Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 193: Nói Chuyện (2)

Chương 193: Nói Chuyện (2)Chương 193: Nói Chuyện (2)
"Mắt ngươi... Vừa xuất hiện sát ý."
Mị Khương nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, vẻ mặt cần lời giải thích.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn nàng, không thèm che dấu ý định: "làm người Ngụy, bản vương sẽ không ngồi nhìn địch quốc phát triển thành mối họa..."
"Ngươi muốn giết Thác đại nhân?” Mị Khương kinh ngạc hỏi.
".." Triệu Hoằng Nhuận không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Mi Khương hỏi: "đề nghị của phụ thân, đáng sợ vậy sao?”
Triệu Hoằng Nhuận không muốn trả lời, nhưng không biết vì sao cứ như có người thúc đẩy hắn nói thật với Mị Khương: "mặc dù quá trình rất khó, nhưng nếu nước Sở cải cách thành công, diệt trừ tận gốc quý tộc cũ, thì không phải tin mừng với Đại Ngụy..."
Mị Khương sững sờ, không hiểu: "làm vậy không phải là tan rã nước Sở sao?... Từng có người nói với phụ thân, thị tộc, Vương tộc, công tộc, quý tộc, chống đỡ toàn bộ quốc gia, một khi suy yếu, thì Đại Sở sẽ sụp đổ."
"Tâm nhìn thiển cận.' Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, trầm giọng nói: "quý tộc cũ biến mất, liền sẽ có quý tộc mới sinh ra, nên muốn trừ tận gốc quý tộc là ý nghĩ không thiết thực. Nhưng khi... Thay đổi quyền lực, quân vương có thể thu hồi một phần quyền lực, tăng cường Vương quyền..."
Nghe những gì Triệu Hoằng Nhuận nói, ánh mắt nàng phức tạp: "ta đã hiểu, vì sao khi nhắc đến Hùng Thác đại nhân, ngươi lại có sát khi... Giống như tâm trạng của ta lúc này, là người Sở, ta cũng không mong nước Ngụy có người như ngươi... Ngươi có một khí chất giống như phụ thân ta, Thịnh công tử, Hùng Thác đại nhân..."
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, rồi nhận ra, tính mạng của hắn còn trong tay nữ nhân trước mặt.
Đương nhiên, nếu tình cổ là thật, thì mạng đối phương cũng nằm trong tay hắn.
"Ngươi muốn giết ta sao?" Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng hỏi.
"Ta không biết." Mị Khương chậm rãi ngồi dậy, đỡ vết thương, nhìn Triệu Hoằng Nhuận, giọng điệu không hiểu: "toàn bộ Đại Sở sau này ra sao, đại vương thế nào, ta không quan tâm... Rốt cuộc, phụ thân chết là do quý tộc ép, cho dù đại vương hay Hùng Thác đại nhân, ta cũng không có hảo cảm. Ta chỉ hy vọng, mảnh đất phụ thân từng quản lý không phát sinh chiến loạn."
"Hừ!" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy cười lạnh, châm chọc nói: "không phát sinh chiến loạn? Hùng Thác đại nhân trong miệng ngươi, mười năm qua không ngừng tấn công Đại Ngụy Phần Hình Tắc!"
"Hùng Thác đại nhân cân chiến công." Mị Khương trầm mặc một lúc, bình tĩnh nói: "hắn cần chiến công để Hùng thị quý tộc ủng hộ, còn có đại vương ủng hộ, từ đó ngồi lên vị trí đại vương... Còn nữa, căn nguyên chuyện này, cũng không hoàn toàn tại Hùng Thác đại nhân, đúng không?"
F....J
Triệu Hoằng Nhuận không phản bác
được. Dù sao phụ vương hắn từng làm đồng minh với Hùng Thác tiến đánh nước Tống, sau đó lại lừa Hùng Thác một vố, rồi ung dung chiếm lấy thành quả, còn Hùng Thác nhận mọi thiệt hại, mà chẳng nhận được thứ gì.
Đổi vị trí suy nghĩ, bất cứ kẻ nào cũng không thể tiếp nhận kết quả này.
Đương nhiên, từ lập trường mà nói, Triệu Hoằng Nhuận không thấy phụ vương hắn làm gì mất mặt, dù sao giữa quốc gia và quốc gia chỉ có âm mưu. Huống chỉ phụ vương hắn cũng không tấn công minh hữu, chỉ do Hùng Thác xuất hiện vấn đề hậu cần, đó là do Hùng Thác, liên quan gì đến phụ vương, liên quan gì đến nước Ngụy?
Ai quy định: đồng minh phải cung cấp lương thực miễn phí?
Ngươi không chiếm được nước Tống, ta có thể nhận thay.
Đương nhiên, lí do kiểu này, tuy không bị chỉ trích, nhưng không tiện nói ra.
"Vậy, tỷ muội hai người lần này từ Ba quốc trở vê nước Sở. Chính là vì trợ giúp Hùng Thác sao?"
"Ừ," Mị Khương không giấu diếm, gật đầu nói: "lúc Hùng Thác đại nhân bị người chắn ở Yên Thủy, ta cùng với muội muội sau khi nhận được tin tức, liền muốn quay về nước Sở, giúp Hùng Thác đại nhân, dù sao hắn là người kế tục phụ thân ta. Đáng tiếc... Nói đến đây, nàng nhìn thẳng vào Triệu Hoằng Nhuận, tiếp tục nói: "đáng tiếc, khi tỷ muội ta trở lại nước Sở, mới biết, ngươi không những đánh bại Hùng Thác đại nhân, hơn nữa còn chiếm 18 tòa thành trì, ngay cả Nhữ Nam cũng bị công phá." Triệu Hoằng Nhuận thoải mái nói: "Nhữ Nam là lãnh địa lúc xưa của phụ thân nhai ngươi, nên cả hai muốn đoạt lại thành trì, trả lại Hùng Thác, đúng không?"
" Mị Khương trầm mặc không nói, hiển nhiên là chấp nhận.
"Vậy giờ, ngươi định làm gì?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Có thể nhìn ra, Mị Khương cũng không biết bản thân nên làm gì, mà bản thân Triệu Hoằng Nhuận giờ đây cũng đang không biết làm sao.
Nghĩ đến tương lai, hắn có khuynh hướng sớm nên diệt trừ Dương Thành Quân Hùng Thác, nhưng vấn đề là, coi như không có Mị Khương, thì "hòa ước đình chiến", cũng sẽ hạn chế khả năng Triệu Hoằng Nhuận ra tay với Hùng Thác.
Dù sao, lúc này ra tay với Hùng Thác, có thể diệt trừ Hùng Thác hay không còn không biết, nhưng danh dự nước Ngụy sẽ bị ảnh hưởng lớn, làm vậy,lợi bất cập hại".
Hai người ngồi ở trong xe ngựa, trâm mặc không nói.
Công bằng mà nói, dù Hùng Thác còn sống là một uy hiếp, nhưng cân nhắc kỹ càng, tham vọng mà Hùng Thác muốn làm không dễ thực hiện, dù sao quý tộc nước Sở có thế lực quá sâu, Hùng Thác chưa chắc làm gì nổi, so với việc đó, Triệu Hoằng Nhuận càng quan tâm đến tình cổ.
Hắn không tin một con sâu có tác dụng khiến hắn nghe lời Mị Khương, nhưng trong người có một con sâu làm hắn vô cùng khó chịu.
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy có một con sâu đang bò trong người, khiến hắn rùng mình.
"Này, tình cổ... Thật không thể giải?"
"Còn chưa từ bỏ sao?" Mị Khương ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: " ngươi sợ hãi như thế, vì sao không nghe lời tên kia, móc tim ta?"
"Bởi vì ngươi cứu mạng ta... Ngươi cho rằng ta sẽ nói vậy sao?" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười đáp lời.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói nửa câu đầu, Mị Khương khịt mũi coi thường, nhưng khi nghe được Triệu Hoằng Nhuận nói nửa câu sau, nàng sững người.
"Là bởi vì ta không tin biện pháp hoang đường kia... Nếu tình cổ do máu của ngươi nuôi nấng, làm sao có thể chết Vì máu trong tim ngươi 2?"
Mị Khương sững sờ, nói: "ngươi nói có đạo lý, nhưng, tương truyền đây là biện pháp duy nhất giải tình cổ." "Có người thành công sao?”
"Việc này.." Mị Khương chân chừ một lúc, chậm rãi lắc đầu: "chưa từng nghe qua."
"Vậy được rồi." Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi nói: "nhất định là vu nữ nào đó tản ra lời đồn, ngươi cho rằng ta sẽ tin loại đồn đãi hoang đường này?... Thậm chí, ta hoài nghi, cái gọi là tình cổ , cũng chỉ là một lời đồn, một con sâu nhỏ có thể khiến ta thích ngươi?"
".." Mị Khương nghe đến đây hai má đỏ lên, nhưng lời nhắc nhở, nàng vẫn phải nói: "Về chuyện này, thì có không ít... Tương truyền nam nhân phản bội vu nữ, cả hai đều chết thảm. Ngươi, muốn thử không?"
Nhìn ánh mắt của nàng, Triệu Hoằng Nhuận hơi chột dạ.
Mặc dù hắn chắc chắn trên đời không chuyện như vậy, nhưng, vạn nhất có thật thì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Hoằng Nhuận vân cảm thấy tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn, chờ vê Đại Lương tra các tài liệu. Dù sao hắn nghe nói, Cơ thị cũng cất giữ rất nhiều tài liệu cổ xưa, trong đó hẳn sẽ có manh mối về cổ trùng.
Mà tình cổ không phải một loại cổ trùng chết ngay, nó phát tác rất chậm. Chậm đến mức nam nhân trúng cổ rất khó phát giác được.
Đó là điều duy nhất Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy đáng mừng.
"Ta chuẩn bị về Chính Dương huyện, còn ngươi?"
"" Mị Khương vẫn nhìn Triệu Hoằng Nhuận với ánh mắt lạnh nhạt: "ta sẽ không chết vì vết thương nhỏ, ngươi cứ yên tâm rời đi."
"Hừm. Trả lời sai.“dưới con mắt kinh ngạc của nàng, Triệu Hoằng Nhuận lấy chăn cuốn nàng: "ngươi, bây giờ là tù binh của ta. Trước khi ta nghĩ ra cách giải trừ tình cổ, tốt nhất ngươi nên ở trong tâm nhìn của ta!... Nhìn vào muội muội xuẩn ngốc của ngươi, ta thực sự không trông chờ gì ngươi."
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận ôm Mị Khương ra khỏi xe, khoác lên áo choàng, cõng nàng trên lưng, đi từng bước.
Mị Khương ánh mắt còn suy nghĩ, nhưng cuối cùng, nàng bỏ mặc Triệu Hoằng Nhuận cõng nàng đi về Chính Dương huyện.
Một lúc sau, nàng thì thầm với Triệu Hoằng Nhuận: "chân... Lạnh."
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu liếc nhìn, mới phát hiện hai chân Mị Khương đang lê trên tuyết, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi vào trong giày, chẳng trách nàng nói lạnh.
Triệu Hoằng Nhuận đỏ mặt, hít sâu một hơi, nâng Mị Khương lên một chút, tránh chân nàng chạm tuyết.
Thế nhưng, miệng hắn vẫn cứng: "ngươi tự tìm!... Nếu tỷ muội hai ngươi không bắt cóc ta, làm sao lại có tình cảnh bây giờ!"
Mị Khương giận dữ, ghé vào tai Triệu Hoằng Nhuận, giọng điệu ngang ngược nói: 'không phải do ngươi lùn sao?"
"Tù binh tự trọng!"
Triệu Hoằng Nhuận tức giận la lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận