Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 250: Quyết Định

Chương 250: Quyết ĐịnhChương 250: Quyết Định
Ngày hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận lại dẫn theo Mị Khương, Mị Nhuế và tông vệ, chạy đến Dịch quán, nói kết quả cuộc thảo luận giữa hắn và Ngụy Vương cho Hùng Thác biết.
Hùng Thác nghe tin xong rất mừng rỡ.
Nhưng có thể thấy, giống như Ngụy Vương không muốn gặp Hùng Thác, Hùng Thác nhận được tin, cũng không hề muốn gặp Ngụy Vương, dù sao hai người tích lũy oán hận đã nhiều năm.
"Khi nào giao hàng?"
Sau khi xác nhận chuyện này, Hùng Thác không thể chờ đợi, bắt đầu hỏi thăm thời gian giao dịch.
Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận tức giận nói: "Còn sớm... Hiện tại Binh Bộ còn đang chế tạo trang bị mới, chẳng lẽ ngươi muốn ta đi cướp quân bị của sáu doanh về cho ngươi?"
"Vậy... Thời gian cụ thể?" Hùng Thác hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, tính toán nói: "nhanh nhất, cũng phải cuối năm nay, tóm lại, bản vương sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng lấy được quân bị, còn ngươi..."
"Ta hiểu" Hùng Thác cắt ngang Triệu Hoằng Nhuận, từ tốn nói: "sau khi trở về, ta sẽ để Hùng Hổ, Hùng Khải gom góp tiền bạc..." Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cẩn thận hỏi: "ngươi muốn bao nhiêu."
"80 lượng một bộ." Triệu Hoằng Nhuận không đỏ mặt mà há miệng.
Nghe thấy con số này, Hùng Thác tức suýt nôn máu.
80 lượng một bộ?
Vậy 8 vạn người võ trang đầy đủ, chẳng phải là hơn 6 triệu lượng bạc? Số hàng mà Triệu Hoằng Nhuận vơ vét lúc trước cũng chẳng đến con cái số này.
"Ngươi nói đùa với ta sao?" Hùng Thác tái mặt, nếu không phải có Mị Khương ở đây, hắn đã ném bàn vào tên vô sỉ trước mặt.
Triệu Hoằng Nhuận không đỏ mặt, nhắc nhở: "đây chính là trang bị của sáu doanh thường trú... Ngươi đã thấy trang bị của Tuấn Thủy quân, chỉ riêng áo giáp đã gồm giáp ngực, giáp vai, che tay, giáp cổ tay, giáp bụng, giáp quần, không phải mấy bộ giáp thô sơ của Sở có thể sánh bằng."
Nghe vậy, Hùng Thác trâm mặc.
Đúng là hắn đã được chứng kiến áo giáp của Tuấn Thủy quân và Phần Hình Tắc, đội quân gần như được trang bị tới tận răng, đã mang đến uy hiếp cho quân Sở.
Không khoa trương khi nói, chỉ dựa vào trang bị, thì dù có là một nông dân cũng đủ khả năng đánh bại một binh sĩ chính quy.
"Nhưng dù như thế, cũng không đáng 80 lượng?" Hùng Thác nhíu mày nói: "theo ta biết, sáu doanh thường trú 2 năm đổi trang bị một lần, trang bị thay ra, đều có tổn hại, mài mòn... 40 lượng!"
"Thành giao!" Triệu Hoằng Nhuận sảng khoái đáp ứng, không dây dưa với Hùng Thác.
Thứ nhất, hắn cũng biết Hùng Thác đang rất nghèo. Thứ hai, những quân bị đó đúng như Hùng Thác nói, sáu doanh thường trú đã dùng được 2 năm, bị mài mòn nặng nề, hiện tại có Hùng Thác muốn, chứ như trước đây, nếu không giao cho quân địa phương, thì lại ném vào trong kho chờ rỉ sét, thật sự quá lãng phí.
Mà bán quân bị cho Hùng Thác là đúng ý Triệu Hoằng Nhuận.
Huống chỉ, số tiền Hùng Thác trả cũng xấp xỉ chỉ phí chế tạo một bộ giáp.
F....
Hùng Thác rất kinh ngạc trước sự đồng ý của Triệu Hoằng Nhuận, hắn muốn nhanh chóng quyết định: "vẫn lấy ngọc trai, ngọc thạch, đồ đồng, những thứ này để giao dịch, được chứ?"
"Chà..." Triệu Hoằng Nhuận tặc lưỡi, chậm rãi nói: "lô hàng trước đó, nói thật Hộ Bộ còn chưa bán ra, ngươi cũng biết, của hiếm thì quý, mấy thứ đó bán nhiều sẽ không đáng tiền." Nghe câu này, Hùng Thác vốn tâm tình đang tốt lập tức trầm mặt không vui, hỏi: "ngươi muốn thế nào?"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận gõ ngón tay lên bàn, thấp giọng nói: "ngươi muốn tiếp tục dùng ngọc trai, ngọc thạch, đồ đồng, đồ sơn mài để giao dịch, bản vương không có ý kiến, nhưng, những thứ này phải giảm phân nửa giá cải!"
"Ngươi..."
Không đợi Hùng Thác mở miệng, Triệu Hoằng Nhuận đã đưa tay ngắt lời hẳn, lắc đầu nói: "bản vương không thích trả giá, nhưng không muốn chịu thiệt thòi. Ngươi cứ suy nghĩ, điều bản vương nói, có đúng hay không?”
"." Hùng Thác nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc.
Hắn cũng biết Triệu Hoằng Nhuận nói không sai. Hiện tại Đại Ngụy thiếu mấy thứ đồ đã kể, nên những vật này ở Đại Ngụy có giá trị khá cao. Nhưng một khi Hộ Bộ bán tháo số đồ nước Sở bồi thường, thì giá cả những thứ đó sẽ càng lúc càng thấp.
Nhưng vấn đề ở chỗ, trừ mấy thứ này ra, Hùng Thác không lấy ra nổi đồ có giá trị để giao dịch với Triệu Hoằng Nhuận.
Trầm tư chốc lát, Hùng Thác bỗng nhiên có ý tưởng, thấp giọng hỏi: "vậy... Người, có được không?"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sững sờ, chẳng biết vì sao lại quay đầu nhìn Mị Khương, nhíu mày hỏi: "Sở nữ?"
Nghe câu này, Mị Khương giận dữ liếc Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác.
Thấy thế, Hùng Thác liền vội giải thích: "không không, không phải người Sở, là nô lệ người Ba...' Nói đến đây, hắn lén nhìn Mị Khương, hàm hồ nói tiếp: "nữ nhân cũng có."
Mị Khương lãnh đạm liếc nhìn hai nam nhân, nâng chén chuyển sang phòng khác.
Thấy vậy, Hùng Thác nhẹ nhàng thở ra, nói với Triệu Hoằng Nhuận: "theo ta được biết, nước Ngụy hiện tại cần lượng lớn lao dịch, đúng không?"
"Tin tức của người đúng là linh thông..." Triệu Hoằng Nhuận nhìn Hùng Thác với vẻ kỳ lạ, rồi rơi vào trầm tư.
Chế độ nô lệ, buôn bán nô lệ, ở các nước đều không phải là hiếm. Lấy nước Ngụy làm ví dụ, những người đang khai thác ở quặng mỏ, ngoại trừ tội phạm, thì càng nhiều là nô lệ; còn nữa, những nữ nhân trong thanh lâu, lại có mấy người là Ngụy nữ?
Nếu tốt số, dung mạo xinh đẹp, thì có thể giống Tô cô nương có đôi chút tự do, nhưng số mệnh không tốt, thì có lẽ chẳng sống nổi.
Còn viêc loại bỏ chế độ này, Ha, đừng nói một mình Triệu Hoằng Nhuận, chỉ sợ 1 vạn Triệu Hoằng Nhuận cũng làm không được, Vì làm thế tương đương với việc khiêu chiến tất cả quốc gia, khiêu chiến giai cấp thống trị.
"Trong tay ngươi có nô lệ đất Ba?"
"Vẫn chưa." Hùng Thác lắc đầu, bĩu môi nói: "nhưng ở đất Kiềm Ba, các bộ lạc thường xuyên tự giết lẫn nhau, cướp giật người làm nô lệ. Một con trâu có thể đổi một nam nhân, một con dê có thể đổi một nữ nhân, giá rất rẻ."
Ngươi nói với ta mạng người rất rẻ? j
Triệu Hoằng Nhuận cười mỉa mai,
hắn không quên việc Hùng Thác từng để 3 vạn quân Sở chịu chết để giảm bớt lương thực tiêu hao.
Nhìn thấu tâm tư Triệu Hoằng Nhuận, Hùng Thác thẹn quá hoá giận, nói: "Đại Sở nhân khẩu đông đúc, nuôi không nổi nhiều người như vậy..."
"Chỉ nuôi nổi đám quý tộc các ngươi, đúng không?"
"Hừ! Nói cứ như nước Ngụy không có quý tộc như vậy." Hùng Thác bĩu môi khinh thường: "tóm lại, người Sở sống tốt hơn đám người Ba kia nhiều."
Nói đến đây, hắn nghĩ ra gì đó, nhìn Triệu Hoằng Nhuận nói: "trên đường, lúc đi ngang qua Thương Thủy, Yên Lăng, Trường Bình, ta đã nhìn thấy..."
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế sững sờ, phá lên cười: "ngươi cho rằng bản vương sẽ coi 40 vạn dân Sở như nô lệ sao?" "Hừ!" Hùng Thác phớt lờ lời chế giễu của Triệu Hoằng Nhuận, cảm khái: "Khuất Thăng, Cốc Lương Uy đám phản bội kia làm không tệ, ít nhất, 40 vạn người người bị đói chết, cũng không bị 4 phần thuế áp bức."
Khi hẳn nói xong câu cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận nhận ra sự cô đơn †rong ánh mắt Hùng Thác.
Hùng Thác có thể coi là một lãnh chúa tương đối tốt, đáng tiếc gốc rễ nước Sở đã mục nát, quý tộc Hùng thị cầm đầu quý tộc, lấy của quốc gia, lại không có cống hiến gì, trong tình huống như vậy, ngay cả người có tham vọng như Hùng Thác, cũng không cách nào thay đổ được quốc gia.
Ngay khi Hùng Thác đang phiền muộn, bỗng nhiên ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa. Trâm Úc đang canh trong phòng, đang định tiến lên, liền nghe được ngoài cửa truyền tới giọng Cao Quát.
"Điện hạ, là ta."
"Vào đi." Triệu Hoằng Nhuận gọi.
Lời vừa sút, Cao Quát đã đẩy cửa vào, liếc sang Hùng Thác, sau đó chắp tay hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận, nói: "điện hạ, Cố Lăng Quân Hùng Ngô đã vào thành!"
Nghe vậy, Hùng Thác vừa rồi còn ủ rũ bỗng nhiên cười lớn.
"Quan viên tiếp đón của Ngụy... Hình như gọi là Lễ Bộ đúng không? Những người kia có chuyện vui!"
Nghe câu này, sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận, Trầm Úc, Cao Quát trở nên trầm trọng, dù sao Hùng Thác đã nói, Hùng Ngô chủ động xin là chính sứ, hoàn toàn là đến Ngụy gây rối. Dù sao, Hùng Thác và Triệu Hoằng Nhuận đã gạt Hùng Ngô sang một bên mà ký hiệp ước, khiến Hùng Ngô không vuil
Ï Rốt cuộc đã đến... j
Triệu Hoằng Nhuận thở ra, đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Trước khi đi, hắn thuận miệng hỏi Hùng Thác: "đối với Hùng Ngô, ngươi có đề nghị gì?"
Hùng Thác liếm môi, hung ác nói: "tên kia không biết giữ miệng, nếu hẳn chọc giận người, thì không cần khách khí... Giết hắn!"
Coi như ta không hỏi! ¡
Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, phất
tay áo bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận