Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 224: Lạc Tân

Chương 224: Lạc TânChương 224: Lạc Tân
"Toang-!"
Trong đông cung, thái tử Hoằng Lễ mặt giận dữ đá một giá gỗ chế tạo tinh xảo, chỉ thấy một cái bình sứ màu xanh trắng trên giá gỗ, toang một cái, vỡ tan trên mặt đất
"Lễ nào lại như vậy... Lế nào lại như vậy!"
Chỉ thấy Hoằng Lễ, vừa lẩm bẩm vừa đi đi lại lại, vẻ mặt giận dữ, dọa đám thái giám, cung nữ không dám tới thu dọn, run rẩy đứng trong góc.
Lúc này, từ ngoài có một thanh niên tuấn tú bước vào, người mặc một thân trường bào màu đen trắng, tay phải đặt sau lưng, tay trái cầm một cuốn sách.
Người này đại khái tâm 20, ngũ quan thanh tú, nước da hơi tái, cả người nhìn hơi gầy.
Hắn giơ tay nhấc chân đều mang khí chất văn nhã của người đọc sách.
"Lạc tiên sinh."
Nhìn thấy người này, thái giám, cung nữ tiến lên hành lễ.
Thì ra, người này chính là bảng nhãn năm ngoái, bây giờ phụ tá quan trọng bên cạnh thái tử, Lạc Tần.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lạc Tân nghỉ hoặc hỏi.
Các thái giám, cung nữ không dám nói, lén nhìn thái tử đang ủ rũ ngồi trên ghế.
Thấy vậy, Lạc Tần hiểu ra, khép quyển sách, thấp giọng nói: "các ngươi tạm lui ra, đợi chút nữa hãy thu dọn."
Đám thái giám, cung nữ thấy thái tử tức giận, vốn muốn sớm rời đi, bây giờ nghe Lạc Tần nói như vậy, vội vàng ra ngoài.
Thấy đám người rời khỏi, Lạc Tần chậm rãi bước đến chỗ thái, đi qua chiếc bình sứ vỡ tan, hắn im lặng lắc đầu thở dài, đi thêm vài bước, chắp tay hành lễ, nhẹ giọng kêu: "thái tử điện hạ."
Hoằng Lễ ngẩng đầu thấy Lạc Tần, vẻ giận dữ biến mất, thay vào đó áy náy nói: "quấy rầy đến tiên sinh đọc sách."
Nói xong, thái tử giơ tay chỉ vào cái ghế bên cạnh, ra hiệu vị phụ tá hắn coi trọng ngồi xuống.
Thấy vậy, Lạc Tần cũng thản nhiên ngồi xuống.
"Điện hạ vì sao nổi giận?"
Hoằng Lễ nghe vậy trầm ngâm một lúc, rồi phẫn uất nói: "chuyện tốt của bản cung lại bị lão Bát phá." Nghe câu này, Lạc Tân cau mày, không hiểu hỏi: "lão Bát? Là Túc vương điện hạ sao?”
Hắn kinh ngạc thầm nói: "không thể nào, thái tử cùng Túc vương, không có xung đột gì mới đúng... Vì chuyện gì?"
Nghe Lạc Tần nói, thái tử chột dạ.
Thấy vậy, Lạc Tân nhíu mày, ánh mắt lóe lên, nghiêm mặt hỏi: "điện hạ chẳng lẽ không nghe tại hạ khuyên. Vẫn muốn động tới số đồ của Túc vương?"
Hoằng Lễ nghe vậy, biểu cảm lúng túng, ngượng ngùng nói: "bản cung không muốn nhiều, có trời mới biết lão Bát không nể mặt bản cung, thật sự đáng giận!"
"Không phải là vấn đề nhiều ít... Điện hạ muốn bao nhiêu?"
"1/10..." "1 phần?!" sắc mặt Lạc Tân thay đổi.
Mặc dù không biết Túc vương Triệu Hoằng Nhuận được bồi thường bao nhiêu, nhưng theo báo cáo sơ bộ, số đồ kia chất thành mấy ngọn đồi ở Phù Tường huyện, có thể nói là giá trị liên thành.
Thái Tử nhẹ bằng nói 1 phần, thực sự không nhiều, sao?
Lạc Tần do dự, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài.
Thấy thế, Hoằng Lễ sắc mặt hơi đỏ lên, cố gắng giải thích: "bản cung cũng không phải lấy không, bản cung lấy 1 phần, hắn cũng lấy 1 phần, chẳng lẽ không tốt sao?"
"Điện hạ!" Lạc Tần dở khóc dở cười, lắc đầu uốn nắn: "điện hạ a điện hạ, số đồ kia vốn là Túc vương lấy được từ Sở, theo thông lệ, Túc chỉ cân nộp một nửa lên Hộ Bộ, còn lại có thể tự chia với đội quân có công, cho dù là Ngự Sử đài, cũng sẽ không nói gì Túc vương... Nói cách khác, 1 phần đó là tài sản của Túc vương. Điện hạ muốn 1 phần, rõ ràng là cướp đồ từ tay Túc vương!"
Nói xong, hắn thấy thái tử trầm mặc không nói, liền nói chậm lại.
Trấn an: "thôi, điện hạ đừng quản nữa... So với tiền bạc, thì chuyện hoàng vị quan trọng hơn. Điện hạ vẫn nên suy nghĩ đại lễ tế trời mấy hôm sau thì hơn, nếu lúc đó điện hạ biểu hiện xuất sắc, thì danh tiếng sẽ tăng lên."
Lạc Tần an ủi vài câu, nhưng không biết vì sao, thái tử vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu, làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng hắn.
"Điện Hạ còn có tâm sự?” Hoằng Lễ nghe vậy ngẩng đầu nhìn Lạc Tần, nghĩ ngợi một lúc, nghiến răng nói: "lão Bát.. Tước Hộ Bộ quyền tài chính”
F....J
Sắc mặt Lạc Tần thay đổi, kinh ngạc hỏi: "đang yên lành, Túc vương vì sao tước Hộ Bộ quyền tài chính?"
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: "chẳng lẽ, điện hạ không để tông vệ chuyển lời đến Túc vương, mà là thông qua Hộ Bộ?”
"Vậy còn tệ hơn..." Có lẽ là vì muốn Lạc Tần nghĩ kế, Hoằng Lễ cũng không giấu diếm, nói: "lão Bát sớm đoán được có người muốn động vào số đồ kia, nên để Tuấn Thủy quân phái 5 ngàn binh sĩ đi trông coi... Phạm Mã, tên ngu ngốc đó, cam đoan với bản cung, nói là có biện pháp giúp bản cung kiếm 1 phần, kết quả, hắn liên hợp Hộ Bộ Ti Lang, Lang quan cùng nhau đến Thủy Cùng điện, vạch tội lão Bát trước phụ vương..."
Lạc Tần sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy nói: "Sau... Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Hoằng Lễ cười lạnh, tức giận nói: "lão Bát và cả Binh Bộ, Công Bộ, cùng nhau tước Hộ Bộ quyên tài chính..."
Hắn liền kể chỉ tiết mọi chuyện xảy ra sáng nay cho Lạc Tần nghe, làm Lạc Tần trợn mắt há mồm.
"Cao minh! Thủ đoạn cao minhil" Lạc Tần lắc đầu thở dài nói: "thực sự không thể tin Túc vương mới 15 tuổi. Dương mưu kiểu này, quả nhiên là cao minhI... Lúc này, có lẽ biên chế Thương Thủy quân, Yên Thủy quân, Yên Lăng quân đã được Binh Bộ chấp thuận."
"." Hoằng Lễ ngơ ngác nhìn Lạc Tần, tư duy không theo kịp cách nghĩ của hắn.
Mà Lạc Tần vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, thì thào nói: "một chiêu tước Hộ Bộ quyền lực, đổi lấy Công Bộ và Binh Bộ ủng hộ. Mà Túc vương lại mượn chuyện này, giải quyết biên chế 3 đội quân... Hơn nữa Hộ Bộ còn không có biện pháp phản đối... Cao minh! Không hổ là người đánh bại 16 vạn đại quân với thiệt hại rất nhỏ!"
"Tiên sinh!" Hoằng Lễ càng nghe càng khó chịu, ngắt lời: "lão Bát có bản lĩnh, bản cung biết... Bản cung chỉ muốn hỏi, tiên sinh có biện pháp giúp Hộ Bộ hay không? Nếu không, Hộ Bộ biến thành túi tiền cho Binh Bộ và Công Bộ, thì Hộ Bộ còn tác dụng gì?"
Lúc trước, nếu ngươi nghe ta... All 1 Lạc Tần im lặng nhìn thái tử, trong lòng thầm thở dài. Sau đó, hắn giơ tay vuốt cằm, suy ngẫm.
Ï Túc vương khó lường, nhưng Ung Vương, cũng không kém... Ung Vương hẳn là đoán được sẽ xảy ra biến cố, nên mới nhường Hộ Bộ cho thái tử. Đợi thái tử tự nhảy vào hố lửa... Thực sự âm hiểm... Ung Vương đoán thái tử sẽ gặp chuyện, xem ra Ung Vương hiểu thái tử trên ta xa, không hổ là huynh đệ hơn 20 năm... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ung Vương chắc cũng đang đánh cược? Tuy lần này hắn thắng, nhưng nếu không có Phạm Mã chọc giận Túc vương, thì không phải hắn đã không công nhường Hộ Bộ cho thái tử điện hạ?... Hay là, trong đó còn có chuyện gì khác? .¡
Lạc Tần càng nghĩ càng thấy chuyện không đơn giản. Bỗng nhiên, hắn có ý tưởng, nhìn Hoằng Lễ, thấp giọng hỏi: "điện hạ, ngài muốn 1 phần lợi ích làm gì?"
"Chuyện cho tới giờ, nhắc lại làm gì?
"Việc này rất quan trọng, xin điện hạ nói rõ."
".." Hoằng Lễ bị Lạc Tần ép hỏi, rơi vào đường cùng đành thành thật nói: "là bản cung muốn lôi kéo đám thành viên đang làm vương hầu trong gia tộc ... Có trời mới biết làm sao đám người này nhận được tin: lão Bát từ nước Sở nhận được một số tiên lớn, ngửi thấy mùi tanh, cả đám đều chạy tới Đại Lương, cùng bản cung bàn bạc, hi vọng có thể kiếm chác chút ít... Nói đến đây, hắn tặc lưỡi, ủ rũ nói: "bản cung mới đầu không định tìm lão Bát, nhưng bị đám người kia thuyết phục..." F...J
Lạc Tần nghe xong có chỗ hiểu ra, trên thực tế, hắn đã hoài nghi, bởi vì Hoằng Lễ thân là thái tử, sống ở trong cung, chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, không đến mức phải lấy số tiền của Túc vương.
"Nguyên Dương Vương thế tử và mấy thế tử khác có quan hệ gì với điện hạ?"
"Mỗi lần đi săn vào mùa xuân hoặc mùa thu, ít nhiều đều sẽ gặp mặt, quan hệ... Bọn hắn vẫn có khuynh hướng ủng hộ bản cung, cùng bản cung quan hệ không tệ, tiên sinh hỏi điều này làm gì?"
"Vậy điện hạ có hỏi hỏi, những thế tử kia làm sao biết được Túc vương mang về rất nhiều bảo vật?"
Hoằng Lễ ngẩn người, vẻ mặt đương nhiên nói: "làm sao biết được? Tất nhiên là Đại Lương truyền tin rồi."
Ï E rằng không đơn giản như Vậy! j
Lạc Tần lắc đầu.
Từ Đại Lương truyền ra? Hắc! Ngay cả dân chúng cũng không được biết Túc vương nhận được bồi thường từ nước Sở, chỉ có đại thần trong triều biết một ít, những vị thế tử kia sao có thể nhận được tin từ chỗ dân chúng? ,¡
Ï Nếu chuyện này là Ung Vương giở trò, thì thủ đoạn của hẳn, càng lúc càng cao minh... ¡
Thở dài mệt mỏi, Lạc Tần nghiêm mặt nói với Hoằng Lễ: "thôi, điện hạ, chuyện này dừng ở đây. Trong mấy ngày tới, điện hạ chỉ cần chuẩn bị chuyện tế trời cho tốt, chuyện này thành công, thì Ung Vương, Tương Vương không cách nào ảnh hưởng đến địa vị điện hạ... Nhưng ngược lại, đó cũng là cơ hội hiếm hoi của mấy vị vương gia, nên điện hạ phải cảnh giác."
"Ý của tiên sinh là, bọn lão nhị sẽ mưu hại bản cung trong lễ tế?"
"Đúng, dù sao, cơ hội của bọn hắn không còn nhiều..."
"Bản cung hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận