Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 321: Chỉ Điểm

Chương 321: Chỉ ĐiểmChương 321: Chỉ Điểm
Ngày đó, Triệu Hoằng Nhuận không còn hứng ở lại Dã Tạo ty, dẫn theo tông vệ đến Di vương phủ của Triệu Nguyên Dục.
Đây là lần đầu Triệu Hoằng Nhuận đến nơi đây.
Di vương phủ bị bỏ trống khi Triệu Nguyên Dục đi Lũng Tây, trong phủ chỉ còn 10 người trông coi, quét dọn, nhưng khi Triệu Nguyên Dục trở về Đại Lương, vào ở phủ đệ, nơi này lại trở nên náo nhiệt.
Dù sao Lục vương gia quen biết rất nhiều, người quen trải rộng thiên hạ, từ công khanh đại thần đến tam giáo cửu lưu.
Để làm được điều này không đơn giản. Tỉ như Triệu Hoằng Nhuận, mặc dù hắn cũng có danh tiếng, nhưng quan viên trong triều có mấy người mời hắn đến phủ dự tiệc? Có lẽ là do thân phận vương tử hoặc vì Triệu Hoằng Nhuận có danh tiếng không tốt lắm.
Như quan viên Lại Bộ, khi gặp Triệu Hoằng Nhuận cũng sẽ cung kính gọi "Túc vương điện hạ", nhưng sau lưng, có trời mới biết họ gọi Triệu Hoằng Nhuận bằng gì.
Ai bảo Triệu Hoằng Nhuận bị Ngụy lợi dụng chèn ép Lại Bộ.
Nhưng mối quan hệ của Triệu Nguyên Dục thật khó diễn tả bằng lời.
Theo Triệu Hoằng Nhuận biết, sau khi Lục thúc về Di vương phủ, người đến thăm nối liền không dứt, hơn nữa, yến tiệc không ngừng.
Thậm chí, mấy vị vương huynh của Triệu Hoằng Nhuận, Ung Vương, Tương Vương, Khánh Vương cũng đến thăm, ngay cả thái tử cũng dẫn Lạc Tần đến.
Dù sao đạt được Lục vương gia ủng hộ, đối với việc tranh đoạt vương vị là một sự trợ giúp lớn.
Nhưng khi Triệu Hoằng Nhuận đến Di vương phủ, Triệu Nguyên Dục cũng không ở trong phủ, người hầu chạy ra báo Triệu Nguyên Dục đá dẫn người đi sẵn.
"Lục thúc có nói lúc nào hắn về không?"
Triệu Hoằng Nhuận hỏi người hầu kia.
"Vương gia không nói, nhưng theo thói quen sẽ là chiều tối... Hoặc nghỉ đêm ngoài thành." Người hầu nói.
"Điện hạ?" Cao Quát do dự nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hắn biết tâm trạng điện hạ nhà mình không tốt.
Nghĩ đến đây, Cao Quát quay sang nói với tên người hầu: "có thể để điện hạ nhà ta vào vương phủ chờ không?”
Mặc dù người hầu không biết mối quan hệ giữa Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Nguyên Dục, nhưng danh tiếng Túc vương khiến hắn không dám từ chối.
"Đa tạ"
Sau khi nói cảm ơn, Triệu Hoằng Nhuận được người hầu chỉ dẫn, đi tới sảnh chính bắc viện.
Triệu Hoằng Nhuận khá may mắn, Triệu Nguyên Dục hôm nay không nghỉ bên ngoài, trước hoàng hôn, hắn dẫn tông vệ quay về Di vương phủ.
Có thể thấy, Triệu Nguyên Dục săn được không ít, không những săn được gà thỏ, còn có một con hoẵng, càng khó tin hơn là trên lưng ngựa có một con nai sừng tấm bị bắn chết.
"Đưa đến phòng bếp, dặn dò đầu bếp không được làm hỏng thành quả săn bắn của bản vương." Triệu Nguyên Dục vui vẻ, ra lệnh cho người hầu.
Nhưng khi hắn xuống ngựa, một người hầu bước lên phía trước, cung kính bẩm báo: "Vương gia, Túc vương xin gặp, bây giờ đang chờ ở sảnh bắc viện."
"Túc vương? Hoằng Nhuận?" Triệu Nguyên Dục nghỉ hoặc.
Theo hẳn biết, Triệu Hoằng Nhuận đang bận rộn ở Dã Tạo ty, nên hắn mới không rủ đứa cháu hẳn yêu quý nhất đi sẵn.
Tiểu tử kia tới tìm ta... Đã xảy ra chuyện gì sao?
Triệu Nguyên Dục nhíu mày, đưa dây cương cho tông vệ, ra lệnh: " Vương Bổng, chuẩn bị thịt rượu." Tông vệ Vương Bổng gật đầu.
"Lại thêm ít hoa quả khô."
"Vâng!"
Ra lệnh xong, Triệu Nguyên Dục đi thẳng về phía bắc viện.
Xuyên qua hành lang, Triệu Nguyên Dục nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi trong sảnh chính bắc viện.
"Hoằng Nhuận, nghĩ sao đến Lục thúc vương phủ?"
Triệu Nguyên Dục tiến lên, cười hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận đang trầm tư, nghe câu này, tỉnh lại, đứng dậy chắp tay: "Lục vương thúc."
Triệu Nguyên Dục xua tay, ra hiệu Triệu Hoằng Nhuận không cần khách khí, sau đó hắn ra lệnh cho tông vệ dọn một bàn lớn ra giữa sảnh, hắn cùng Triệu Hoằng Nhuận ngồi đối diện nhau. "Hoằng Nhuận đến đúng lúc, Lục thúc hôm nay đi săn, có thể nói thành quả phong phú... Đợi chút nữa để ngươi nếm thử thịt rừng."
"Được." Triệu Hoằng Nhuận gượng cười.
".." Triệu Nguyên Dục liếc nhìn cháu trai, thấy cháu trai dường như có tâm sự, nhưng hắn không hỏi, vì đang có người hầu xung quanh, không tiện.
Đợi người hầu rời đi, Triệu Nguyên Dục phất tay để tông vệ lui ra, lúc này mới bình tính hỏi: "ngươi rầu rĩ không vui, chẳng lẽ lại cãi vã với phụ vương ngươi?"
"Không." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, thấp giọng nói: "từ lúc được Lục thúc khuyên, Hoằng Nhuận cũng cảm thấy, ta đã quá tự phụ..."
Kể từ khi Triệu Nguyên Dục nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy e ngại phụ vương hơn, †ận mắt thấy phụ vương lộ ra sự hung ác.
Có lẽ đó mới mặt thật của quân vương, cũng khiến Triệu Hoằng Nhuận có chút lạ lãm.
"," Triệu Nguyên Dục chăm chú nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhíu mày hỏi: "đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay, phụ vương hạ lệnh bảo Dã Tạo ty, dạy kỹ thuật sản xuất hàng loạt kiếm sắt cho Binh Đúc ty..." Triệu Hoằng Nhuận mặt không thay đổi nói với thúc thúc.
Ở trước mặt Lục thúc, Triệu Hoằng Nhuận mới dám phàn nàn.
Kỹ thuật mới là tài sản của Dã Tạo ty, Ngụy Vương nói một câu nói để Dã Tạo ty cứ vậy giao cho Binh Đúc ty, chẳng lẽ coi Triệu Hoằng Nhuận không biết tức giận? Chỉ là hắn đã nảy sinh sự sợ hãi với phụ thân, không dám can đảm đến thẳng Thủy Cùng điện chất vấn như lúc trước.
"Lục thúc, người nói phụ vương làm như vậy, có phải rất quá đáng hay không?" Triệu Hoằng Nhuận tức giận hỏi.
"Ha ha ha" Triệu Nguyên Dục cười lắc đầu, nhìn Triệu Hoằng Nhuận nói: "Hoằng Nhuận, ngươi quá nóng lòng."
"Cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu.
Chỉ thấy Triệu Nguyên Dục nhấc bình rượu lên, rót cho cháu trai một chén, đồng thời cười nói: "nói thật cho Lục thúc biết, ngươi có định thay thế hay chiếm đoạt Binh Đúc ty không?"
Hả?
Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ nhìn Triệu Nguyên Dục, lát sau nhíu mày hỏi: "rõ ràng lắm sao?" "Rõ ràng." Triệu Nguyên Dục mỉm cười, nâng chén kính Triệu Hoằng Nhuận, nói tiếp: "dù Lục thúc trước đó bận đón khách, nhưng vẫn nghe nói, ngươi thành lập Quân Tạo ty, lúc đó Lục thúc đã đoán được, ngươi định cướp việc của Binh Đúc ty.. E rằng không chỉ Lục thúc đoán được, trong triều hẳn không ít người đoán được."
"Hoằng Nhuận không thấy có gì sai." Vì tìn Lục thúc, Triệu Hoằng Nhuận chân thành nói: "Binh Đúc ty giỏi về chế tạo binh khí không sai, nhưng bọn hắn không biết cải tiến... Nếu ta lấy được tài nguyên của Binh Đúc ty, ta có thể làm được càng nhiều."
Điểm này Triệu Hoằng Nhuận không nói sai, Dã Tạo ty làm quá nhiều việc, khắp nơi đều cần lượng lớn nhân lực vật lực, tỉ như lần này Dã Tạo ty tập hợp khắp nơi mới có 4 trăm thợ rèn chính. Mặc dù với sự trợ giúp của kỹ thuật mới, Dã Tạo ty đã thắng Binh Đúc ty, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu 2 ngàn thợ của Binh Đúc ty thuộc về Dã Tạo ty, số lượng kiếm làm ra đạt đến mức nào?
Gấp năm lần!
Đó là 4 vạn thanh 1 tháng!
Đây là điểm Triệu Hoằng Nhuận tự phụ, hắn cảm thấy, hắn so với Vương Thích, Lý Tấn càng thích hợp làm người hướng dân, dùng tri thức hắn biết, dân dắt thợ đi đúng hướng phát triển kỹ thuật.
"Ngươi quá nóng lòng."
Triệu Nguyên Dục lắc đầu, bỗng nhiên đổi chủ đề: "Lục thúc nhớ kỹ, đã từng dạy ngươi câu cá... Nếu dây câu quá căng, sẽ thế nào?”
"Sẽ bị cá vùng vẫy làm đứt." Triệu Hoằng Nhuận nói.
"Chính là đạo lý này." Triệu Nguyên Dục rót cho Triệu Hoằng Nhuận một chén rượu, từ tốn nói: "ngươi thiết lập Quân Tạo ty, sau đó lại khiêu khích Binh Đúc ty, đã làm quá căng... Bọn hắn giống như con cá ngươi câu, vì mạng sống ra sức giãy giụa, mà lúc này đây, ngươi cần nới lỏng dây câu..."
"Nới lỏng dây câu?" Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, mơ hồ nghĩ tới việc gì.
Đoán được tâm tư của hẳn, Triệu Nguyên Dục cười nói: "đúng vậy! Phụ vương ngươi không phải muốn phá ngươi, hắn chỉ đưa ra phán đoán tốt nhất... Thậm chí, hắn đang giúp ngươi."
Sao có thể?!
Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên nhìn Triệu Nguyên Dục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận