Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 578: Bo Bo Giữ Mình

Chương 578: Bo Bo Giữ MìnhChương 578: Bo Bo Giữ Mình
Cuối cùng, Triệu Lai Dục mời Vương Huyền vào biệt viện.
Triệu Lai Dục biệt viện khá nhỏ, thanh tân tao nhã, trong viện đều là thực vật thông thường.
Không phải con trai không nỡ dùng tiền, mà là Triệu Lai Dục yêu cầu.
Triệu Lai Dục đến tuổi này, tuy vẫn khao khát quyền lực, nhưng tiền bạc vật chất đều đã coi thường.
So với việc hưởng thụ, bọn hẳn cân nhắc nhiều hơn đến việc để lại nhiều thứ hơn cho con cháu.
Đây là lần thứ 2 Vương Huyền đến Triệu Lai dục biệt viện.
Lần đầu là khi Triệu Lai Dục vừa đến An Lăng. Lúc đó, 3 người Triệu văn Lận, Triệu Văn Cù, Triệu Văn Phụ cho rằng phụ thân đã cao tuổi, nên để phụ thân ăn ngon uống ngon, nhưng việc trong nhà không nói cho Triệu Lai Dục.
Tuy nhiên, Vương Huyền vẫn kính trọng Triệu Lai Dục.
Dù sao, Triệu Lai Dục từng ngồi trên vị trí Tông Chính 20 năm, đến khi Triệu Nguyên Tư trở thành Ngụy Vương, Triệu Lai Dục vẫn là Tông Chính.
Vì một triều thiên tử một triều thần, Triệu Lai Dục có thể ngồi tận 2 triều, thậm chí, ngay cả đương kim Ngụy Vương cũng kiêng kị, có thể tượng tưởng lòng dạ và quyền mưu của hắn đến đâu.
Được người hầu chỉ dẫn, Vương Huyền đi thẳng đến biệt viện.
Phòng Triệu Lai Dục ở khá đơn giản, bước qua cửa chính là phòng, phòng hai bên, phía đông là thư phòng, phía tây là phòng ngủ, chỉ có ba gian.
Rất khó tưởng tượng Tông Chính đời trước lại ở nơi đơn sơ như vậy.
"Vương Huyền tham kiến Triệu thị thúc thúc."
Trong thư phòng, Vương Huyền thấy Triệu Lai Dục đang ngồi, cung kính hành lễ.
Triệu Lai Dục nhỏ hơn phụ thân Vương Huyền, nên Vương Huyền tôn kính gọi thúc thúc.
"Vương nhị lang đa lễ." Triệu Lai Dục cười nói.
Vương Huyền lại cúi thấp đầu đúng theo lễ nghĩa, rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Văn Lận, Triệu Văn Cù, Triệu Văn Phụ, nghỉ hoặc chào hỏi.
Chào hỏi xong, Vương Huyền cười khổ, nói với 4 người: "Triệu thúc, còn có ba vị huynh trưởng, hiền đệ, lý do Vương Huyền tới chắc mọi người đã nghe nói?"
Hắn không có nói "đoán được", mà dùng "nghe nói", vì hắn nghĩ, Triệu thị hẳn đã biết tình hình Vương thị.
Nghe vậy, Triệu Văn Lận, Triệu Văn Cù, Triệu Văn Phụ ngượng ngùng cười, vì vừa rồi bọn hắn đều bị Triệu Lai Dục khiển trách một trận.
Vương Huyền không để ý 3 người trầm mặc, khổ sở nói với Triệu Lai Dục: "hiện tại, Vương thị chủ trạch bị Triệu Hoằng Nhuận phái người đập, tam điệt cũng bị bắt, Triệu Hoằng Nhuận càng ở trước mặt ta, nói thẳng muốn nhằm vào Vương thị... Mối họa này, mong Triệu thúc xem ở tình nghĩa, chỉ một con đường sáng."
".." Triệu Lai Dục vuốt râu. Trước mắt, hắn chưa cân nhắc làm sao để xử lý, nhưng cách ổn thỏa nhất, đó chính là mặc kệ Vương thị.
Triệu Lai Dục cùng Triệu Hoằng Nhuận đã từng quen biết, hiểu rất rõ tính khí Túc Vương, hiện tại An Lăng liên tiếp phát sinh án, Túc Vương sẽ dễ dàng rời khỏi An Lăng?
Theo Triệu Lai Dục thấy, Triệu Hoằng Nhuận muốn rời khỏi An Lăng, cũng phải đánh gãy An Lăng quý tộc mấy cái rằng, sau đó mới đi.
Vê phần Vương thị, nhìn cái cách Triệu Hoằng Nhuận để Yên Lăng binh đập Vương thị chủ trạch, là Triệu Lai Dục biết Vương thị dữ nhiều lành ít.
Nếu Triệu Hoằng Nhuận quyết định bỏ qua Vương thị, há sẽ đập Vương thị chủ trạch? Lỡ Vương thị vô tội, sau đó phải bồi thường bao nhiêu? Nên biện pháp tốt nhất, chính là triệt để giết Vương thị, giết gà dọa khỉ, đe dọa đám quý tộc.
Nhìn thấu mọi chuyện, Triệu Lai Dục nhẹ nhàng thở ra.
Vương thị là đệ nhất hào môn An Lăng, thanh thế lớn hơn Triệu thị, nếu để giết gà dọa khỉ đã đủ, không cần kéo theo quý tộc khác.
Nói đơn giản, nếu Vương thị gặp nạn, tình cảnh Triệu thị sẽ tốt hơn nhiều.
Chỉ cần Triệu thị từ giờ trở đi an phận, ngoan ngoãn nghe theo Triệu Hoằng Nhuận, trận phong ba này sẽ không quét đến Triệu thị.
Tuy nhiên, Vương Huyền đích thân đến xin biện pháp giải quyết, khiến Triệu Lai Dục hơi do dự, Vương Huyền luôn tôn trọng hắn, phần ân tình này, Triệu Lai Dục không thể không trả. Nghĩ một lúc, Triệu Lai Dục trầm giọng hỏi: "Vương nhị lang, Triệu Hoằng Nhuận đúng là đã nói nhằm vào Vương thị?"
Vương Huyền cười khổ gật đầu, kể lại chuyện hắn dẫn theo danh y đến gặp Triệu Hoằng Nhuận, Triệu hoằng Nhuận còn không thèm giả vờ, còn có Chu Phác làm sao uy hiếp y sư.
Nghe xong, Triệu Văn Lận, Triệu Văn Cù, Triệu Văn Phụ trợn mắt há mồm, Triệu Hoằng Nhuận đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, phách lối không thể phách lối hơn, ngang ngược không thể ngang ngược hơn.
Sống đến bây giờ, bọn hắn chưa bao giờ gặp một đối thủ "rắc rối" như vậy.
Trái lại, Triệu Lai Dục vẻ mặt bình tính, thậm chí còn cười.
"Vẫn như vậy..." Hắn lắc đầu, không khỏi nhớ lại thái độ của Triệu Hoằng Nhuận ở Tông phủ, so với lúc đó, thì bây giờ đâu là gì.
Triệu Lai Dục vuốt râu trầm giọng nói: "Vương nhị lang, lão phu có lời, nghe hay không tùy ngươi."
"Xin Triệu thúc chỉ thị."
"Chớ đấu với Triệu Hoằng Nhuận, Vương thị đấu không lại hắn... Nhận tội, lấy ra một khoản tiền bổ sung kho lương, đẩy ra mấy kẻ thế tội... Tính tình Triệu Hoằng Nhuận, ta hiểu rõ, một cây làm chẳng nên non, nếu Vương thị có thể nhẫn nhục chịu đựng, Triệu Hoằng Nhuận sẽ không đuổi tận giết tuyệt."
Ï Đây.. Đây chính là đường sáng? /¡
Vương Huyền khó tin nhìn Triệu Lai Dục.
Lúc này, Triệu Văn Cù có quan hệ tốt với Vương Huyền nhíu mày nói: "phụ thân, ngài nói thế cũng quá đề cao đối thủ?"
"Ngu ngốc!" Triệu Lai Dục không vui trách mắng: "biết rõ không thể địch mà vân đối địch, chỉ là từ chuốc họal" Nói xong, hẳn quay đầu nhìn Vương Huyền, trầm giọng nói: "người thức thời, mới là tuấn kiệt."
Vương Huyền trong lòng có cảm giác nặng nề.
Hắn đã hiểu Triệu lão thái gia, không muốn đấu với Túc vương.
Nhẫn nhục chịu đựng... 1
Vương Huyền ngơ ngác rời khỏi phủ Triệu thị, dọc đường suy nghĩ 4 chữ này.
Quay lại chủ trạch, Vương Huyền nhìn thấy huynh trưởng đang đứng ngoài phủ, vẻ mặt lo lắng. "Nhị đệ." thấy Vương Huyền, Vương Toản vội kể lại mọi chuyện xảy ra trong phủ, hắn còn suy đoán: bởi vì Vệ Kiêu khá tự tin, nên Vương Toản hoài nghỉ có người giả mạo Vương thị, ám sát Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận bị thương hay không, Vương Huyền còn không hiểu sao?
Vương Huyền lắc đầu, kể lại thứ mình tận mắt nhìn thấy cho huynh trưởng: "Triệu Hoằng Nhuận không bị thương, hắn có ý định nhằm vào Vương thị."
Nghe vậy, Vương Toản giận dữ.
Người hầu còn báo: nhị tử Vương Hàm, đã bị Lý Lực áp giải đến Hình Bộ.
"Được, Triệu Hoằng Nhuận đã muốn ép Vương thị vào đường cùng, chúng ta liền dứt khoát đấu với hắn!" Vương Toản tức giận nói. Phải đấu sao? ¡ Vương Huyền có hơi do dự, hắn chợt nhớ lúc Triệu Lai Dục tiễn hắn rời biệt viện, bí mật thì thầm với hắn. Chương 579: Thả Dây Dài
Nhưng Vương Huyền cuối cùng không nghe Triệu Lai Dục đề nghị.
Nguyên nhân là Triệu Lai Dục đề nghị có hơi bất cận nhân tình, hắn đề nghị Vương Huyên tự bảo vệ mình, dù sao mọi chuyện không dính dáng đến hắn và 2 đứa con trai, hà tất vì đứa cháu mà tự đưa mình vào?
Chung quy từ miếu đường đi ra... J
Vương Huyền thầm nghĩ.
Mặc dù hắn kính trọng Triệu Lai Dục, nhưng phải thừa nhận, Triệu Lai Dục không hổ từ miếu đường đi ra, thân tình không quan trọng bằng gia tộc, đúng là người tàn nhãn.
Vương Huyền trên đường vê, rốt cuộc vẫn không bỏ được tình cảm.
Đây cũng là bản tính con người, mối quan hệ huynh đệ trong gia đình quý tộc là quan hệ cực kỳ vững chắc.
Nên vấn đề quý tộc thường ảnh hưởng cực rộng, gây nên triêu đình kiêng ky.
Vì thế, bây giờ Vương Toản quyết định trở mặt với Triệu Hoằng Nhuận, Vương Huyền là huynh đệ, tất nhiên sẽ đứng về phía Vương Toản.
Nhưng làm sao đấu với Triệu Hoằng Nhuận là một vấn đề khó.
Lần này đến gặp Triệu Hoằng Nhuận, có thể nói đã mang đến cho Vương Huyền đả kích, từ đó cũng để hắn hiểu được một điều: Túc Vương không để Vương thị vào mắt.
Nói cách khác, muốn đấu với Triệu Hoằng Nhuận, chỉ dựa vào Vương thị thì không đủ, trừ phi kéo thêm An Lăng quý tộc, kéo thêm cả An Lăng Triệu thị, có lẽ mới có mấy phần thắng.
Nghĩ tới đây, Vương Huyền nói ý của Triệu Lai Dục cho Vương Toản, chỉ bỏ qua lời Triệu Lai Dục nói riêng với hắn, sau đó hắn nói: "huynh trưởng, kế sách bây giờ, chỉ đành để muội muội thuyết phục Triệu thị đại gia, kéo Triệu thị xuống nước."
Triệu thị đại gia, tức Triệu Lai Dục con trai cả, Triệu Văn Lận.
Vương Toản, Vương Huyền, Vương Luân có 4 muội muội, tất cả gả cho An Lăng danh môn vọng tộc, trong đó, Vương thị trưởng nữ, chính là Triệu Văn Lận thê tử, vì sinh cho Triệu Văn Lận 2 nam 1 nữ, Triệu Văn Lận rất tôn trọng thê tử.
Hơn nữa, Vương thị trưởng nữ cũng quản lý sinh kế An Lăng Triệu thị mười mấy năm, nên trong Triệu thị rất có địa vị, ngay cả Triệu Văn Cù, Triệu Văn Phụ, cũng rất kính trọng đại tẩu.
"." Vương Toản ngâm nghĩ, nói: "vi huynh phái người đi mời tiểu muội, mời nàng đi Triệu thị nói cho đại muội."
"Được!" Vương Huyền gật đầu.
Vì vậy, Vương Toản phái người mời nhị muội, tam muội, tiểu muội đến phủ, kể chuyện cho các muội muội, đồng thời lấy thân phận huynh trưởng xin các muội muội giúp đỡ, 3 nữ nhân nghe xong, trở vê nhà thuyết phục trượng phu.
Ở thời đại này, nữ nhân có quyền lên tiếng ở nhà chồng hay không, chỉ dựa vào 2 điểm, thứ nhất, con trai có tiền đồ, lời nói trong nhà có trọng lượng; thứ hai, thế lực nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ thế lực càng mạnh, nhà chồng càng không dám chỉ trích.
Nên nếu Vương thị sụp đổ, với mấy con gái Vương thị đã xuất giá, không phải một chuyện tốt, chính vì vậy, khi Vương Toản xin mấy muội muội hỗ trợ, mấy muội muội liền đáp ứng.
Vương thị kéo bè kết phái, mời minh hữu, chuẩn bị quyết tử với Triệu Hoằng Nhuận, chỉ tiếc, Thanh Nha chúng giám sát cả thành, gió thổi cỏ lay sao có thể giấu giếm Triệu Hoằng Nhuận?
Đám Vương Toản vừa mời muội muội đến, Triệu Hoằng Nhuận đã nhận được tin tức .
"Thú vị, xem ra Vương thị hạ quyết tâm đối đầu với ta."
Từ miệng Đoàn Phái biết được, Triệu Hoằng Nhuận không để ý, mỉm cười.
Hắn không quan tâm quý tộc An Lăng có liên minh đối kháng hắn hay không.
Hai ngày này, thừa dịp bản thân "bị tập kích", hắn có thể thuận lý điều động 5 ngàn Thương Thủy quân tiến vào đóng giữ An Lăng, tiếp quản phòng thủ An Lăng.
Cái gì? Không hợp quy củ?
An Lăng huyện lênh đang ở cạnh hắn, có huyện lệnh cho phép, có gì không hợp quy củ?
Duy nhất đáng lo chính là sự việc quá ồn ào.
Nếu Triệu Hoằng Nhuận điều Thương Thủy quân, nhân cơ hội giết hết quý tộc làm sai, triều đình không thể nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng chỉ cần đừng quá mức, Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu sẽ ra mặt cho Triệu Hoằng Nhuận, nghĩ cách giảm sự chú ý của Ngự Sử đài.
Lễ Bộ đã cố gắng xoa dịu mâu thuân của người Ngụy và người Sở từ tháng 4 năm ngoái, vì thế ban bố một số chính sách, tỉ như, người Ngụy và người Sở thông gia, quan phủ sẽ ban thưởng, hơn nữa sau này sinh con, quan phủ sẽ cho phụ cấp.
Vì chuyện này, Lễ Bộ dốc hết sức, không tiếc cãi nhau với quan viên Hộ Bộ, thật vất vả xin được một khoản tiền.
Không ngờ An Lăng cùng Yên Lăng xảy ra đánh nhau, hơn ngàn người mất mạng, lập tức khiến công sức nửa năm của Lễ Bộ đổ sông đổ biển, Lễ Bộ sao không tức?
Trước đây Triệu Lai Dục còn ở Tông phủ, có lẽ Xã Hựu còn kiêng ky, không dám tra rõ.
Nhưng năm nay, Triệu Lai Dục đã bị Triệu Hoằng Nhuận đuổi khỏi Đại Lương, Xã Hựu đâu cần kiêng ky? Thừa dịp Triệu Hoằng Nhuận rời Đại Lương, lừa hắn đến An Lăng giải quyết chuyện này, chẳng lẽ không phải muốn nhân cơ hội chèn ép Vương thị, Triệu thị?
Nên chỉ cần Triệu Hoằng Nhuận đừng làm quá mức, Xã Hựu sẽ giúp Triệu Hoằng Nhuận, suy cho cùng, lần này Túc Vương không công giúp Lễ Bộ.
Chính vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận không còn kiêng ky, Vương Thị quyết định liên hợp An Lăng quý tộc đấu với hẳn, vậy thì cùng chết, cả An Lăng thành lớn như vậy, chắc không phải đều bị Vương thị thuyết phục.
Nhân cơ hội diệt trừ một nửa quý tộc trong thành, Triệu Hoằng Nhuận không hề áp lực.
Duy nhất khiến hắn khó chịu, là An Lăng Triệu thị không hề có động tĩnh.
Điều này làm Triệu Hoằng Nhuận mất mặt: trước khi tới An Lăng, từng dự đoán tam thúc công sẽ quyết sống chết với hắn, không ngờ, đập nát phủ Vương thị, tam thúc công vân bất động.
"Có lẽ Triệu Lai Dục sợ."
Vệ Kiêu phân tích.
Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận biểu cảm kỳ lạ.
Theo hắn biết, Triệu Lai Dục có tính khí nóng nảy, lúc ở Tông phủ, măng hắn nhiều nhất chính là người này.
Sao mới qua mấy tháng đã đổi tính rồi?
Nghe Triệu Hoằng Nhuận hỏi, Chu Phác vừa cười vừa nói: "điện hạ đã quên, ban đầu Triệu Lai Dục còn ở Tông phủ nắm quyền, bây giờ hắn chức cao quyền nhẹ, sao dám cùng điện hạ đấu?... người này ở miếu đường mấy chục năm, đương nhiên hiểu tiến lùi."
Triệu Hoằng Nhuận nghe xong chợt hiểu, liền có cảm giác vô vị: nếu Triệu Lai Dục thủ mà không chiến, coi như đánh nát Vương thị cũng chẳng ra sao.
"Ừm, tóm lại, trước hết giám sát động tĩnh Vương thị." Triệu Hoằng Nhuận nói với Đoàn Phái.
Trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, Vương thị không coi là đối thủ, hẳn tiện tay đã khiến Vương thị mất mặt, nên có thể thấy, trong Vương thị hẳn không có hạng người túc trí đa mưu, nên đánh bại loại đối thủ này, Triệu Hoằng Nhuận không mấy vui vẻ.
Trừ phi...
Trừ phi Vương thị có cách kéo Triệu thị xuống nước... j "Hay lại cho Vương thị mấy ngày?" Triệu Hoằng Nhuận thì thầm.
Ngay lúc đó, Mục Thanh vào phòng, cười hì hì nói: "điện hạ, Vương Sâm đúng là tên vô dụng, Cống Anh, Cống Phu vẫn chưa bị hại, chỉ bị giam trong phủ muội phu hắn Hầu Xán, nhốt trong hầm ngầm, đám tiểu tử này thỉnh thoảng sẽ đến hành hạ..."
"Hừi"
Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi, quay đầu nhìn Lữ Mục, nói: "Lữ Mục, ngươi đi một chuyến, cứu Cống Anh, Cống Phu, còn vê Hầu Xán, dùng tội danh, lạm dụng tư hình, tự ý nhốt người, bắt lại, nhốt vào huyện lao... Không cho thăm tù."
Lữ Mục chắp tay nói: "điện hạ yên †âm, ti chức lập tức dẫn người đi."
Ngày đó, Lữ Mục dân trăm binh sĩ, đi tới phủ Hầu Xán, cứu Cống Anh, Cống Phu.
Trên người hai huynh đệ, vết thương chồng chất, nhưng ánh mắt cứng cỏi, nghe nói chưa từng cầu xin tha thứ, ngay cả Lữ Mục nghe được, cũng phải tán thưởng "chân nam nhân”.
Lữ Mục đưa 2 huynh đệ đến huyện nha, đồng thời mời danh y chữa trị cho 2 người, còn Hầu Xán thì bị Chu Phác nhốt vào huyện lao, toàn bộ Hầu thị cùng với gia sản, bị Triệu Hoằng Nhuận hạ lệnh niêm phong.
An Lăng quý tộc cho đây là dấu hiệu Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị chèn ép, nên tập trung ở chỗ Vương thị, định hợp lực chống lại Triệu Hoằng Nhuận, nghĩ cách trục xuất Túc Vương khỏi An Lăng.
Bọn hắn không biết, mọi chuyện đang làm đều trong tâm quan sát của Thanh Nha chúng. Triệu Hoằng Nhuận cùng An Lăng quý tộc đứng đầu là Vương thị, bắt đầu chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận