy, kẻ này, có †âm kế nhất trong số huynh đệ bon ta..."
"Có tâm kế không phải là Bát điện hạ sao?" Chu Duyệt không hiểu.
Ung Vương Hoằng Dự nghe vậy thở ra, lắc đầu nói: "không giống... Nếu xét về thông minh lanh lợi, thì 3 lão Tam cộng lại cũng không phải đối thủ của lão Bát; nhưng âm mưu quỷ kế, thì tiểu Bát đấu không lại lão Tam... Tên kia, ở ngoài sáng thì liên minh cùng bản vương, nhưng vẫn không quên ly gián bản vương và tiểu Bát, nên đức hạnh hắn ra sao thì ngươi hiểu rồi đấy!"
F....J
Chu Duyệt không hiểu nhìn qua điện hạ của mình.
"Thôi, không đề cập tới hắn nữa" Lắc đầu, Ung Vương Hoằng Dự nói với Chu Duyệt: "đúng, Chu Duyệt, sau khi trở về phái người đến phủ Lý Lương. Liền nói bản vương có chuyện quan trọng, không thể đến thăm hắn... Đừng quên chuyển lời xin lỗi của bản vương."
"Điện hạ?" Chu Duyệt khiếp sợ nhìn Ủng vương.
Lý Lương là Hộ Bộ Thượng Thư, mấy ngày nay điện hạ thường xuyên ra vào Hộ Bộ. Không phải là vì kết giao Lý Lương sao ? Vị Hộ Bộ Thượng Thư kia cũng có hảo cảm với điện hạ, sao tự hiên ngài lại đổi ý?
"Cái này.." Chu Duyệt căng thẳng nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "điện hạ, theo ta biết, đông cung cũng đang lôi kéo Lý Lương, nếu bây giờ điện hạ từ bỏ, vậy chẳng phải đã nhường Hộ Bộ cho đông cung?"
"Nhường cho hắn cũng không sao." Ung Vương Hoằng Dự nhẹ nhàng nói.
Chu Duyệt giật mình: "điện hạ không muốn Hộ Bộ ?"
"Từ bỏ." Ung Vương bình tĩnh nói.
Chu Duyệt kinh hãi, hắn biết, từ tháng 8 đến nay, điện hạ vì lôi kéo Hộ Bộ đã tận lực, nhưng không biết vì sao hôm nay lại đổi ý.
"Trước khác nay khác." Ung Vương mỉm cười, tiếp tục nói: "không chỉ Hộ Bộ, Lại Bộ... Các ngươi cũng đừng dây dưa." "Điện hạ?!" Chu Duyệt khiếp sợ mở †o hai mắt.
Nhưng Ung Vương cũng không để ý hẳn, chỉ trầm tư nói: "Lễ Bộ, Binh Bộ... Chậc! Chỉ còn lại Hình bộ cùng Công Bộ... Chu Duyệt, thay bản vương đi đưa bái thiếp cho Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên đại nhân."
Ÿ Hình Bộ? ¡j
Chu Duyệt không hiểu Ung vương nghĩ thế nào, Hộ Bộ, Lại Bộ không muốn, hết lần này tới lần khác lại muốn chọn Hình Bộ.
Đúng là Hình Bộ cũng đứng trong Lục Bộ, nhưng hoàn toàn không thể sánh bằng Hộ Bộ hay Lại Bộ.
Cắn môi, Chu Duyệt vẻ mặt phức tạp nói: " Lại bộ cùng Hộ Bộ cứ vậy nhường cho đông cung... Hi vọng điện hạ sau này đừng hối hận!" Nhìn thấy Chu Duyệt tức giận, Ung Vương mỉm cười, vỗ vai hắn, thấp giọng nói: "chờ xem, cứ để đông cung đoạt được Lại Bộ cùng Hộ Bộ... Đến lúc đó, bọn hắn sẽ trả lại càng nhiều!"
"." Chu Duyệt nửa tin nửa ngờ nhìn Ủng vương.
"Nhớ kỹ, Lại Bộ, Hộ Bộ, Binh Bộ, Lễ Bộ... Không được dùng đến người của bản vương!"
"Rõ
Cùng lúc đó. Ngụy Vương dẫn theo Cửu công tử, đi tới Ngưng Hương cung.
Thấy Trầm thục phi, Ngụy Vương liền vui vẻ: "ái phi không thấy, đại thân cả triều, nghe thấy tiểu tử kia công Sở, hơn nữa còn chiếm được nhiều thành trì... Đám người kia ngây ra như đám tượng đá trong miếu..."
"Bệ hạ không được khinh nhờn thần linh." Trâm thục phi gượng cười.
Ở bên cạnh, Triệu Hoằng Tuyên cũng hưng phấn luôn miệng nói: "nhưng... Ca thật sự tuyệt vời, mẫu phi biết không? Ca dẫn theo 2 vạn rưỡi Tuấn Thủy quân đi đánh 16 vạn quân của Hùng Hổ và Hùng Thác, đến hôm nay, một tên bỏ trốn, một tên bị ca bắt, dưới trướng ca giờ đã có hơn 8 vạn người... 8 vạn người... Thật không hiểu ca làm sao khuyên hàng 5 vạn quân Sở, đó đều là người Sở a..."
Nghe hai người một lớn một nhỏ ca tụng con trai, Trâm thục phi cười hỏi: "Liệu... Nhuận nhi có kịp vê ăn tết không?"
"Cái này..."
Nét mặt Ngụy Vương cứng lại, lúc này hắn mới hiểu, ái phi không quan tâm con trai nàng lập bao nhiêu chiến công, nàng chỉ muốn hẳn bình an, rồi về Đại Lương, đoàn tụ gia đình.
"Cũng không biết Nhuận nhi đang ở nơi nào..."
"Chính Dương huyện."
".. Ở Chính Dương huyện sao, trời lạnh như vậy, phải chăng có nhớ mặc thêm áo..." Trầm thục phi thở dài.
Nhìn Trầm thục phi than ngắn thở dài, Ngụy Vương cùng Cửu công tử bất đắc dĩ.
Ï Rõ ràng là chiến thắng đủ để làm Đại Lương sôi trào, nhưng ái phi không hề vui sướng? ,j
Hai cha con đều mất hứng.
Nhưng chắc chắn một điều, Đại Lương nhất định sẽ náo nhiệt hơn vì chiến thắng của Triệu Hoằng Nhuận.
Khi mặt trời mọc, không biết sẽ có bao nhiêu người Ngụy nói đến Túc vương, nói đến đại sự công Sở.
Quả nhiên, khi dân chúng biết tin, người dân trong thành vui mừng, nhà nào cũng như tổ chức lễ hội.
Những người cảm thấy trống vắng, cũng chỉ có Trâm thục phi cùng với Ngọc Lung công chúa.
Ï Vẫn chưa trở về... Ngột ngạt chết đi được! ,I
Ngọc Lung công chúa không thể rời khỏi Văn Chiêu các, tức giận câm bút, đâm vào bức tranh của Triệu Hoằng Nhuận.
Trong lòng mong mỏi, Triệu Hoằng Nhuận sớm ngày trở về, đưa nàng rời khỏi cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận