Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 630: Gốc Rễ Nước Sở

Chương 630: Gốc Rễ Nước SởChương 630: Gốc Rễ Nước Sở
Đã xác định quân tiên phong, Khuất Thăng, Yến Mặc, Ngũ Kị cũng không nói thêm gì nữa.
Dù thấy tiếc, nhưng không cần vì một trận chiến mà làm căng, không có gì bất ngờ, Phần Hình quân còn phải về Phần Hình Tắc đóng quân.
Đồng nghĩa Yên Lăng quân, Thương Thủy quân, Phần Hình quân sẽ thành "hàng xóm", hà tất vì một chuyện nhỏ mà mâu thuẫn? Vẫn còn nhiều cơ hội kiếm công huân.
Với ý nghĩ này, Khuất Thăng, Yến Mặc, Ngũ Kị lần lượt chúc mừng Từ Ân, sau đó tất cả rời khỏi soái trướng, về vị trí của mình.
Tuy Phần Hình quân đánh trận đầu, nhưng canh phòng, do thám, Triệu Hoằng Nhuận lại giao cho Yên Lăng quân và Thương Thủy quân, không chừng lại đụng độ quân Sở trinh sát, chân muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt.
Đám Khuất Thăng rời đi, trong soái trướng chỉ còn lại Triệu Hoằng Nhuận và Từ Ân.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận liếc Từ Ân, mỉm cười hỏi: "Từ đại tướng quân chẳng lẽ còn gì muốn nói?"
Từ Ân hiền lành cười, hạ giọng, nghiêm túc nói: "điện hạ, Phân Hình quân làm tiên phong... Không ổn?"
"Hả?" Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp, nhíu mày hỏi: "ngươi muốn nói, Khuất Thăng và Ngũ Kị sẽ phàn nàn?"
Không ngờ, Từ Ân lắc đầu, hạ giọng nói: "điện hạ hiểu lầm, Từ mỗ chẳng qua là cảm thấy, điện hạ đối với Yên Lăng quân, Thương Thủy quân quá tín nhiệm... Ngài nghĩ, bọn hắn là..."
"Được." Triệu Hoằng Nhuận đưa tay cắt ngang lời Từ Ân, nhíu mày nói: "bản vương biết Từ đại tướng quân cũng không tin Yên Lăng quân và Thương Thủy quân... Bản vương cũng không câu Từ đại tướng quân phải tin, bản vương tin rằng, bọn hắn sẽ chứng minh bản thân trung thành."
"Được rồi, có lẽ là Từ mỗ quá lo lắng."
Triệu Hoằng Nhuận đã nói đến mức này, Từ Ân chỉ đành gật đầu tán thành.
Hắn căm hận nước Sở, nhưng chưa đến mức như Tư Mã An, cứ thấy là tàn sát, hắn chỉ cẩn thận, nhắc nhở Túc Vương.
Cảm thấy Từ Ân vẫn còn lo lắng, Triệu Hoằng Nhuận vỗ vai Từ Ân, vừa cười vừa nói: "Từ thúc, tập trung tỉnh thần, trận đầu nhìn ngài."
Một tiếng Từ thúc, để Từ Ân thụ sủng nhược kinh, tuy hắn xuất thân tông vệ bên cạnh Ngụy vương, theo bối phận, Triệu Hoằng Nhuận đúng là nên gọi một tiếng thúc thúc, nhưng hắn không ngờ Triệu Hoằng Nhuận thực sẽ gọi như vậy, lại lời động viên, Từ Ân nhất thời hào hứng.
Đúng vào lúc này, vang lên tiếng quân hào.
"Ô"
Chuyện gì?
Triệu Hoằng Nhuận và Từ Ân kinh ngạc liếc nhau, bối rối.
2 người bước ra soái trướng, vài binh sĩ đến bẩm báo: "khởi bẩm Túc Vương điện hạ, phía tây nam có quân địch xâm phạm!" Phía tây nam? Không phải Hương sơn sao?
Triệu Hoằng Nhuận hoang mang.
Hắn còn chưa nghĩ ra lý do, Từ Ân chắp tay nói: "điện hạ, Từ mỗ đi trước."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy bừng tỉnh, gật đầu nói: "Từ đại tướng quân tuỳ ý"
Có câu này là vì Triệu Hoằng Nhuận giao trận đầu cho Phần Hình quân.
Vốn dĩ là Từ Ân dẫn quân tấn công Hương sơn, không ngờ quân Sở từ Hương sơn tiến công, nhưng bất kể thế nào, trận đầu vẫn giao cho Từ Ân.
Nên Từ Ân mới xin rời đi, hắn muốn tập trung binh sĩ đi phản kích.
Sau một lát, 1 vạn rưỡi Phần Hình quân xếp ngay ngắn bên ngoài quân doanh, đón quân Sở. Nói là quân doanh nhưng chưa có gì nhiều.
Thậm chí cả hàng rào bao quanh cũng chưa dựng lên, nhiều lắm là mấy cái lều vải, cho Triệu Hoằng Nhuận và tướng lĩnh trú tạm.
Chừng nửa nén hương, biên giới tây nam xuất hiện một đội quân, theo Triệu Hoằng Nhuận ước tính, có chừng 5 ngàn người.
Ước tính này, lập tức để Triệu Hoằng Nhuận có suy tính mới về quân số trên Hương Sơn, phải trên 5 ngàn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, 5 ngàn quân Sở liền dám tấn công 5 vạn 5 ngàn quân Ngụy, tướng Sở cũng quá khinh thường bọn hắn?
Thật sự cho rằng quân Ngụy là quả hồng mềm?
Ngồi trên lưng ngựa, Triệu Hoằng Nhuận đứng sau hậu phương, lẳng lặng quan sát quân Sở.
Hắn không cho người giương cờ Túc Vương, trận đầu đã giao cho Từ Ân toàn quyền chỉ huy, hắn chỉ là khán giả.
"5 ngàn binh, chủ động tiến công hơn 5 vạn quân, tự tin vậy sao?"
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.
Lúc này, Lữ Mục nhìn quân Sở đang tới, kinh ngạc nói: "quân Sở... Có hơi kỳ quái."
Kỳ quái?
Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ nhìn Lữ Mục, lập tức tập trung chú ý vào quân Sở.
Cẩn thận quan sát, hắn mới hiểu, Lữ Mục vì sao nói kỳ quái, đây không phải quân Sở trong ấn tượng của hắn!
Quân Sở ở xa, toàn thân khoác lên giáp da, trong tay cầm thương sắt, võ trang đầy đủ.
Thậm chí, Triệu Hoằng Nhuận mơ hồ thấy cung thủ.
Khí thế quân Sở, cũng cho Triệu Hoằng Nhuận một cảm giác đối mặt sống chết.
Vậy cũng là quân Sở?
Triệu Hoằng Nhuận lộ vẻ kinh ngạc, lấy tay dụi mắt, biểu cảm khó tin.
Vì trong ấn tượng của hắn, quân Sở hẳn là một đám ăn mặc rách rưới, cầm vũ khí rỉ sét, chỉ dựa vào chiến thuật biển người thủ thắng.
Nhưng bây giờ hắn thấy là gì?
Một đội quân chính quy?
"." Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nói không nên lời.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới.
"Chính quân!... Những binh sĩ này, là chính quân!"
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn, phát hiện Yến Mặc và Khuất Thăng tới cạnh hẳn, người vừa nói là Khuất Thăng.
"Chính quân?" Triệu Hoằng Nhuận nghỉ ngờ nhìn Khuất Thăng.
Khuất Thăng gật đầu, nghiêm túc nói: "quân Sở, có 4 loại: chính quân, vương quân, tư quân, cùng với huyện binh."
Khuất Thăng cặn kế giải thích.
Đầu tiên là chính quân, nó là quân chính quy, bất luận là vũ khí trang bị, hay thao luyện binh sĩ đều là tốt nhất, là sức mạnh thực sự của nước Sở.
Tiêu chuẩn tương đương quân thường trú nước Ngụy. Thứ 2 là vương quân, chính là quân đội gồm con cháu quý tộc như Hùng thị, Khuất thị, từ các chỉ thứ tạo thành.
Dù sự so sánh không chính xác lắm, nhưng địa vị tương đương tông vệ Vũ Lâm lang, chịu trách nhiệm bảo vệ lợi ích quý tộc.
Tiếp đó là tư quân, là quý tộc chiêu mộ tư binh.
Đám Khuất Thăng, Yến Mặc từng thống lĩnh tư quân, bao gồm cả Tử Xa đã chết trên sông.
Nhưng quân đội do quý tộc trực tiếp chỉ huy được coi là tư quân, về phần Ngũ Ki, Nhiễm Đằng, Ương Vũ, tuy đều thể hiện bản thân là tỉnh binh hãn tướng, nhưng không được coi là tư quân, chỉ được coi là công binh. (công binh, đa số là nghèo khổ dân chúng, xử lí xây cầu, xây thành, tu sửa vũ khí, cũng trực tiếp tham dự chiến đấu, trong quân đội địa vị thấp nhất. )
Cuối cùng là huyện binh, do huyện công chỉ huy, Sở Vương đích thân điều động, chỉ cần phụ trách tiêu diệt tặc tử, duy trì trị an và canh giữ biên giới.
Huyện công giống như huyện lệnh, nhưng huyện lệnh là chức quan, còn huyện công là tước vị, bản chất khác biệt.
"Có lẽ điện hạ hiểu lầm, cho rằng quân Sở rất yếu, nhưng quân Sở không yếu... Chỉ là nước Sở điều gân như toàn bộ quân tinh nhuệ đến đông Sở, dùng để phòng bị nước Tề, vây quét Ngô Việt..."
Chú ý tới vẻ kinh ngạc của Triệu Hoằng Nhuận, Khuất Thăng thấp giọng giải thích.
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận im lặng, trong lòng hiểu ra. Lúc đầu hắn còn khó hiểu, hắn dùng 3 vạn người đánh tan 16 vạn người, vì sao nước Sở còn chống lại được liên quân 3 nước Tề Tống Lỗ?
Hiện tại, hắn đã hiểu.
16 vạn quân được Hùng Thác chỉ huy hoàn toàn là lũ ô hợp, do Hùng Thác lâm thời chiêu mộ nông dân, trong đó ngoại trừ 1 vạn là tư quân, còn lại không thể coi là binh sĩ.
Có thể thấy được, trước kia, nếu không phải Triệu Hoằng Chiêu thuyết phục Tề Vương, để nước Tề tăng thêm áp lực, Sở Vương có lẽ có thể phái một đội chính quân đến tây Sở, trợ giúp con hắn.
Nước Sở quân chính quy...
Dù không chắc đánh bại được quân chính quy nước Sở, nhưng nếu tình hình đúng như thế, Triệu Hoằng Nhuận thậm chí nước Ngụy, tuyệt không thể chỉ dùng 5 tháng, ép nước Sở ký hòa ước.
"Chậc!"
Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, buồn bã.
Gốc rễ nước Sở mạnh hơn hắn tưởng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận