Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 319: Sầu Riêng

Chương 319: Sầu RiêngChương 319: Sầu Riêng
Nửa đêm, phủ Túc vương yên tĩnh, ngoại trừ Túc vương vệ đội phụ trách bảo vệ vương phủ ra, những người khác đã chìm vào giấc ngủ.
Trong "Mính Tử uyển" ở đông viện, Mị Khương ngồi trên lầu hai, im lặng uống trà.
Nàng rất thích uống trà, lại thích bỏ vào trong trà vài cánh hoa "tử" màu trắng, tăng thêm hương vị cho trà , vì thế, nàng còn gọi nơi mình ở là "Mính Tử uyển".
"Bang bang bang -"
Ngoài phố, truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, theo số tiếng canh thì đã khoảng canh ba.
Ï Đến lúc rồi... 1 Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Mị Khương im lặng uống cạn chén trà, sau đó chậm rãi đứng dậy, từ cửa sổ lầu hai nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
"Cạch cạch -"
Trên lối nhỏ truyên đến tiếng bước chân.
Mi Khương biết đó là Túc vương vệ đội, một nhóm cựu binh đầy kinh nghiệm.
Nên nàng nhanh chóng xoay người trốn vào vườn nhỏ cạnh hành lang, im lặng chờ đội cận vệ kia đi qua.
"Ừm?"
Trong đội cận vệ 8 người, có một lão binh dường như phát giác ra điều gì, nhìn về nơi Mị Khương ẩn nấp vài lần.
Người bên cạnh chú ý tới hành vi của hắn, nghi hoặc hỏi: "lão Bành, sao thế?"
Chỉ thấy người được gọi là lão Bành nhìn chằm chằm nơi Mị Khương ẩn nấp, nhíu mày nói: "có cảm giác... Như có gì ở đó."
"Đúng không?" những người còn lại nghe vậy dừng cười.
Tất cả cùng đi về phía lão Bành vừa chỉ.
So với đôi mắt, những lão binh này càng tin tưởng trực giác bản thân hơn, thứ trực giác được mài giũa trên chiến trường tàn khốc đã giúp họ thoát chết nhiều lần.
Mấy người cẩn thận tới gần, bước chân nhẹ nhàng, còn tay thì cầm chuôi kiếm.
Nhưng khi bọn hắn ra sau gốc cây, bọn hẳn phát hiện đằng sau không có gì. Mấy người kiểm tra vài lần, rồi hạ thấp cảnh giác, chế giễu lão Bành.
Nhưng cách bọn hắn không xa là Mị Khương đang dựa lưng vào cây, nín thở.
Không hổ là binh lính trải qua nhiều trận chiến...
Mi Khương im lặng chờ mấy hộ vệ rời đi.
Bằng vào năng lực của mình, nàng có thể có thể che giấu hơi thở của mình, nhưng chuyện luôn có ngoại lệ, tỉ như, binh sĩ đã được rèn luyện ngoài chiến trường, có thể bằng vào trực giác mà phát hiện nguy hiểm.
Đây chính là lý do Mị Khương tránh nhóm hộ vệ này.
Đồ lùn kia... Thực sự chiêu mộ một đám hộ vệ khó chơi. . Đợi không còn ai, Mị Khương mới đứng lên, phủi bụi trên người, nhanh chóng đi về phía bắc viện.
Một lát sau, Mị Khương đã đến phòng Triệu Hoằng Nhuận.
Nàng đương nhiên không thể nghênh ngang từ cửa tiến vào, dù sao đây là nơi được canh giữ nghiêm ngặt nhất.
Nàng đi đến cạnh cửa sổ.
Liếc nhìn trái phải vài lần, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nhanh chóng đi vào, lập tức quay người đóng cửa sổ lại.
Sau khi vào trong sảnh, lực phòng thủ yếu hơn, nhưng Mị Khương không dám buông lỏng cảnh giác, vì nàng biết, bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận còn có một tông vệ.
Nếu không dùng thuốc và kiếm vũ, nàng chưa chắc là đối thủ của tông vệ. Hôm nay... Hẳn là Cao Quát? ¡
Ở bên Triệu Hoằng Nhuận mấy tháng. Mị Khương đối với tông vệ bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận cũng có hiểu biết.
Cao Quát, là kiểu người có tính cảnh giác cao.
Nàng từ trong ngực lấy ra một ống trúc nhỏ, ngậm nó, sau đó lặng lẽ đẩy cửa vào.
"Kít-"
Lúc mở cửa có một tiếng động, khiến Mị Khương thấy không ổn.
Quả nhiên, Mị Khương thấy một bóng người bật dậy, đôi mắt nhìn về phía cửa có hơi ngái ngủ.
"Phốc -"
Mị Khương thổi mạnh ống trúc, một ánh bạc lóe lên, bóng người như muốn ngã.
Thấy vậy, nàng vội vàng tiến lên, cẩn thận đỡ bóng người, nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường.
Quả nhiên là Cao Quát... J
Nhìn rõ tông vệ đang nằm, Mị Khương thu lại cây kim, bỏ vào ống trúc, giắt vào thắt lưng.
Cây kim được tẩm thuốc mê cực mạnh đủ để Cao Quat ngủ đến sáng mai.
Ï Thật vẽ chuyện, nếu là tên ngốc Chử Hanh thì tốt... /
Mi Khương thở dài, một tháng trước, lúc nàng lẻn vào đây, dễ dàng tới chỗ Chử Hanh, dùng kim châm vào gáy hắn.
Không cần phải lo lắng như hôm nay.
Ï Chỉ trách tên lùn kia... Đứng bên cạnh giường Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương hậm hực nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang ngủ ngon lành.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận ú ớ vài tiếng, không ngờ gọi tên Mị Khương.
f Quả nhiên, tối đa là một tháng... .]
Ánh trăng chiếu vào phòng, mơ hồ thấy mặt Mị Khương ửng đỏ.
"Mị Khương... Bản vương biết đây là mộng, ngươi không lừa được bản vương... Ừm ừm... Nếu trong mơ, ngươi cứ chăm sóc bản vương đi, ha ha..."
Triệu Hoằng Nhuận thỉnh thoảng lại nói vài câu không liền mạch.
F....
Mị Khương đỏ mặt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, rồi vén tay áo trái.
Chỉ thấy cổ tay nàng có một vết thương chưa lành hẳn. Bỗng nhiên, nàng rút một con dao ra, cắt vào vết thương chưa lành, lập tức máu tươi chảy ra.
Lúc này, nàng cắn con dao, dùng tay phải cạy miệng Triệu Hoằng Nhuận, sau đó đặt tay trái lên miệng hẳn, máu từ vết thương chảy vào miệng Triệu Hoằng Nhuận.
Vết thương khá sâu, khiến máu chảy nhiều.
Chỉ vài giây, Mị Khương sắc mặt kém dần, mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều.
Nàng lấy ra ống trúc, từ đó lấy ra một ít thuốc, bôi lên vết thương.
Thuốc có hiệu quả tức thời, ngay lập tức cầm máu.
Nàng ngồi ở mép giường Triệu Hoằng Nhuận phút chốc, vì nàng cảm thấy chóng mặt. Đây là do mất máu gây nên.
Nàng quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Bởi vì vài nguyên nhân, khi nàng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, mặt lại ửng hồng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Nàng do dự, đưa tay vuốt ve gương mặt Triệu Hoằng Nhuận.
Ánh mắt nàng dần trở nên mê man, mất không chế, chậm rãi cúi xuống, như muốn hôn Triệu Hoằng Nhuận.
Bỗng nhiên, cả người nàng như bị điện giật, đôi mắt mê man lấy lại tỉnh táo.
Nàng hít sâu mấy lần, cuối cùng thoát khỏi cảm giác kỳ lạ.
Chẳng lẽ tình cổ thật không có cách nào giải sao? ,¡
Mị Khương bất đắc dĩ. Nàng không hề phản cảm với Triệu Hoằng Nhuận, dù trước đó đã có, bây giờ đã bị một ma lực nào đó thay đổi
Giống như Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy Mị Khương càng ngày càng dễ thương, Mị Khương cũng dần nảy sinh tình cảm với nam nhân trước mặt.
Nhưng lý trí cho nàng biết, đó không phải tình cảm thật.
Vì vậy, nàng cảm thấy rối bời.
Mà khiến nàng không vui là nam nhân trước mặt cũng đang chống cự chuyện này.
Bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ không vui khi bị nam nhân từ chối, dù cả hai không có tình cảm.
Vì vậy, khi biết Triệu Hoằng Nhuận đang nghĩ cách giải tình cổ, Mị Khương có hơi tức giận. Nhưng tức giận thì tức giận, nàng vẫn bí mật dùng máu của mình, giúp Triệu Hoằng Nhuận giảm bớt triệu chứng.
Đó là bí mật truyền qua nhiều thế hệ vu nữ: tình cổ trong người nam nhân, chỉ khi có chất dịch trong người nữ nhân, mới có thể tạm thời tiến vào trạng thái ngủ đông, mà chất dịch tốt nhất chính là máu, dù sao tình cổ do máu của vu nữ nuôi lớn.
Nhưng vì giúp hắn giảm bớt triệu chứng mà không ngại bản thân bị thương, ngay cả Mị Khương cũng không hiểu vì sao bản thân làm như vậy.
Thật khó chịu... j
Nhìn Triệu Hoằng Nhuận ngủ ngon, Mị Khương không biết vì sao lại thấy bực bội.
Nhưng liếc thấy chiếc tất Triệu Hoằng Nhuận tiện tay treo bên giường, khóe miệng nàng nở nụ cười.
"Hừ!"
Một lúc sau, Mị Khương cẩn thận dọc theo con đường ban đầu rời đi.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận trong miệng lại bị nhét vào một chiếc tất.
Một lúc sau, hắn lẩm bẩm điều gì đó.
"Hả? Miếng sầu riêng thật to... Kỳ lạ, Đại Ngụy lấy đâu ra sầu riêng? Mặc kệ... (Nhai nhai)... Hả? Sao không cắn được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận