Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 170: Tê Ngụy Liên Minh (2)

Chương 170: Tê Ngụy Liên Minh (2)Chương 170: Tê Ngụy Liên Minh (2)
"Xem ra ngươi không có gì để nói."
Tề Vương Lữ Hi cười bí hiểm, đứng dậy, đi vào nội cung.
Mặc dù Triệu Hoằng Chiêu rất mong Ngụy Tề liên minh, nhưng khi Tê Vương rời đi, hắn cũng không có biện pháp.
Đúng như lời Tê Vương, Triệu Hoằng Chiêu đang không biết nói gì, bởi vì những điều muốn nói hắn đã nói hết, nhưng không có hiệu quả, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đã nói sai ở đâu.
Nhưng có thể thấy, Tê Vương vẫn có ấn tượng tốt với Triệu Hoằng Chiêu, đặc biệt sai người dùng vương giá (xe của đế vương) đưa Triệu Hoằng Chiêu về dịch quán, nhìn thấy chuyện này, đám người Tề trong dịch quán cũng thay đổi thái độ với Triệu Hoằng Chiêu.
Nhưng Triệu Hoằng Chiêu cũng không quan tâm, sau khi về dịch quán, liền gọi tông vệ vào phòng bàn bạc vấn đề này.
Đáng tiếc, chính bản thân hắn khi đối diện với Tê vương còn không đoán được tâm tư Tề vương, thì đám Phí Uy làm sao đoán nổi?
Đến nửa đêm, Triệu Hoằng Chiêu vẫn không ngủ được, khổ sở suy nghĩ.
Trước khi về, Tê Vương đã mời hắn ngày mai lại đến hoàng cung, đây cũng là cơ hội dành cho hắn, nhưng Triệu Hoằng Chiêu cảm thấy, nếu hắn không nghĩ ra nguyên nhân thực sự Tề Vương từ chối liên mình, thì kết quả vẫn là thất bại.
Giờ ty ngày hôm sau, Tê Vương lại phái vương giá đưa Triệu Hoằng Chiêu vào cung.
Triệu Hoằng Chiêu suy nghĩ đến tận đêm khuya, nên vẻ mặt uể oải do thiếu ngủ, trái lại Tê Vương tỉnh thân phấn chấn, chờ đến khi Triệu Hoằng Chiêu ngồi xuống, liền để thái giám cung nữ dâng lên thịt rượu, cùng Triệu Hoằng Chiêu đối ẩm.
Nói đến ẩm thực nước Tề, do vị trí địa lý, nên người Tề rất ít ăn thịt mà hay ăn thuỷ sản, bất luận là cá ở sông hồ hay cá biển.
Ngoại trừ thuỷ sản, thì người Tê cũng thích ăn tôm, đến nỗi, khi Triệu Hoằng Chiêu mới tới Tê quốc, chuyện này đã làm hắn giật mình: tôm lấy thịt thối làm thức ăn. Bị người Ngụy gọi là "sâu nước", không thể ăn.
Nhưng sau khi nếm thử, Triệu Hoằng Chiêu không thể không thừa nhận, loại "sâu" này ngon hơn cả cá tươi.
Qua vài chén rượu, Tê Vương bóc ăn hết đĩa tôm trên bàn, rối lấy tay áo lau miệng không chút uy nghiêm, quay sang nhìn Triệu Hoằng Chiêu cười nói: "đã nghĩ cả đêm rồi sao, nghĩ ra chưa?"
Triệu Hoằng Chiêu nghe vậy đặt chén rượu trong tay xuống, gật đầu cảm khái: "đã nghĩ ra."
"ồ2" Tề Vương phất tay, ra hiệu cung nữ bưng lên thêm một đĩa tôm, đồng thời nói với Triệu Hoằng Chiêu: " ngươi nói, ngươi đã đoán được lý do quả nhân từ chối kết minh sao?"
"Đúng vậy."
"Nói nghe xem."
Triệu Hoằng Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào Tề Vương, trầm giọng nói: "bởi vì Tê Vương nhìn ra. Tê kết minh với Ngụy sẽ không ảnh hưởng gì đến thế cục hiện nay."
"Hắc hắc hắc hắc..." Tê Vương cười quái dị, nhưng không nói lời nào, chờ Triệu Hoằng Chiêu nói tiếp.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Chiêu giải thích thêm: "Tê Vương chỉ cần Ngụy quốc không bị Sở quốc tiêu diệt... Chỉ cần Ngụy quốc chưa diệt, thì Ngụy quốc vẫn có thể chia sẻ áp lực thay Tề. Vấn đề ở chỗ người Ngụy, sẽ không trơ mắt để Sở tiêu diệt. Bởi vậy, có kết minh hay không, trong mắt Tê Vương cũng không quan trọng."
".." Tê Vương tự mình rót rượu, nhìn Triệu Hoằng Chiêu, tán thưởng nói: "xem ra quả nhân không nhìn lầm ngươi..."
Nói xong, hắn đặt bầu rượu xuống, chăm chú nhìn Triệu Hoằng Chiêu, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "đúng vậy, Đại Tề không cần kết minh."
Triệu Hoằng Chiêu cảm thấy có một uy thế đế vương đập vào mặt.
Đừng thấy Tê Vương bình thường cà phất cà lơ, nhưng bản thân hẳn là người có tâm nhìn xa trông rộng, nên Triệu Hoằng Chiêu cảm thấy khó có thể dùng cách thông thường thuyết phục Tề Vương kết thành liên minh.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Chiêu thành thật nói: "xin Tê Vương thứ lỗi, ta sẽ dùng con mắt người Tề để nhìn việc này, nói rõ lợi hại cho Tê Vương nghe."
Tê Vương nghe vậy sững sờ, phất tay cười nói: 'không sao không sao, quả nhân thích nghe."
Triệu Hoằng Chiêu nhìn Tê Vương, chuyện liên quan đến vận mệnh đất nước, hắn không dám coi thường.
"Nếu ta là người Tề, sẽ đề nghị Tê Vương liên minh với Ngụy..."
Tê Vương nghe câu đầu tiên, đã cảm thấy thất vọng, bất mãn chép miệng: "là câu đầu tiên sao?”
Triệu Hoằng Chiêu không quan tâm thái độ Tê Vương, tiếp tục bày tỏ quan điểm: "Ngụy, bắc giáp Hàn, nam giáp Sở, mặc dù lần này Túc Vương Cơ Nhuận suất quân đánh bại Hùng Thác, chiếm lĩnh 18 tòa thành trì, nhưng hắn chỉ dám lấy danh nghĩa Ï thảo phạt Hùng Thác, để công Sở, mà không phải trực tiếp Ï thảo phạt Sở quốc,¡. Có thể thấy, ngay cả vị tuấn kiệt này, cũng nhìn ra, chênh lệch giữa hai nước, nên không dám đắc tội với toàn bộ Sở quốc... Đừng nhìn hắn chiếm được 18 thành trì mà nhầm, hắn không dám hoàn toàn chiếm đóng, hắn chỉ dám coi đó là thứ để đem ra đàm phán với Sở quốc... Nói cách khác, Túc vương Cơ Nhuận nhận định, Ngụy quốc hiện tại, không đủ tư cách chống lại Sở quốc."
"," Tầ Vương lấy lại vẻ nghiêm túc, từ tốn nói: " ngươi muốn nói, lần này Ngụy đánh bại Sở, chỉ là may mắn thôi sao?"
"Không thể nói hoàn toàn là may mắn, ta tin Sở quốc không ngờ tới, Túc vương Cơ Nhuận còn trẻ đã có tài... Cho nên khinh địch, nhưng trải qua chuyện lần này, tên tuổi của Cơ Nhuận sẽ truyền khắp Sở quốc, từ đó, sẽ không còn tướng Sở dám coi thường hắn khi gặp lại, nếu vậy, lần sau Sở Ngụy chiến tranh, người thẳng... Khó đoán."
Dừng một lúc, Triệu Hoằng Chiêu tiếp tục nói: "tuy trận chiến Dĩnh Thủy quận kết thúc với chiến thắng thuộc về Túc Vương Cơ Nhuận, nhưng chiến trường đất Tống... Quân Ngụy liên tục bại lui. Cho đến nay, đã mất một nửa đất Tống... Vì sao tình hình hai chiến trường lại khác xa đến vậy, bởi vì Ngụy quốc chỉ có một Túc vương, một mình hắn khó chú ý hai đầu, còn Sở quốc thì sao? Sở quốc có đủ sức một mình đánh với hai quốc gia đứng đầu. Nếu Sở quốc dốc hết binh lực, thử hỏi, một mình Cơ Nhuận làm sao chống nổi quân Sở? Đến lúc đó, Tề Vương giúp hay không giúp?"
".." Tê Vương vẻ mặt đăm chiêu.
Lúc này, Triệu Hoằng Chiêu lắc đầu mỉm cười: "đến lúc đó, cho dù Tê Vương có chi viện, chỉ sợ cũng chẳng ăn thua gì... Tê Vương cho rằng đó là nói suông? Thực ra, do tình hình chiến trường Dĩnh Thủy phải mất cả tháng mới có thể truyền ra, một tháng này, là mấu chốt. Lần này, Túc Vương Cơ Nhuận có thể một lúc đánh hạ 18 thành trì trong một tháng, lần sau, không biết chừng Sở quốc có thể đánh thẳng đến Đại Lương trong một tháng, thậm chí công phá Đại Lương... Nói một cách khác, nếu mỗi lần Tề quốc chờ đến khi Ngụy quốc suy yếu mới giúp đỡ, thì sớm muộn sẽ có một ngày, Tê Vương sẽ không kịp giúp."
"," Tê Vương vươn tay cầm bình rượu lên, một hơi cạn sạch.
Không thể phủ nhận, lời Triệu Hoằng Chiêu nói, chính là điều Tê vương băn khoăn.
Hắn không quan tâm ÏTúc vương đánh bại Hùng Thác, hay Ï Túc vương chiếm được bao nhiêu thành trì¡ , một đứa bé 14 tuổi có giỏi hơn đi nữa, chẳng lẽ có thể tiêu diệt Sở quốc hay sao?
Suy cho cùng, Sở Vương lần này chỉ muốn cho Ngụy quốc một bài học, chiếm một vài thành trì mà thôi, dù sao Ngụy quốc không phải tiểu quốc không thể diệt †rong một sớm một chiều được. Chỉ có Hùng Thác, Hùng Ngô mới có suy nghĩ diệt Ngụy, trong suy nghĩ của bọn hắn nếu bản thân tiêu diệt Ngụy quốc, thì vị trí Sở Vương cách bọn hắn không còn xa.
Nói câu khó nghe, lần này Sở quốc chỉ giơ tay đánh hai cái, hơn nữa không đánh vào cùng một vị trí, tuy lần này bị Túc Vương chém đứt một ngón tay? Nhưng Sở quốc vẫn còn 9 ngón tay, chẳng lẽ Cơ Nhuận còn có thể chặt nốt 9 ngón còn lại?
Tuy Cơ Nhuận có thể dẫn 8 vạn đại quân phản công Sở quốc, nhìn như khí thế cực lớn, nhưng đây là do Sở quốc chưa phản ứng.
Cũng may Túc vương coi như thông minh, không kiêu ngạo đến mức giơ khẩu hiệu "thảo phạt Sở quốc", nếu không, Sở quốc tức giận, Ngụy quốc sẽ gặp nguy. Nói chung, trận chiến này cùng lắm chỉ khiến cường quốc như Sở kiêng kị, nhưng muốn bằng một trận thắng mà thay đổi cán cân sức mạnh của hai đất nước, thật sự là quá khó.
Nên dù lần này nước Sở thất bại, nhưng vẫn mạnh hơn Ngụy quốc.
Triệu Hoằng Chiêu tiếp tục thuyết phục Tề Vương.
".. Thắng một trận, không đủ để thay đổi sức mạnh chênh lệch giữa hai nước, ngược lại sẽ làm tăng quyết tâm đánh Ngụy của Sở, nếu Tê Vương định chờ đến khi Ngụy quốc không chống nổi mới chỉ viện, thì sẽ có ngày, Tê Vương phải hối hận... Hàng ngàn vạn người trên thế gian, nhân khẩu nước Sở đông đúc, nên dù có bị tổn thất nặng nề thì cũng không bị ảnh hưởng nhiều... Không có Ngụy quốc, Tề, Lỗ có thể kéo dài bao lâu?... Người Ngụy có thể trốn về Lũng Tây, còn người Tề thì sao? Trốn ra biển sao?"
"Vậy nên, ta dùng danh nghĩa người Tê kiến nghị Tê Vương, Tê Ngụy liên minh, không phải chống lại quân Sở, mà là chủ động xuất kích, vì hòa bình lâu dài, làm Sở tổn thất nặng nề!"
F....
Tê Vương nghe xong, nhìn Triệu Hoằng Chiêu cười he he he một cách kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận