Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 744: Chiến Cuộc Giằng Co (2)

Chương 744: Chiến Cuộc Giằng Co (2)Chương 744: Chiến Cuộc Giằng Co (2)
Tỉ lệ thương vong một so hai, kỳ thực đã là kết quả không tệ, vì... Điều này có nghĩa Ngụy binh sức chiến đấu gấp đôi Sở binh chính quy?
Nên lấy một địch hai, đủ để Ngụy binh kiêu ngạo, dù sao Sở binh cũng không yếu, bỏ qua chênh lệch trang bị, binh Sở giết binh Tề rất dễ dàng.
Thế nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn không thoả mãn.
Vì Ngụy quốc bộ binh là bộ binh mạnh nhất trung nguyên.
Nhưng xét đến Thương Thủy quân phần lớn là người Sở, chỉ có một nửa là Ngụy quốc bộ binh, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, chỉ có thể chấp nhận sự thật: chính diện giao phong, quân Ngụy rất khó chiến thắng quân Sở ở phía tây.
Như vậy phải dùng kỳ mưu diệu kế.
Triệu Hoằng Nhuận đầu tiên nghĩ đến, chính là thủy công.
Sở quốc là quốc gia có nguồn nước phong phú, vương đô Thọ Dĩnh xung quanh đầy sông ngòi, trừ Qua hà, còn rất nhiều sông suối không tên.
Hơn nữa, lúc này đang là đầu xuân, đúng thời điểm băng tuyết tan chảy, nước sông tăng mạnh, cũng chính là triêu xuân.
Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ ra một diệu kế: đào Qua hà, Hoài hà, nhấn chìm Thọ Dĩnh, biến mấy trăm vạn quân Sở ngoài thành Thọ Dĩnh thành đồ ăn cho cá tôm.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận tự mình dò xét địa hình xung quanh, hắn chán nản phát hiện: Thọ Dĩnh có nhiều sông, mà nước sông lúc này đúng là chảy xiết, đáng tiếc, tất cả đều dẫn đến một hồ nước. Có hồ chứa nước, hắn muốn dùng nước nhấn chìm Thọ Dĩnh, sợ rằng chỉ là trò đùa.
Khi quan sát hồ nước ở cự ly gần, Triệu Hoằng Nhuận còn phát hiện người Sở dường như đã biết dùng những hồ tự nhiên này làm bể ngăn lũ.
Nghĩ cũng đúng, nguồn nước ở Sở vô cùng đồi dào, gây thiệt hại tất nhiên nghiêm trọng, sao không thể không nghĩ cách giảm thiểu?
Đáng tiếc, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ ra kế sách, chưa kịp thực hiện đã hủy.
Thủy công không được, hỏa công lại thiếu dầu hỏa, Triệu Hoằng Nhuận không thể dùng đối phó quân Sở.
Điều này có nghĩa, hắn chỉ có thể đối đầu trực diện. Đây là lựa chọn khá khó khăn.
Đến lúc Triệu Hoằng Nhuận và Mị Khương ăn cơm tối, Tê Vương phái người đưa tới chiến báo: bắc Thọ Dĩnh chiến báo.
Vì cùng tiến cùng lui, Triệu Hoằng Nhuận, Tề Vương và Điền Đam đã đồng thuận, gửi chiến báo hằng ngày, bất luận tình hình chiến đấu ra sao.
"Hừ, Tề Vương bên kia cũng không ổn"
Đọc lướt chiến báo, Triệu Hoằng Nhuận tiếc nuối lắc đầu.
Tình hình quân Ngụy chỉ coi là hòa với quân Sở, nên hắn hy vọng chỗ Tề Vương có tiến triển, không ngờ, Tê Vương còn không bằng hắn.
"Không thể nào?"
Vệ Kiêu nghe vậy kinh hãi, Tê Vương không phải có hơn 20 vạn quân sao? Binh khí cũng có rất nhiều, sao còn không bằng quân Ngụy?
Nhìn thấu tâm tư Vệ Kiêu, Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi nói: "người Sở không phải người ngu, nếu Tê Vương quân thế mạnh nhất, quân Sở ở phía bắc tất nhiên đông nhất... Ngươi nhìn ta làm gì? Ta không nói xấu người Sở."
Mị Khương nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận nửa ngày, sau đó tiếp tục ăn cơm, mặc kệ người đối diện.
Nhìn vợ chồng son trước mắt, Vệ Kiêu thầm cười trộm.
"Điện hạ, ngày mai còn đánh không?" Vệ Kiêu dò hỏi.
Kế hoạch tác chiến, Triệu Hoằng Nhuận và các tướng lĩnh thương thảo qua, hôm nay cũng chưa xảy ra biến cố lớn, nên không cần phải ... bàn bạc lại, làm đúng kế hoạch là được.
Một cuộc chiến, không phải lúc nào cũng âm mưu quỷ kế, phần lớn là đối đầu giữa binh sĩ.
"Ngày mai. . " Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, nói: "Ngày mai lại đánh, nhìn xem kết quả thế nào, kết quả không tốt, liền nghỉ hai ngày."
"Tuân lệnh." Vệ Kiêu chắp tay, ra ngoài trướng, gọi túc vương vệ đến, để bọn hẳn đi truyền lệnh của Triệu Hoằng Nhuận.
Lúc này, Mị Khương ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra cách phá địch?"
Triệu Hoằng Nhuận cầm lấy chiếc đũa, tức giận nói: "Ngươi không thấy ta thở dài sao? Có cách phá địch, ta than thở làm gì?"
"Vậy sao còn muốn xuất chiến?" "Ngươi không hiểu." Triệu Hoằng Nhuận ăn miếng cơm, hàm hồ giải thích: "tuy tình hình chiến đấu không tốt, nhưng cũng gây thương vong cho mấy vạn dân binh. .. Thương vong lớn như vậy, sĩ khí quân Sở nhất định ảnh hưởng, lỡ ngày mai, quân Sở vì sĩ khí suy giảm mà bại thì sao?"
Mi Khương cái hiểu cái không gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: "Vạn nhất không giống ngươi nói đâu?"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nghẹn lại, tức giận nói: "Ta sẽ trách ngươi... Trách ngươi nói bậy."
".." bị Triệu Hoằng Nhuận vô lý chỉ trích, Mị Khương trợn mắt, không thèm để ý.
Tuy Triệu Hoằng Nhuận nói thế, nhưng bản thân hắn cũng không nắm chắc. Từ xưa đến nay, ngày thứ hai dễ phân thắng bại hơn ngày đầu, nhưng vấn đề nơi đây là Sở đô, quân Sở sẽ liều mình chiến đầu.
Đối mặt quân Sở liều mạng, quân Ngụy muốn phân thắng bại trong 2 ngày, quả thực là nằm mơ.
Sự thực chứng minh, Triệu Hoằng Nhuận phán đoán chính xác.
Ngày hôm sau, khi quân Ngụy lần nữa tấn công, sĩ khí quân Sở giống như không bị ảnh hưởng, làm Nam Môn Trì dùng mọi mưu mẹo, cũng không có được ưu thế.
Tựa như hôm qua, quân Ngụy cùng quân Sở chém giết đến buổi trưa, tuy ban đầu quân Ngụy có tiến triển tốt, nhưng theo thời gian, vẫn bị chiến thuật biển người đẩy lùi.
Xem ra hôm nay đã kết thúc. Âm thầm thở dài , Triệu Hoằng Nhuận quyết đoán bí mật lệnh triệt binh.
Thấy quân Ngụy để lại 2 nhánh quân đoạn hậu, còn đại quân rút lui, quân Sở chẳng thèm truy đuổi.
Sau khi vê doanh, Triệu Hoằng Nhuận đã lệnh toàn quân tu chỉnh hai ngày, cho binh sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng khá bất ngờ là, vào ngày thứ ba, quân Ngụy không chủ động xuất chiến, đến buổi tối, quân Sở đánh lén.
Cũng may Triệu Hoằng Nhuận đề phòng dạ tập, lại thêm quân Nguy lại có ưu thế doanh trại, không cho quân Sở chiếm được lợi gì.
Song phương hỗn chiến một canh giờ, quân Sở bỏ lại 2 ngàn thi thể, rút lui.
Nhưng hành động này khiến Thương Thủy quân tức giận. Bọn họ nghĩ thâm: lão tử không đánh các ngươi, nghỉ ngơi một ngày, các ngươi lại còn dám đến đánh lén?
Kết quả là, tướng lĩnh đều xin chiến.
Kể từ lúc bắt đầu cuộc chiến, Thương Thủy quân một đường chiến thắng, hầu như không gặp trở ngại, nhưng ở Thọ Dĩnh, bọn hắn lại không có thu hoạch trong 2 ngày.
Có thể tưởng tượng cả đám tức thế nào.
Về việc này, Triệu Hoằng Nhuận vui mừng, đáp ứng xuất chiến.
Chỉ tiếc, Thương Thủy quân chiến ý dạt dào, quân Sở sĩ khí không thấp, ngày thứ tư, hai quân giao chiến đến giờ Mùi, quân Ngụy vẫn không có được ưu thế.
Tệ thật...
Triệu Hoằng Nhuận thấy không ổn. Phe mình đầy chiến ý vẫn bị quân địch đẩy lùi, sẽ ảnh hưởng sĩ khí.
Quả nhiên, sau khi lui về quân doanh, Triệu Hoằng Nhuận cảm giác được không khí uể oải.
Tiếp tục như vậy không được.
Sau khi kiểm tra quân doanh, Triệu Hoằng Nhuận trở lại soái trướng, gọi Thanh Nha chúng đến, ra lệnh: "Các ngươi lập tức đi Chính Dương, lệnh Tây Lặc dẫn ít nhất 3 vạn ky binh đến.
Chuyện cho tới giờ, Triệu Hoằng Nhuận cũng chỉ có thể gọi chỉ viện.
Ngày thứ 5, nằm ngoài Triệu Hoằng Nhuận dự đoán, quân Sở tướng lĩnh nhìn ra tình hình quân Ngụy, dẫn quân tới khiêu chiến.
Đám tướng Ngụy nổi giận, hận không thể rời doanh cho quân Sở bài học, nhưng Triệu Hoằng Nhuận ngăn họ lại. Hình như tướng Sở không hài lòng với việc chỉ giữ phòng tuyến...
Đứng trên tháp canh, nhìn quân Sở bên ngoài, Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt lóe lên.
Nghĩ tới Tây Lặc dẫn ky binh sắp đến, Triệu Hoằng Nhuận âm hiểm cười.
Hắn không ngại cho người Sở biết sức mạnh ky binh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận