Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 53: Thái tử cùng Ung vương (2)

Chương 53: Thái tử cùng Ung vương (2)Chương 53: Thái tử cùng Ung vương (2)
Dựa theo tổ chế, Thái tử có địa vị cao hơn công tử, huống chỉ Thái tử Hoằng Lễ vẫn là Đại công tử, bởi vậy bất kể là Ung Vương vẫn là Triệu Hoằng Nhuận, đều phải chủ động tiến lên hành lễ, bằng không chính là phạm tội bất kính.
Đừng tưởng rằng bất kính là tội không đáng kể, nhưng nếu Triệu Hoằng Nhuận phạm phải tội này, mà Thái tử cũng không hài lòng với hắn, thì Thái Tử có thể tấu lên Ngụy Vương, yêu cầu Triệu Hoằng Nhuận học lại lễ nghỉ.
Đây chính là quy củ.
“Hoằng Dự (Hoằng Nhuận) bái kiến Thái tử điện hại”
Triệu Hoằng Nhuận cùng Ung Vương tiến lên hành lễ với Thái tử.
Có thể thấy, với tư cách là người cạnh tranh hoàng vị, quan hệ giữa Thái tử cùng Ung vương đã vô cùng căng thẳng. Mặc dù Ung Vương không biểu hiện ra, nhưng mà ánh mắt Thái tử nhìn Ung vương rất lạnh lùng.
“Nhị đệ, từ lần trước gặp mặt, đến nay cũng đã hơn hai tháng?... Nhị đệ đang làm gì trong phủ vậy?”
“Cũng không có cái gì.” Ung Vương trả lời: “ngày thường, hoàng đệ không đọc sách, thì đi bắn cung...Dù gì, hoàng đệ vẫn muốn thi triển tài năng trong hội săn mùa thu.”
“Ồ?” Thái tử Hoằng Lễ lộ ra nụ cười quỷ dị, từ tốn nói: “nhưng ta nghe nói gần đây ngươi thường xuyên chạy tới Hộ Bộ.”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức căng thẳng, Triệu Hoằng Nhuận cũng quay sang nhìn Ung Vương. Nhị Hoàng huynh mục tiêu... Là Hộ Bộ sao?
Triệu Hoằng Nhuận cũng không bất ngờ.
Dù sao địa vị Lại Bộ từng là cao nhất, nắm quyền tiến cử, bổ nhiệm, thăng giáng quan viên.
Mà sau Lại Bộ, Hộ Bộ lại là phủ nha quan trọng nhất, dù sao Hộ Bộ phụ trách thu chỉ tiền bạc Ngụy quốc, vậy nên rất nhiều quan viên phủ nha đều phải nhìn sắc mặt Hộ Bộ.
Vì vậy chẳng có gì ngạc nhiên khi Ung Vương tìm mọi cách kéo Hộ Bộ vào phe của mình.
“Ha ha ha.”
Qua một khoảng thời gian im lặng, Ung Vương cười vài tiếng phá vỡ bế tắc: “Thái tử hiểu lầm... Chẳng qua là lượng công việc ở Hộ Bộ quá nhiều, hoàng đệ thầm nghĩ: mình có thể đi giúp gì không, bởi vậy liền đến hỗ trợ... Dù sao Đại Ngụy cũng là cơ nghiệp Triệu thị, thân là công †ử, nên đóng góp một chút sức mọn.”
Rõ ràng là ngụy biện, nhưng từ trong miệng Ung Vương nói ra, lại vô cùng đĩnh đạc.
Ít nhất Thái tử Hoằng Lễ không bắt được lỗi gì, đành phải nói: “dù sao ngươi đến Hộ Bộ cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận... Sau này ít tới Hộ Bộ, miễn cho đại thần trong triêu vạch tội ngươi.”
Ung Vương nghe vậy, nói: “Vâng... Thái tử dạy bảo, hoàng đệ khắc ghi trong lòng.
Lúc này, Thái tử Hoằng Lễ đưa ánh mắt về phía Triệu Hoằng Nhuận.
Có thể thấy, ánh mắt Thái tử đối với Triệu Hoằng Nhuận vẫn chất chứa oán hận, dù sao, hắn đã sai người chuyển lời tới Triệu Hoằng Nhuận, bảo Triệu Hoằng Nhuận chớ có can thiệp vào Lại Bộ, nhưng không nghĩ tới, Triệu Hoằng Nhuận lại bỏ ngoài tai.
Giờ thì tốt, hơn trăm bài thi giống nhau, mười bảy quan giám khảo của khoa cử lần này đều vào ngục, cho đến hôm nay, Ngự Sử Giám vẫn đang điều tra chuyện này.
Ngay cả La Văn Trung, người mới đầu nhập phe Thái tử, cũng không thoát tội, bởi vì hắn là quan chủ khảo, trường thi xuất hiện gian lận, La Văn Trung không thể chối bỏ trách nhiệm. Mấy hôm trước, hắn đã bị giáng xuống làm tiểu lại. Mà nhi tử hắn, La Vanh, cũng bởi vì phụ thân ảnh hưởng, không cho phép thi lại.
Đương nhiên, đó cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng chính là Ti Lang kiểm công ti Phạm Túc, vị đại nhân dưới trướng Thái tử, Thái tử cũng không giữ được hắn.
Dưới sự điều tra của Ngự Sử Giám, Phạm Túc bị buộc tội thu nhận hối lộ, giúp đỡ gian lận, làm trái luật pháp,... Đã bị phán: sung quân biên cương.
Mất đi Phạm Túc, ai sẽ đứng ra lôi kéo quan viên các phủ nha? Chẳng lẽ Thái tử như hắn phải tự thân xuất mã?
Nghĩ đến đây, Thái tử Hoằng Lễ liền tức giận.
Chuyện cho tới giờ, hắn đã có chút hối hận, sớm biết như vậy, đã nghe theo lời khuyên của tông vệ Phùng Thuật, bỏ qua La Văn Trung.
Tin rằng, nếu lúc đó hắn chịu từ bỏ La Văn Trung, đồng thời ra hiệu Phạm Túc phối hợp lão Bát điều tra, thì lão Bát cũng sẽ không làm tới mức này. Hối hận thì hối hận, nhưng sự oán hận của hắn đối với Triệu Hoằng Nhuận cũng không hề giảm đi, dù sao sau khi hắn đã bày tỏ thái độ, Triệu Hoằng Nhuận vẫn điều tra vụ án.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, mấy trăm bài thi giống nhau là do Bát đệ hắn làm ra, dù sao đám người Phạm Túc không đến nỗi ngu như vậy.
“Hoằng Nhuận, theo ta được biết, tháng trước ngươi Tông phủ trừng phạt... Lúc đó ngươi đã làm sai chuyện gì?”
Thái tử thản nhiên hỏi.
Bởi vì Tông phủ muốn bảo vệ bí mật cho công tử, hơn nữa Ngụy Vương cũng tận lực giấu diếm chuyện này, cho nên, khi Triệu Hoằng Nhuận bị bắt, cũng không ai biết rõ lý do.
Mặc dù là Triệu Hoằng Nhuận bị người hãm hại, nhưng hôm nay lại bị Thái tử Hoằng Lễ nhắc lại, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút không vui.
“Thái tử điện hạ hỏi cái này làm gì?”
Sắc mặt Thái tử trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: “bản cung chỉ đang thắc mắc, tháng trước ngươi bị Tông phủ xử phạt, còn không biết hối cải... Thân là hậu duệ Triệu thị, ngươi chẳng lẽ không biết xấu hổ sao?”
Mẹ nó, ngươi quản cũng quá rộng rồi?.j
Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt khó coi.
Dù sao ở đây không chỉ có ba huynh đệ bọn hắn, mà còn có tông vệ, quan viên, giảng sư, thái giám .
Dù cho Huynh trưởng đúng là có trách nhiệm dạy dỗ đệ đệ, nhưng đó là việc riêng, bây giờ Thái tử quở trách Triệu Hoằng Nhuận trước mặt mọi người, ý tứ rất rõ ràng. Nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận cùng Ung Vương đi cùng nhau, trong lòng oán giận, thù mới hận cũ bộc phát.
Sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận trầm xuống, nhưng vào lúc này, Ung Vương lại âm thầm kéo hẳn, cười ha hả nói với Thái tử: “Thái tử nói đúng, nhưng hoàng đệ tin rằng Hoằng Nhuận sẽ có thay đổi. Đúng không, Hoằng Nhuận?”
F....J
Triệu Hoằng Nhuận cau mày nhìn Ung Vương, từ chối cho ý kiến.
“Hừ!” Thái tử thấy vậy càng thêm không vui, hừ lạnh một tiếng, dẫn một đám người rời đi.
Nhìn đám người rời đi, Triệu Hoằng Nhuận phất tay thoát khỏi cánh tay đang kéo hắn của Ung Vương, mất hứng nói: “việc làm của Ung Vương điện hạ không tốt lắm đâu!” “Ồ? Không phải Nhị hoàng huynh sao?” Ung Vương cười vui vẻ trả lời.
Nghe xong câu này, Triệu Hoằng Nhuận càng thêm bực bội, đang muốn nói, lại thấy Ung Vương chắp tay xin lỗi hẳn: “được, lỗi tại ta, vi huynh xin lỗi ngươi."
Thấy Ung vương nói xin lỗi, làm Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ, hòa hoãn nói: “Ung Vương điện hạ chờ ta, chẳng lẽ vì chuyện vừa rồi?”
“Ha ha.” Ung Vương cười cười, quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nói: “nếu như chuyện này là trùng hợp, Hoằng Nhuận ngươi có tin hay không?”
[Trùng hợp? Thật đúng là trùng hợp? Nhưng...)
Triệu Hoằng Nhuận trong đầu đang phân tích, lý trí nói cho hẳn biết, chuyện này không thể trùng hợp như vậy, dù sao hắn vốn không định tới chỗ phụ vương vấn an. Lùi lại một bước, coi như Ung Vương đoán được hắn sẽ đến, chẳng lẽ còn có thể đoán được Đông cung Thái tử lúc nào sẽ đến? Tỉ lệ này thật sự quá nhỏ!
Nhưng nếu chỉ đơn giản là trùng hợp, vậy thì cũng quá trùng hợp, đến mức để người ta hoài nghi là Ung Vương cố ý sắp đặt.
“Vận may của ta luôn tốt, có đôi khi khiến ta cũng rất kinh ngạc, giống như ông trời đang đứng về phía ta” Ung Vương nhìn Triệu Hoằng Nhuận, bật cười, nói: “nói thật, vi huynh cũng không có chờ ngươi. Lúc đó chỉ là nảy sinh ý nghĩ, muốn thử xem có gặp được ngươi hay không, đúng là gặp được... Sau khi gặp được ngươi, vi huynh lại nghĩ: nếu như gặp được Thái tử lúc này, thì mọi việc sẽ có lợi với vi huynh, kết quả, Thái tử cũng xuất hiện... Chuyện chính là như vậy.”
Nghe Ung Vương trả lời, Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ: quá may mắn rồi.
Đúng lúc này, Ung Vương lại nói một câu làm hắn sửng sốt.
“Vận của ta luôn tốt, duy chỉ có một việc... Đó chính là Thái tử sinh sớm hơn †a, nên mới trở thành Thái tử.”
Ung Vương thở dài.
F...J
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn Nhị ca.
Chuyện này có hắn nghe nói.
Có tin đồn, mặc dù sinh ra bởi Vương hoàng hậu cùng Thôi Quý phi, nhưng Thái tử cùng Ung vương lại có cùng ngày, tháng, năm sinh.
Nhưng Triệu Hoằng Lễ sinh ra sớm hơn nên là Thái tử, còn Triệu Hoằng Dự sinh sau chỉ có thể làm công tử. Nghiệt duyên giữa hai người, bắt đầu từ ngày đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận