Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 521: Thẩm Vấn (2)

Chương 521: Thẩm Vấn (2)Chương 521: Thẩm Vấn (2)
Thẩm vấn du hiệp không cho Triệu Hoằng Nhuận được bất cứ tin tức quan trọng nào.
Tổng kết lại: ở Dương Hạ, có mở "sĩ quán", những "sĩ quán" này được ẩn tặc mở ra, mục đích là mời chào kẻ liều mạng lưu lãng ở các nơi, dùng tiền xúi giục bọn hắn làm ác.
Như lần này, đám du hiệp tập kích Triệu Hoằng Nhuận, cũng vì trong sĩ quán treo thưởng 5 vạn lượng vàng cho cái đầu của Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận rất muốn cười, nhưng cười không nổi.
Chỉ có Hình Bộ ban bố treo thưởng tội phạm.
Chưa từng nghe nói, con cháu vương tộc lại bị thế lực dân gian treo thưởng, đây quả thực là xem vương pháp không ra gì!
Dương Hạ... Đúng là muốn tạo phản! J
Triệu Hoằng Nhuận híp mắt, ánh mắt lăng lệ.
Lúc này, Vệ Kiêu tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng hỏi: "điện hạ, những người này, xử lý thế nào?"
Nghe vậy, 11 tên du hiệp hoảng sợ, cầu xin tha thứ.
"Tất cả câm miệng!" Triệu Hoằng Nhuận quát lên, nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: "vì 5 vạn lượng vàng, tập kích bản vương đội ngũ, các ngươi thật có bản lĩnh!... Một đám ngu xuẩn! Các ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới, coi như các ngươi cầm được tiền, cũng chưa chắc có mạng để tiêu sao?!" Đám du hiệp cúi thấp đầu, không dám nói.
Đúng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng nói: "bản vương giao cho các ngươi một việc... Quên 5 vạn lượng vàng đi, 500 lượng bạc. Bản vương muốn các ngươi lập tức đi Yên Lăng, Thương Thủy, mặc kệ nơi nào, tìm Thương Thủy quân, thông báo cho bọn hắn, để Thương Thủy quân đến chỉ viện, sau đó, bản vương cho các ngươi mỗi người 500 lượng bạc, đủ các ngươi sống một khoảng thời gian, thế nào?"
Đám du hiệp liếc nhau, vui sướng khi được sống.
Tội danh tập kích vương tộc, tuyệt đối sẽ bị xử tử, nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại đồng ý đặc xá tội của bọn hắn, thậm chí cho bọn hắn mỗi người 500 lượng bạc, để bọn hắn đi Yên Lăng hoặc Thương Thủy, đưa tin cho Thương Thủy quân.
Mặc dù 500 lượng bạc không bằng 5 vạn lượng vàng, nhưng không phải mất mạng.
Lại nói, đi Yên Lăng hoặc Thương Thủy đưa tin, không cần tốn nhiều sức.
Nghĩ tới đây, đám du hiệp gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận phất tay, ra lệnh cho tông vệ: "cởi trói cho bọn hẳn, đưa bọn hắn ra khỏi dịch trạm."
"Vâng!" Lữ Mục gật đầu, quát đám du hiệp: " đứng lên, đi!"
Đám du hiệp mừng rỡ, liên tục cúi đầu với Triệu Hoằng Nhuận, sau đó bọn hẳn đi theo tông vệ ra ngoài.
Nhìn những người này ra khỏi phòng, Vệ Kiêu nhịn không được nói: "điện hạ, những kẻ này hành thích người, đây là tội lớn, sao điện hạ còn cho bọn hắn tiền thưởng..."
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, từ tốn nói: "bản vương thà đưa ra mấy ngàn lượng bạc, chỉ là bản vương lo những người này chưa chắc sống đến Yên Lăng hoặc Thương Thủy..."
Vệ Kiêu ngẩn người, lập tức hiểu được: nếu thật sự có một thế lực giám sát bọn hắn, muốn giết bọn hắn, thì đám du hiệp chưa chắc còn sống đến Yên Lăng hay Thương Thủy.
Rất có thể, nửa đường sẽ bị thế lực kia chặn giết.
Trong tình huống này, mấy ngàn lượng bạc, nào quan trọng bằng việc liên lạc được với Thương Thủy quân.
Không hổ là điện hạ, thời điểm này vẫn còn tỉnh táo như vậy. .¡
Vệ kiêu thật lòng khâm phục, cười khổ nói: "nghe điện hạ nói kiểu này, tỉ chức cũng thà rằng mất mấy ngàn bạc..."
"Chỉ mong mấy ngàn lượng bạc có thể đưa ra ngoài..."
Triệu Hoằng Nhuận cũng thở dài gật đầu, lập tức hỏi: "ta nghe nói còn có một nhóm thích khách, đúng không?”
"Vâng." Vệ Kiêu gật đầu, nói: "lúc chúng ta bị du hiệp hấp dẫn, từ hậu viện leo tường tiến vào, những tên kia... Đúng là thích khách, nhìn bộ dạng, khí thế hoàn toàn khác đám du hiệp."
"Ừm. Bắt được mấy cái?"
Vệ Kiêu lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Mị Nhuế dùng thuốc bắt được 6,7 người, còn lại... Một đám không sợ chết, chúng ta và Mị Khương đại nhân chỉ có thể đánh chết."
"Mị nhuế? Nha đầu kia có thể giúp?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, Mị Nhuế trong ấn tượng của hắn là đồ ngốc, không bằng tỷ tỷ.
Triệu Hoằng Nhuận thực sự không hiểu, rõ ràng là tỷ muội, vì sao tỷ tỷ tài giỏi, còn muội muội lại có thể ngu đến mức đó?
"Đưa đám thích khách đến!"
"Vâng!"
Một lát sau, tông vệ áp giải 7 thích khách, đồng hành còn có Mị Nhuế và Mị Khương.
Vừa nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận, Mị Nhuế vui vẻ giành công: "Cơ Nhuận, là †a giúp ngươi bắt được đám người này, ngươi cảm tạ ta ra sao?"
Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ, nói: "ừm, chờ đến Yên Lăng hoặc Thương Thủy, ta sẽ mua cho người một hộp đồ ngọt mỗi ngày." "Mới một hộp? Ngươi cũng quá nhỏ mọn!" Mị Nhuế chu miệng, vẻ mặt tức giận.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ lại nói: "vậy một lần mua cho ngươi 30 hộp đồ ngọt, ngươi có thể ăn một tháng."
"30 hộp?” Mị Nhuế nghe vậy vui sướng, liên tục gật đầu, nói: 'không cho phép chơi xấu."
Ï Trí thông minh này... Thật đáng buồn, nha đầu.
Nhìn Mị Nhuế vui sướng, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.
"Sao các ngươi lại tới đây?" Hắn quay đầu nhìn Mị Khương.
Hai tỷ muội đều đến bên này, chỗ Tô cô nương, Triệu Hoằng Nhuận có hơi lo lắng. Đoán được tâm tư Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương vô cảm nói: "mấy nữ nhân kia, đã chuyển sang phòng bên cạnh, được 30 binh sĩ bảo hộ, không có chuyện gì."
Nói xong, nàng nhìn Mị Nhuế vẫn đang vui vẻ, cũng giống như Triệu Hoằng Nhuận im lặng thở dài.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận liếc đám thích khách, thấy đám người này không nhúc nhích, hắn nhíu mày hỏi: "Mị Nhuế, những người này... Còn sống không?"
"Bọn hắn chỉ bị thuốc bột của ta làm tê mà thôi, lời ngươi nói, bọn hắn đều nghe được, ngươi xem, tròng mắt của bọn hắn không phải đang động đậy?"
Triệu Hoằng Nhuận híp mắt nhìn kỹ, đúng là con mắt của đám thích khách đang động đậy. Nhưng thế này làm sao giao tiếp.
"Có giải dược không?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi Mị Nhuế: "ít nhất cho bọn hắn mở miệng nói chuyện."
"Ồ" Mị Nhuế gật đầu, lấy ra một bình thuốc, đặt dưới mũi một tên thích khách, cho hắn ngửi một lúc, sau đó nàng lui ra sau.
Ï Như vậy là xong? /¡
Triệu Hoằng Nhuận kinh dị, vì hắn phát hiện tên thích khách vẫn nằm trên mặt đất, bất động.
"Đó là giải dược sao?" Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi.
"A? Kì lạ.." Mị Nhuế vẻ mặt nghi hoặc, đang định tiến lên, lại bị Mị Khương kéo lại, nói: "muội muội không lấy sai, cái kia đúng là giải dược... Tên kia có thể cử động, chẳng qua là hắn giả vờ." Vừa dứt lời, tên thích khách bỗng nhiên từ dưới đất xông lên, lao về phía Cao Quát.
Cao Quát cả kinh, vô thức rút kiếm, lại phát hiện tên thích khách kia bắt tay của hẳn, duỗi cổ, quay đầu, tự cứa cổ mình.
"Phù phù -"
Thi thể ngã xuống đất, máu bắn lên người Cao Quát.
Cao Quát ngây ra, quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lắp bắp nói: "điện hạ, ta..."
"Chuyện không liên quan tới ngươi." Triệu Hoằng Nhuận xua tay, nhíu mày nói: "người này có ý tự sát." Nói xong, hẳn nói với tông vệ: "cầm dây thừng tới."
Các tông vệ nghe vậy, đi lấy dây thừng, trói chặt sáu tên thích khách còn lại. Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận mới để Mi Nhuế cho bọn hắn dùng thuốc giải.
Khiến tất cả há hốc, là 6 tên thích khách sau khi lấu lại tri giác, chuyện thứ nhất làm, lại là cắn đầu lưỡi của mình, nhổ ra.
Ï Cắn lưỡi tự sát? ¡
Thấy 6 tên thích khách cắn lưỡi mình, lại còn cười trào phúng, Triệu Hoằng Nhuận và tông vệ choáng váng.
Căn đứt đầu lưỡi không nhất định sẽ chết, nhưng căn đứt đầu lưỡi sẽ không thể nói chuyện!
Hiển nhiên, hành động của đám thích khách, là để Triệu Hoằng Nhuận hiểu, bọn hắn sẽ không tiết lộ bất luận tin tức gì!
"Cái này... Điện hạ, làm sao đây?"
Trầm Úc ngơ ngác hỏi. Hắn còn định dùng chiêu cũ, ép thích khách mở miệng, không ngờ, đám thích khách này sau khi lấy lại tri giác, thì một tên tự sát, 6 tên cắn đứt đầu lưỡi.
Thế này còn thẩm vấn sao?
"Mang ra ngoài đi." Triệu Hoằng Nhuận phất tay nói.
Các tông vệ gật đầu, đưa 6 tên thích khách đang hấp hối, cùng với thi thể một tên ra ngoài.
Ï Đây là tác phong của ẩn tặc Dương Hạ sao? ,I
Triệu Hoằng Nhuận cau mày.
6 tên thích khách sau khi cắn lưỡi còn cười chế nhạo hắn.
Điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận sinh ra một cảm giác, đám người hắn đối mặt vô cùng rắc rối.
Lúc này, Hà Chi Vinh vẫn luôn ở một bên, chắp tay nói: "Túc Vương điện hạ, bỉ nhân cho ra đám tặc tử sẽ không bỏ qua, không bằng để bỉ nhân và binh sĩ hộ tống nhóm điện hạ tới Ngữ huyện... Ngữ huyện mặc dù là một huyện nhỏ, nhưng tốt hơn là ở vùng hoang vu này."
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, châm chậm gật đầu.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền tới tiếng la của binh sĩ.
"Cháy, trong trạm dịch cháy..."
Ï Chết tiệt! Vẫn chưa xong?! ¡
Triệu Hoằng Nhuận tức giận đập bàn.
Hắn không cần đoán, cũng biết ai phóng hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận