Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 127: Bại Thế

Chương 127: Bại ThếChương 127: Bại Thế
"Đó là... Xe công thành?"
Tể Tuyên nhìn thấy xe công thành khổng lổ ở đằng sau bức tường, vẻ mặt kinh ngạc.
Theo lẽ thường, xe công thành, tự nhiên là dùng để công thành, còn chưa nghe qua có người dùng để thủ thành.
Ï Thật cao ... Sợ là phải cao tới ba trượng? Những người Ngụy kia vì bảo vệ doanh trại đúng là dùng hết sức. .¡
Tể Tuyên nghĩ trong đầu.
Hắn không thể không thừa nhận, doanh trại trước mặt trước mặt quá kiên cố, hắn đã điều 1 vạn rưỡi bộ binh tiến lên, nhưng kết quả? Đến nay chưa có một người leo được lên tường.
Phần lớn bộ binh, đều chết ở phòng tuyến thứ nhất, cho dù có vượt qua, cũng không cách nào leo qua bức tường đây đao kiếm, đã bị quân Ngụy dùng nỏ bắn chết.
Thương vong nặng nề như vậy, quân Sở chưa từng nhận phải từ lúc tiến vào lãnh thổ Ngụy quốc.
Trong mắt Tể Tuyên, doanh trại trước mặt so với Triệu Lăng thành, khó phá hơn nhiều.
Khi Liên Bích tấn công Triệu Lăng thành, quân Sở đã chế tạo rất nhiều xe công thành và thang mây, nên, dựa vào ưu thế binh lực, đã có thể công phá Triệu Lăng thành.
Nhưng trước mắt, Ngụy doanh đã được củng cố phòng ngự, bộ binh quân Sở đã mất đi tác dụng.
Theo quan điểm Tể Tuyên, trận chiến trước mắt chỉ là lặp lại quá trình vô vị: bộ binh Sở quốc tấn công, quân Ngụy dùng nỏ bắn chết.
Mà đổi lại vô số tính mạng quân Sở, chỉ dùng để kìm hãm quân Ngụy đang phòng thủ: chỉ khi bộ binh đi chịu chết, thì quân Ngụy mới không có thời gian để ý đến cung thủ Sở quốc.
Chỉ thế thôi.
Nhưng hai chiếc xe công thành xuất hiện, đã phá vỡ cục diện này.
Chỉ thấy trên xe, mấy trăm cung thủ Ngụy quốc đang bắt đầu bản tên về phía cung thủ Sở quốc.
Tể Tuyên thấy đây không phải việc tốt.
Bộ binh vô dụng, 1 vạn cung thủ là lực lượng duy nhất có tính sát thương. Nếu cung thủ bị thiệt hại nặng thì muốn đánh hạ Ngụy doanh chỉ là nằm mơ. 1 vạn cung thủ đã Hùng Thác dưới quyền tất cả cung thủ.
"Sưu sưu sưu -"
1 vạn cung thủ cùng mấy trăm quân Ngụy trên hai chiếc xe công thành triển khai bắn tên, bởi vì quân Sở có ưu thế số lượng, nên dù có thêm mấy trăm cung thủ Ngụy quốc, cũng không ảnh hưởng quân Sở tiến lên.
Nhưng Tể Tuyên phát hiện số mũi tên bắn về phía cung thủ phe mình càng lúc càng nhiều.
Ï Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ quân Ngụy có thể nghe âm thanh bắn tên? ¡
Tể Tuyên giật mình.
Theo như hắn biết, từng có một đội cung thủ có thể nghe âm thanh mà bắn tên, gọi là Ï xạ thanh sĩ, đó là đội quân tinh nhuệ, dù có ở trong sương mù vẫn có thể bắn trúng kẻ địch chỉ bằng cách nghe tiếng động.
Nhưng mà, đội quân đó đã trở thành lịch sử, cho tới nay, chưa từng nghe nói quốc gia nào có cung thủ đạt đến trình độ đó, cung thủ hiện tại vẫn chỉ dựa vào con mắt mới có thể bắn cung.
Nghĩ đến đây, Tể Tuyên híp mắt quan sát Ngụy doanh, hi vọng có thể tìm được manh mối.
Hắn nhìn kỹ, đúng là phát hiện được vài điểm kỳ lạ.
Hắn phát hiện, binh lính trên hai chiếc xe hình như nhiều hơn trước.
Vừa rồi hắn còn cảm thấy buồn cười, quân Ngụy đưa hai chiếc xe chưa hoàn thành ra tiền tuyến. Ngoại trừ tâng cao nhất còn những tầng còn lại đều trống không.
Nhưng hiện tại, tâng thứ hai từ trên xuống, vậy mà cũng đầy binh Ngụy. Đám quân Ngụy này cầm nỏ. Hỗ trợ giết chết quân Sở đang xông tới, để một phần binh nỏ trên tường chuyển thành cung thủ, tham gia tấn công cung thủ Sở quốc.
Kì quái, chẳng lẽ... Người Ngụy vân còn hoàn thiện xe công thành? ¡
Nghĩ tới đây, Tể Tuyên thấy không ổn.
Mặc dù hắn cũng biết cách chế tạo xe công thành, nhưng hắn chưa bao giờ làm chuyện điên cuồng như vậy: đưa xe công thành vào sử dụng, vừa chiến đấu, vừa hoàn thiện.
Điều này cần điều phối người làm sao?
"Hô -"
Khi hẳn tự hỏi, thì đột nhiên có một tiếng rít lớn từ trên trời. Tể Tuyên ngẩng đầu, nhìn thấy từ trong Ngụy doanh "bay" ra một vật đen thùi lùi.
"Phanh!"
Tiếng rít kết thúc bằng một tiếng động lớn.
Chỉ thấy trong số 1 vạn cung thủ, có một kẻ xui xẻo bị khối bùn đập vào đầu.
Khối bùn to bằng một vòng tay người, bay lên 20 trượng, cuối cùng đập trúng một tên lính xui xẻo, khiến đầu của hắn nát bét.
Màu đỏ trắng hỗn hợp văng ra, bắn lên trên mặt những kẻ đứng gần, dọa bọn hắn mặt trắng bệch.
Ï Ném xe đá?!... Người Ngụy không chỉ chế tạo xe công thành, mà cả xe ném đá cũng chế tạo sao? ,]
Tể Tuyên kinh ngạc. Điều này khiến hắn khó hiểu, dù sao ai ai cũng biết, xe ném đá là để phá hủy tường thành, cửa thành, dùng để giết địch không có hiệu quả tốt.
Vì thủ trại, người Ngụy đúng là nghĩ mọi cách... .I
Tể Tuyên lắc đầu, hắn không quan tâm xe ném đá, dù sao một khối bùn chỉ giết chết một người, làm cánh tay một người khác bị thương, nhiều nhất chỉ là một chết một bị thương mà thôi. Đối với đội hình 1 vạn người là quá nhỏ bé.
Ï Loại thương vong không đáng kể này... Cho dù có thêm vài chiếc xe ném đá thì có sao? /I
Tể Tuyên không thèm để ý, tiếp tục hạ lệnh cung thủ bắn tên.
Để so sánh, số lượng bộ binh bị ngộ sát, đã vượt qua số quân bị xe ném đá bắn chết. Nhưng dần dần, Tể Tuyên cảm thấy không đúng. Bởi vì càng lúc càng nhiều khối bùn bắn ra, điều này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa số xe ném đá đang tăng!
Tể Tuyên giật mình, giật mình khi trong thời gian ngắn ngủi quân Ngụy lại có thể chế tạo hơn mười chiếc xe ném đá.
Đây không phải là tốc độ chế tạo của binh sĩ.
Hắn tuyệt đối không ngờ, vì trận chiến, Triệu Hoằng Nhuận mượn từ Công Bộ 2 trăm quan viên cùng thợ.
"Hô - phanh -I"
"Hô - phanh -!"
Càng lúc càng nhiều khối bùn bắn ra, mặc dù tổn thất vô cùng nhỏ bé. Nhưng Tể Tuyên thấy rõ, 1 vạn cung thủ đang lo lắng, sợ hãi. Bất kỳ ai nhìn thấy người bên cạnh bị khối bùn đập chết, nhìn đầu bạn mình vỡ nát, đều sẽ sợ hãi theo bản năng.
Chưa kể, hai chiếc xe công thành đang dần hoàn thiện, càng lúc càng có nhiều binh nỏ leo lên, nhận nhiệm vụ bắn chết bộ binh, giảm bớt gánh nặng cho quân Ngụy đang đứng trên tường.
Vì vậy, càng lúc càng có nhiều quân Ngụy tay cầm cung thay nỏ bắn tên về phía cung thủ Sở quốc.
Mà bộ binh quân Sở vẫn đang cố gắng xông lên phía trước. Mặc kệ mưa tên, bọn hắn cắn răng, dùng hai tay nắm chặt lưỡi đao, muốn leo lên trên tường.
Trong lòng bọn họ chỉ nghĩ: quân Ngụy quá vô sỉ.
"Xông lên-"
Một tên Bách Phu Trưởng hét to, xung phong đi đầu. Không sợ đau, sinh sinh dùng tay không nắm lưỡi đao, leo lên.
Lưỡi đao cứa đứt bàn tay, thật sự đau thấu tim, mà lưỡi kiếm chân hắn giãm lên không chịu được sức nặng.
Két một tiếng, lưỡi kiếm gãy, tên Bách Phu Trưởng kia hoảng sợ, cả người lơ lửng, ngón tay đang bám lưỡi đao bị chém đứt, rơi xuống, toàn thân bị vô số nhát chém, ngã xuống chân tường, lăn lộn kêu thảm.
Rất nhiều quân Sở ở gân sợ hãi.
Trong lòng giận dữ: chỉ cần là người sống, không thể nào leo lên núi đao!
Nhưng khi bọn hẳn còn do dự, 1 vạn cung thủ sau lưng đã bắn tên, có không ít người trúng tên mất mạng, có vài người may mắn sống, lại bị quân Ngụy đứng trên xe công thành bắn chết. Một cổ hai tròng, hai mặt đều là địch.
Cuối cùng, có vài người không chịu nổi, cố gắng chạy khỏi chiến trường từ phía đông hoặc tây.
Thấy vậy, Cung Uyên vội vàng hạ lệnh: mặc kệ quân Sở chạy trốn!
Hắn tin rằng, chỉ cần có người chạy trốn, sau đó sẽ có càng nhiều người chạy trốn.
Đợi đến khi phần lớn bộ binh đều chạy trốn, thì 1 vạn cung thủ quân Sở, dù có bắn tên mười ngày mười đêm, cũng không thể làm gì doanh trại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận