Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1082. Đệ Tử Đầu Tiên Ở Thế Giới Thiên Dương (3)

Chương 1082. Đệ Tử Đầu Tiên Ở Thế Giới Thiên Dương (3)
Editor: Kingofbattle.
Không Linh Chi Thể và Không U Linh Thể, nhìn thì gần giống nhau, nhưng mà kém xa cả vạn dặm.
Cái trước, thuộc về tư chất khai đạo.
Khai đạo, ở trong Thiên Dương gọi là Thánh Đạo Cảnh.
Bởi vậy, loại thể chất Không Linh Chi Thể này được gọi là Thánh Đạo Chi Thể.
Sau khi khai đạo, xem như tiềm lực loại thể chất này đã tiêu hao sạch.
Còn muốn tiến cấp cao hơn, phải dựa vào ngộ tính cùng cơ duyên.
Mà Không U Linh Thể, lại chính là thể chất Vô Thượng.
Có thể vấn đỉnh Vô Thượng Cảnh.
Gần như là tu luyện đến đích.
Y Linh Linh có chút mê mang, khai đạo là cái gì?
"Tiểu oa nhi, ngươi cũng không phải là Không Linh Chi Thể, mà là Không U Linh Thể, đây chính là loại thể chất Vô Thượng. "
Không U Linh Thể?
Y Linh Linh cẩn thận nói ra: "Thế nhưng mà, Thiên Hạ Các lại nói ta là Không Linh Chi Thể.... "
"Khạc, Thiên Hạ Các chó má gì đó, là loại dế nhũi gì. "
Liệt Thiên chửi một tràng.
Có thể là hắn áp chế quá lâu.
Ở trước mặt Sở Huyền, hắn không thể bày ra bộ dáng như vậy.
Thế nhưng ở trước mặt Y Linh Linh thì không cần phải vậy.
Hơn nữa, Không U Linh Thể cho hắn cảm xúc rất lớn, nhớ tới vị cố nhân.
Khi nói chuyện với Y Linh Linh, thái độ của hắn là trưởng bối với vẫn bối.
Trong đầu Y Linh Linh quay mòng mòng, Thiên Hạ Các là loại dế nhũi ?
Đây chính là thế lực thần bí nhất, mạnh nhất thiên hạ này....
Ma vật này, ăn gan hùm tim gấu hay sao ?
Liệt Thiên nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, trừng mắt nói: "Tiểu oa nhi, ngươi có biết thế giới này lớn tới đâu, chỗ mà ngươi ở, bất quá chỉ là một góc xó xỉnh hoang vắng, thực cho rằng nơi đây chính là toàn bộ thiên hạ ? "
Y Linh Linh khẽ giật mình.
Liệt Thiên tiếp tục nói: "Ánh mắt của ngươi phải rộng lớn hơn, cái góc nhỏ thó này chỉ là chỗ đặt chân ban đầu của ngươi mà thôi. "
Sở Huyền gật đầu đồng ý nói: "Lão Liệt nói không sai, hành trình của ngươi còn rất dài, Đại Thế Giới này rất mênh mông rộng lớn, chứ không phải là một góc nhỏ như lỗ mũi thế này. "
Y Linh Linh chấn kinh rồi.
Nơi đây cũng chỉ là một góc nhỏ?
"Sư tôn, ý ngài là ? "
Sở Huyền cười ha hả nói: "Hiện tại tu vi của ngươi quá thấp, không nên hỏi nhiều làm gì, gia tăng thực lực lên, mới là mục tiêu của ngươi. "
Y Linh Linh liền nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Vâng, thưa sư tôn! "
Đại thù của mình còn chưa báo được, bên ngoài có rộng lớn thế nào, thì có liên quan gì chứ ?
Cho dù nơi đây chỉ là một góc nhỏ, hiện tại đối với mình mà nói, cũng là thiên hạ rộng lớn.
Liệt Thiên lại bay lên, xoay quanh Y Linh Linh, càng nhìn càng ưa thích, càng nhìn càng thoả mãn.
Trong lòng thầm tiếc nuối, không thể thu nàng làm đệ tử.
Y Linh Linh bị nhìn hắn nhìn đến rợn người, da đầu tê dại.
Đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Sở Huyền.
"Không cần phải sợ, vị này chính là Liệt Thiên, đã từng là cường giả, chẳng qua là bị người đánh tàn phế, chỉ còn lại cái đầu mà thôi. "
Sở Huyền mở miệng giới thiệu nói.
"Vị này là thị nữ của sư tôn, gọi là Tô Tiên Nhi. "
Y Linh Linh thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải là ma vật.
Nàng hành lễ với Tô Tiên Nhi: "Y Linh Linh bái kiến Tô......sư thúc! "
"Miễn lễ, miễn lễ! "
Tô Tiên Nhi cao hứng nói.
Quan sát Liệt Thiên, Y Linh Linh nhịn không được hỏi: "Liệt Thiên tiền bối, trước kia ngươi là cường giả Đế Cảnh ư? "
Liệt Thiên nghe xong, cái đầu liền giật giật, tức giận đến bốc lửa.
Y Linh Linh sợ tới mức tái mặt.
Thật là đáng sợ!
Toàn bộ đầu lâu đều bốc lửa.
Chẳng lẽ, lại bị mình nói trúng chỗ đau?
Dù sao, từng là cường giả Đế Cảnh, hôm nay chỉ còn lại một cái đầu lâu, thật sự là quá thảm rồi.
Chẳng lẽ bị cường giả Thiên Hạ Các đánh trọng thương?
"Cường giả Đế Cảnh là cái thá gì, chỉ là sâu kiến mà thôi, ta thổi một hơi cũng chết mấy trăm vạn người! "
Liệt Thiên rất không vui.
Vây quanh Y Linh Linh một vòng, rồi nói: "Tiểu nữ oa, gia gia Liệt Thiên của ngươi, thế nhưng là......"
BA~!
Lời nói còn chưa dứt, hắn đã trực tiếp đập đầu trên mặt đất.
Lửa ở trên đầu cũng bị dập tắt.
Tròng mắt hắn xoay mòng mòng, tựa hồ đang ở trạng thái chóng mặt.
Chỉ thấy Sở Huyền thu lại một tay, cười lạnh nói: "Còn muốn chiếm tiện nghi của ta? Cẩn thận ta bổ đầu ngươi! "
Gã Liệt Thiên này không thành thật chút nào....
Y Linh Linh chính là đệ tử của hắn, nếu là gọi hắn gia gia, chẳng phải bối phận của hắn còn muốn lớn hơn mình ?
Đáng ăn đòn...!
Y Linh Linh ngốc trệ.
Nhưng Liệt Thiên lại rất kinh hãi.
Sở Huyền ra tay, hắn không hề phát hiện.
Cho dù bị trọng thương, nhưng hắn cũng từng là cường giả Sáng Đạo Cảnh.
Hôm nay vẫn còn thực lực Siêu Thoát Đạo Cảnh.
Kết quả, Sở Huyền ra tay hắn cũng không phát hiện, chuyện này có ý vị thế nào?
Sở Huyền đã vượt qua Siêu Thoát Đạo Cảnh.
Lúc này mới trôi qua bao lâu chứ....
Vậy mà đã sáng đạo xong!
Thiên phú quá kinh khủng.
Thật lâu sau, Liệt Thiên mới bay lên trên.
Bất quá hắn vẫn có chút choáng váng.
Vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ta đâu có nói sai. "
"Ta đây cũng đánh nhầm! "
Sở Huyền cười lạnh.
Liệt Thiên cười khan một tiếng, lại nhìn về phía Y Linh Linh, nói: "Nữ oa oa......"
"Ngươi lại gọi đệ tử ta như vậy, đừng trách ! "
Sở Huyền cười lạnh.
Liệt Thiên: "......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận