Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 161: Phong Tục Đất Sở

Chương 161: Phong Tục Đất SởChương 161: Phong Tục Đất Sở
Khoảng nửa đêm, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Trương Ngao đi ra ngoài, đúng lúc trông thấy Công Bộ Tả Thị Lang Mạnh Ngỗi cùng cựu Yên Lăng Huyện lệnh Bùi Chiêm đang ngồi uống rượu, thế là đi tới.
"Hai vị thật có hứng."
Mạnh Ngỗi và Bùi Chiêm quay đầu nhìn, liền vội vàng đứng lên hành lễ: " Túc vương điện hạ."
Triệu Hoằng Nhuận vãy tay ra hiệu hai người ngồi xuống, cười hỏi: "đêm dài đằng đẳng, hai vị sao không trở về phòng nghỉ ngơi"
Mạnh Ngõi và Bùi Chiêm liếc nhau, lắc đầu cười khổ.
Trong đó, Mạnh Ngỗi nói: "điện hạ biết rõ còn cố hỏi."
"Bản Vương biết rõ còn cố hỏi?" Triệu Hoằng Nhuận tỏ vẻ không biết chuyện.
Kỳ thực hắn cũng đoán ra: hai vị quan văn, nhất định là bởi vì vũ nữ ở †rong phòng mà không dám vào.
"Điện hạ" hai người bất đắc dĩ nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận không thể nhịn cười, không tiếp tục trêu đùa hai người, nói: "hai vị ngôi ở đây, vậy mà có thể bình tĩnh uống rượu."
Dù đang ngồi ở trong đình, Triệu Hoằng Nhuận cũng có thể lờ mờ nghe được âm thanh từ trong phòng truyền tới, âm thanh thở dốc đầy mê hoặc.
Nghĩ đến, đám tướng lĩnh còn lại, bất kể là Tuấn Thủy quân, Yên Lăng binh hay là Bình Dương quân, đám tướng quân kia đều không giống như hai vị này, bọn hắn không cự tuyệt mỹ nhân đưa tới cửa, bây giờ chắc đang nếm thử nữ nhân Sở quốc.
Mà Mạnh Ngõi, Bùi Chiêm vẫn có thể ở đây uống rượu, nói cho cùng, cũng là vì thể diện.
Phải nghe âm thanh hư hỏng, lại bị Triệu Hoằng Nhuận trêu chọc, Mạnh Ngỗi và Bùi Chiêm chỉ đành cười khổ.
Bọn hắn muốn về phòng nghỉ ngơi, nhưng trên giường còn nằm một người khác, khiến bọn hắn vô cùng khó xử.
Loại chuyện này đối với Mạnh Ngồi, không cẩn thận sẽ bị ngôn quan vạch tội..
Mà đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt thản nhiên: "bản vương không nói, hai người các ngươi không nói, ai sẽ biết." Mạnh Ngỗi, Bùi Chiêm vẫn như cũ cười khổ lắc đầu.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận tiếp tục trêu chọc: "hai vị định ngồi ở đây một đêm trong tiết trời giá rét sao, sao không về phòng ôm nhuyễn ngọc cho thoải mái"
Mạnh Ngỗi, Bùi Chiêm đều đã 30 tuổi đầu, lại bị Triệu Hoằng Nhuận trêu cho xấu hổ ngượng ngùng.
"Điện hạ thì sao?" thẹn quá thành giận, Mạnh Ngöi bắt đầu phản kích: "điện hạ nói hay như vậy. Vì sao điện hạ lại ra ngoài, mà không đi nghỉ ngơi”
Bùi Chiêm ở bên cũng cười xấu xa nhìn Triệu Hoằng Nhuận, phụ họa cho Mạnh Ngồi.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy thở dài: "một lời khó nói hết".
Giống như Mạnh Ngồi, Bùi Chiêm, trên giường Triệu Hoằng Nhuận lúc này cũng có một mỹ nhân đang nằm, hơn nữa, tiểu mỹ nhân kia là do Dương Thiệt Đạo đặc biệt bố trí.
Nàng tên Hạnh, là cháu gái tộc trưởng Dương Thiệt Đạo.
Vì lấy lòng quân Ngụy, Dương Thiệt Đạo đúng là dốc hết sức lực. Không những bày tiệc thịnh soạn, càng đưa mỹ nhân để hầu hạ.
Sau đêm nay, chắc chắn đám tướng lĩnh kia sẽ có ấn tượng không tệ về Dương Thiệt thị, dù sao chỉnh chiến trong thời gian dài, cơ hội phát tiết không nhiều, Dương Thiệt Đạo bố trí, có thể nói là đúng thứ đám tướng lĩnh đang cần.
Nhưng về phía Triệu Hoằng Nhuận, liền khó khăn.
Do Triệu Hoằng Nhuận tưởng niệm Tô cô nương lại không để ý mỹ nhân ngồi cạnh, đã khiến cho Dương Thiệt Đạo nghĩ nhầm là hắn chê nàng, cuối cùng Dương Thiệt nghĩ ra cách: để cháu gái xinh đẹp của mình đi ngủ với Triệu Hoằng Nhuận.
Vấn đề ở chỗ, tiểu cô nương kia thực sự quá nhỏ, lúc Triệu Hoằng Nhuận phát hiện ra, suýt chút nữa chết khiếp.
Bởi vì hắn hỏi mới biết, tiểu mỹ nhân trên giường, năm nay mới 13 tuổi.
Ta ngất.
Lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận suýt ngất.
Thoạt nhìn, Triệu Hoằng Nhuận năm nay 14, còn tiểu mỹ nhân Dương Thiệt Hạnh kia mới 13, xem ra rất xứng đôi, nhưng Triệu Hoằng Nhuận sao có thể chấp nhận nổi.
Hắn hận không thể gọi Dương Thiệt Đạo tới mắng chửi một chầu.
Ngươi có ý gì ! Lấn bản vương tuổi nhỏ sao!!! đƑ” r}2
Cảm thấy bản vương nhỏ, nên nữ nhân nhỏ tuổi mới tốt???
Không, căn bản không thể coi là nữ nhân, rõ ràng là ấu nữ. (J 1L?) —L
Nếu không phải Dương Thiệt Đạo có ý tốt, hơn nữa đó là cháu hắn, Triệu Hoằng Nhuận đã coi Dương Thiệt Đạo đang trêu đùa hắn.
Triệu Hoằng Nhuận không giống như Mạnh Ngỗi và Bùi Chiêm, nói dễ nghe là giữ mình trong sạch, nói khó nghe là thể diện văn nhân, nếu lúc này là Tô cô nương ở bên, hắn cũng không ngại cùng Tô cô nương trò chuyện nhân sinh, tăng tiến tình cảm, dù sao Tô cô nương là nữ nhân của hắn.
Nhưng đối với người không có cảm tình lại không thể không hy sinh thân mình như vũ nữ lúc trước, Triệu Hoằng Nhuận không hề có hứng thú.
Thật không ngờ, hắn biểu lộ lại làm Dương Thiệt Đạo hiểu lầm.
Đương nhiên loại chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận là không thể nào nói tỉ mỉ cho Mạnh Ngỗi, Bùi Chiêm nghe, theo hắn nghĩ, phục vụ người khác đều là thiếu nữ, còn đến phiên hắn là một ấu nữ, nếu chuyện truyền đi, Túc vương uy nghiêm còn không phải hủy sạch.
Giờ đã quá nửa đêm, đám tướng lĩnh sau khi hưởng thụ đều đã ngủ say, duy chỉ có Triệu Hoằng Nhuận, Bùi Chiêm, Mạnh Ngỗi bởi vì có nỗi khổ, đành ngồi trong đình viện uống rượu, trong lòng chua xót.
Ngoài ra, còn có 2 tông vệ, Trương Ngao cùng Trầm Úc.
Chờ đến giờ Hợi, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ đến nha đầu trong phòng chắc đã rời đi, liền đứng dậy tạm biệt hai người Mạnh Ngỗi, Bùi Chiêm vì 3 lý do.
Thứ nhất là vì mùa đông uống rượu trong đình, thật sự quá lạnh, đó nào phải uống rượu, rõ ràng là uống gió tây bắc.
Thứ hai, Triệu Hoằng Nhuận đã quyết định ngày mai tiến quân hướng về Chính Dương, đi làm thịt đám đại thị tộc.
Thứ ba, đó là do Triệu Hoằng Nhuận quá buồn ngủ, mấy ngày liên tiếp gấp rút lên đường làm hắn mệt nhọc, nếu không phải bị mỹ nhân trên giường dọa sợ, thì hắn sớm đã say giấc mộng đẹp.
Nhưng trước khi đi, Triệu Hoằng Nhuận vẫn không quên trêu Mạnh Ngỗi, Bùi Chiêm: " bản vương về phòng trước, hai vị ở đây uống gió đi. A, đúng rồi, ngày mai có chuyện gì thì bản vương sẽ nói với các ngươi một tiếng. Quân ta sắp đi về Chính Dương, nơi đó có đại thị tộc, có bọn họ thành trì. Chuyện giống tối nay, ngày mai hai vị cũng sẽ gặp phải, nếu hai vị vẫn là có ý định chịu một đêm, nhớ chuẩn bị áo bông, tránh đêm lạnh."
Nói xong, hắn võ vai Mạnh Ngỗi và Bùi, cười đểu rời đi.
Nhìn Túc vương bóng lưng, Mạnh Ngỗi, Bùi Chiêm thất thần.
Lúc này mới ý thức được, vũ nữ thị tẩm không chỉ Dương Thiệt thị mới có. Rất có thể, đây là phong tục đãi khách của Sở quốc.
Muốn mạng a.
Nhìn nhau, Mạnh Ngỗi, Bùi Chiêm thấy tương lai tăm tối.
Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Trầm Úc, Trương Ngao hai trở lại gian phòng.
"Đi xem thử." Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu Trâm Úc đến bên giường kiểm tra, xem Dương Thiệt hạnh đã rời đi hay chưa.
Kết quả Trầm Úc lắc đầu, sống chết không chịu đi.
Nói đùa, mặc dù là Dương Thiệt Đạo cưỡng ép đưa tới, nhưng đây là điện hạ nữ nhân, vạn nhất hắn thấy thứ không nên thấy thì làm sao.
Triệu Hoằng Nhuận tức giận vô cùng quay đầu nhìn Trương Ngao, lúc này mới phát hiện Trương Ngao không có trong phòng, đứng ngoài phòng, canh gác với mấy binh sĩ.
Phát hiện này, khiến Trâm Úc thâm mắng trong lòng: quá giảo hoạt. Ở„ở
Rơi vào đường cùng, Triệu Hoằng Nhuận chỉ đành tự thân vận động.
Hắn nhẹ nhàng vén chăn ra nhìn, mới phát hiện, Dương Thiệt Hạnh chẳng những không rời đi, mà hình như còn khóc, khóe mắt, trên mặt vẫn còn nước mắt.
Lúc này, tiểu nha đầu chắc là khóc mệt, đã ngủ mất.
"Pặc."
Triệu Hoằng Nhuận vỗ trán, thầm than bản thân nghĩ quá đơn giản.
Ngẫm lại liền có thể đoán, tiểu nha đầu này trước khi đến, đã bị Dương Thiệt Đạo căn dặn vạn lần, làm sao có thế bởi vì vài câu nói của hắn mà rời đi.
Hay là thái độ cứng rắn hơn.
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, chuẩn bị đánh thức tiểu nha đầu đang nằm.
Đẩy nhẹ một cái, chỉ thấy tiểu nha đầu sợ hãi nói: 'không muốn, đừng có giết chúng ta" Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt, nhíu mày, rụt tay lại.
"Đừng có giết cha ta, đừng có giết mẹ ta"
Tiểu nha đầu mắt vẫn nhắm, có lẽ đã gặp ác mộng.
Còn ác mộng ra sao, thì từ lời của nàng, Triệu Hoằng Nhuận không khó đoán ra.
Từng có lúc, người Ngụy luôn mồm mắng người Sở là "Sở cẩu", bởi vì Sở không chỉ một lần xâm lược lãnh thổ Đại Ngụy, giết con dân Ngụy quốc. Thế nhưng trong mắt người Sở, quân Ngụy cũng đâu lương thiện
Giống như Nãng Sơn doanh Đại tướng quân Tư Mã An, không nhận tù binh mà thẳng tay tàn sát Tử Xa và quân Sở, cho dù đối phương có bỏ vũ khí xuống, hắn cũng giết không tha. Cũng không biết Tư Mã An có thù hẳn gì với người Sở, hay là do tính cách của hắn, nên chưa bao giờ giữ lại tù binh.
Nếu trận đánh Nhữ Nam lần này không phải Bách Lý Bạt Tuấn Thủy doanh, mà là Tư Mã An Nãng Sơn doanh, thì dân chúng trong thành Nhữ Nam, sẽ phải chịu tai ương.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nhận ra tiếng ngáy khẽ đã dừng lại, cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy Dương Thiệt Hạnh che mí mắt, nhút nhát nhìn Túc vương.
Nàng, tỉnh dậy.
Làm sao bây giờ. (#°/1°)
Triệu Hoằng Nhuận mệt mỏi đưa tay xoa thái dương.
Bởi vì... trong phòng, chỉ có một chiếc giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận