Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1001. Thanh Hồng Cổ Thần (3)

Chương 1001. Thanh Hồng Cổ Thần (3)
Editor: Kingofbattle.
Dám lợi dụng bọn hắn ma luyện thiên kiêu, thì phải chuẩn bị tốt thiên kiêu sẽ bị đả kích khiến đạo tâm bất ổn.
Về phần Đinh Việt đang lợi dụng hắn để tôi luyện kiếm đạo bản thân, đề thăng cảm ngộ kiếm đạo, hắn chẳng thèm để ý chút nào.
Cảm ngộ càng sâu, càng không ngừng gia tăng kiếm đạo bản thân, thì mới có thể cảm nhận càng rõ rệt chênh lệch giữa hai bên.
Lại càng dễ khiến bản thân sinh ra hoài nghi, khiến đạo tâm bất ổn.
Đinh Việt không ngừng công kích, biến hóa kiếm đạo, cũng đang thay đổi thủ đoạn công phạt.
Lực công phạt của kiếm đạo đang không ngừng kéo lên.
Thậm chí hắn còn cảm ngộ ra kiếm đạo chi thuật mới, trực tiếp vận dụng, phá giải thủ đoạn công kích của Thanh Hồng Cổ Thần.
Chiến đấu vẫn tiếp tục.
Thanh Hồng Cổ Thần quyết định tăng thêm áp lực cho Đinh Việt.
Hắn đột nhiên thay đổi phương thức chiến đấu, bắt đầu từng bước ép sát, không ngừng giảm bớt phạm vi công kích của Đinh Việt.
"Không sai, kiếm đạo của ngươi cũng được, chỉ là đối với khả năng vận dụng Đại Đạo chi lực, cuối cùng vẫn kém một ít. "
"Ta cho ngươi một điểm áp lực, để xem ngươi có thể đột phá hay không. "
"Nếu chưa thể đột phá, thì không xứng gọi là thiên kiêu. "
"Bất luận một vị thiên kiêu nào, đều là quật khởi dưới áp lực cực hạn, tiến hành giết ngược. "
"Ta đang mong đợi ngươi có thể bộc phát. "
Thanh Hồng Cổ Thần không ngừng gây áp lực, thế công chậm rãi tăng lên, gây sức ép lên người Đinh Việt.
Tựa hồ đang sáng tạo cơ hội đột phá giúp hắn.
Kiểm nghiệm hắn có đáng với tên gọi thiên kiêu hay không.
Tần đang đứng bên ngoài lại khẽ nhíu mày.
Nếu là phát triển theo hướng này, một khi Đinh Việt không thể đột phá, mà không ngừng bị áp bách, chỉ sợ sẽ dẫn đến đạo tâm tan vỡ.
Lòng tin cũng bị dao động.
Thậm chí sinh ra dao động đối với kiếm đạo của mình, có thể sinh ra suy nghĩ vứt bỏ kiếm đạo, tu luyện pháp môn khác.
Một khi như thế, sẽ trầm luân ở trong đó, khó có thể thoát ra.
Trên cơ bản xem như phế nhân.
Không thể nào tiến thêm một bước, thậm chí tu vi thụt lùi.
Vừa hoài nghi sức mạnh của kiếm đạo, lại không có biện pháp tìm ra con đường phát triển.
Tự mình chối bỏ.
Như thế nào tiếp tục mạnh hơn, như thế nào tiếp tục khai đạo?
Trong lịch sử Hỗn Độn, số lượng thiên kiêu chịu đả kích giống như vậy cũng không ít, rốt cuộc người có thể thoát khỏi khốn cục, đã ít càng thêm ít.
Huống hồ, mặc dù có thể thoát khỏi tâm ma.
Cũng đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Sớm bị thiên kiêu thế hệ sau vượt mặt.
Cuối cùng, cũng chỉ có thể trở thành cường giả có chút thực lực mà thôi.
Tần đã từng gặp qua thiên kiêu loại này.
Thậm chí hắn đã từng tự tay đánh tan tín niệm của thiên kiêu loại này.
Khiến cho đối phương trầm luân không tiến bộ.
Ánh mắt nhìn về phía Đinh Việt.
Chỉ thấy Đinh Việt đang không ngừng biến đổi phương pháp kiếm đạo.
Tựa hồ đang muốn tìm ra kiếm đạo chi thuật cường đại, để phá cục diện trước mắt.
Nếu như cuối cùng không thể tìm được, hắn có dao động tín niệm hay không, rơi vào mê mang?
Rơi vào cảnh tự mình hoài nghi.
Cảm giác lúc trước mình đi sai đường rồi?
Tần không khỏi có chút lo lắng.
Bất quá, khi nhìn thấy thần sắc của Đinh Việt, ánh mắt lạnh thấu xương, bộ dáng không dao động chút nào, trong lòng hắn thầm thở dài một hơi.
Thậm chí hắn còn nghĩ đến, một khi Đinh Việt xuất hiện tình huống dao động, mình có nên lập tức ra tay, phán định thắng bại, không để hắn tiếp tục bị đả kích?
Mặc dù như thế, cũng sẽ khiến cho lòng tin của Đinh Việt sinh ra dao động.
Có thể thoát khỏi khốn cục hay không, tất cả đều chỉ nhờ chính hắn, người bên ngoài trợ giúp cũng có hạn.
Thanh Hồng Cổ Thần không ngừng áp sát, một bên cười nhẹ, thậm chí khích lệ Đinh Việt buông bỏ kiếm đạo, hắn sẽ nguyện ý truyền thụ phương pháp Đại Đạo mạnh hơn nữa.
Đã đến giờ phút này, nhìn từ bên ngoài thì Thanh Hồng Cổ Thần rất nhẹ nhõm, kì thực hắn cũng cảm nhận được áp lực.
Đinh Việt tiến bộ đúng là quá nhanh.
"Tiểu tử, lần này ta muốn bức ngươi đến bên trái. "
Thanh Hồng Cổ Thần cười ha hả, liên tục công kích, Đại Đạo chi lực bao phủ, tạo thành một đòn công kích cực mạnh.
Quả thật khiến cho Đinh Việt lui đến bên trái.
Thanh Hồng Cổ Thần cười rộ lên.
Đám người đang quan sát trận chiến đều trầm mặc.
Nhóm cường giả Yêu tôn yên lặng theo dõi, động tác này của Thanh Hồng Cổ Thần là đang thăm dò?
Đả kích một vị thiên kiêu, tự hoài nghi bản thân, sẽ dẫn động chuyện gì hay không?
Phải chăng có thể thấy được một ít manh mối?
Bọn hắn đều yên lặng theo dõi.
"Lần này, ta muốn bức ngươi qua bên phải. "
Thanh Hồng Cổ Thần lại cười, ép Đinh Việt lui về bên phải.
"Đến, ta bắt ngươi tiến lên. "
Buông lỏng thế công, khiến Đinh Việt bước lên vài bước.
"Hiện tại, ta muốn ngươi lui về sau. "
Lập tức tăng mạnh thế công, ép Đinh Việt lui trở về sau.
Trên mặt Thanh Hồng Cổ Thần vẫn nở nụ cười, không chút hoang mang, không ngừng đả kích lòng tin của Đinh Việt.
Tiêu Lương thấy cảnh này liền nhíu mày.
"Thực lực chênh lệch quá lớn. "
Hồng Nguyên Sơ thở dài nói.
"Vị kia cũng quá âm hiểm. "
Côn Hà hừ lạnh một tiếng.
"Hắn là muốn đả kích đạo tâm mọi người, khiến cho bản thân sinh ra hoài nghi."
Hắc Nguyệt mở miệng, sau đó nhìn về phía đám người Hồng Nguyên Sơ, lại nói: "Chư vị cần phải bảo vệ đạo tâm kiên định, nếu tự nhận gặp phải loại tình huống này, sinh ra dao động tín niệm, dao động đạo tâm, thì đừng nên tham gia vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận