Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 830. Thật Giả Lẫn Lộn (2)

Chương 830. Thật Giả Lẫn Lộn (2)
Editor: Kingofbattle
Trở nên có chút lạ lẫm.
Tựa hồ chủng tộc trên Cửu Vực trở nên nhiều hơn.
Quỷ tộc thì hắn biết rõ.
Nhưng hiện tại, lại xuất hiện thêm rất nhiều chủng tộc kỳ quái.
Cửu Vực cũng có chút kỳ lạ, vậy mà hắn không thể nhìn thấu.
Dương vội vàng hỏi thăm Dương Thiên, về biến hóa ở Cửu Vực.
Dương Thiên cũng không nói ra cụ thể, chỉ biết Cửu Vực xuất hiện Địa Phủ, hoàng tuyền, Luân Hồi, về phần tại sao lại xuất hiện, xuất hiện lúc nào thì hắn không biết.
Địa phủ ở nơi nào?
Dương Thiên chưa có tiến vào, cũng không đáp được.
Luân Hồi là thứ gì, Dương Thiên cũng không hiểu, chỉ biết mỗi cái tên mà thôi.
Dương càng thêm lú lẫn.
Lần này hành tẩu tại Cửu Vực, hắn bỏ ra thời gian khá dài, muốn thăm dò toàn bộ Cửu Vực.
Bắt đầu từ Hoang Cổ vực đến Trung Vực, rồi lần lượt đến mấy vực còn lại, sau đó thăm dò đến đại dương.
Càng đi lại trên Cửu Vực, trong lòng Dương lại càng mê mang.
Phảng phất đi tới một thế giới lạ lẫm.
Lần trước đó hắn dùng ý niệm hàng lâm, mới trôi qua bao lâu....
Làm thế nào mà trong khoảng thời gian ngắn, lại thay đổi đến chóng mặt như vậy?
Chuyện khiến hắn vui mừng nhất là, nhân tộc vẫn là chủng tộc mạnh nhất.
Hiện tại hoàn toàn xứng đáng với vị trí bá chủ Cửu Vực.
Hắn muốn thử cảm ngộ Đại Đạo một chút, kết quả lại phát hiện, vậy mà không thể nào cảm nhận ra sự tồn tại của Đại Đạo.
Chuyện này quá quái lạ...!
Cho dù hắn chỉ là một tia ý niệm, nhưng nguồn gốc hắn khai đạo là ở bên trong Cửu Vực.
Bất luận như thế nào, cũng không đến mức không cảm nhận được Đại Đạo.
Nếu nguyên nhân là do Đại Đạo bài xích, thì cũng không chính xác.
Nếu như ý niệm của hắn có thể thuận lợi hàng lâm, chứng tỏ một tia ý niệm này cũng không bị Đại Đạo bài xích.
Nên có thể cảm nhận được sự tồn tại của Đại Đạo mới đúng.
Chắc chắn Cửu Vực đã xảy ra biến cố gì đó.
Chỉ là hắn không thể nhận ra.
Cũng không thể nào khám phá được.
Tiếp tục khống chế thân thể Dương Thiên, tiến về Hoang Cổ Sơ Địa.
Sau khi đi vào Hoang Cổ Sơ Địa, hắn nhìn thấy một mảnh địa giới hoang vu.
Tựa như lúc thiên địa sơ khai.
Trong lòng rất rung động, vậy mà Hoang Cổ Sơ Địa lại trở nên hoang dã như thế?
Ngọn núi đứng sừng sững giữa Hoang Cổ Sơ Địa, đâm thẳng tới tận mây xanh là thứ gì?
Vừa nhìn đã cảm thấy bất phàm.
Vài ngày sau, rốt cục hắn gặp được một người.
Hỏi thăm một lúc mới biết được, ngọn núi kia gọi là Bất Chu Sơn!
Trong truyền thuyết, chính là trụ chống trời!
Cả người Dương đều choáng váng.
Bất Chu Sơn?
Từ lúc nào Cửu Vực có Bất Chu Sơn vậy.
Cho dù ở thời kỳ thiên địa sơ khai, cũng không nghe thấy tồn tại một ngọn núi như vậy.
Càng không nói đến là trụ chống trời!
Hơn nữa, trao đổi càng nhiều với người nọ, Dương càng nghe được nhiều truyền thuyết mới lạ.
Gì mà mười hai Tổ Vu, Tam Thanh...
Nguyên mớ truyền thuyết, khiến cho Dương cảm thấy bối rối.
Đây không phải là Cửu Vực mà hắn biết...!
Mười hai Tổ Vu là cái quỷ gì?
Từ lúc Cửu Vực được tạo ra đến nay, chưa từng có truyền thuyết Tổ Vu.
Hơn nữa, trong Hỗn Độn cũng không có truyền lưu về Tổ Vu.
Cái gì mà Vu tộc, chính là mới nghe lần đầu!
Tam Thanh cũng như thế, gì mà Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ......
Không đúng!
Cả người Dương đều choáng váng.
Hắn vội vàng hỏi thăm những truyền thuyết này, đến tột cùng đã lưu truyền bao lâu?
Nhưng người nọ lại nói, từ lúc thiên địa sơ khai, đã lưu truyền đến nay, đó là đại kiếp lúc thiên địa sơ khai!
Về phần Dương Thiên, căn bản là hắn chưa từng tới Hoang Cổ Sơ Địa, cho nên không biết những truyền thuyết này cũng rất bình thường.
Dương cảm thấy không chịu nổi nữa.
Lần trước hắn cũng không tiến vào Hoang Cổ Sơ Địa để nhìn.
Chẳng lẽ, do mình còn quá trẻ tuổi, cho nên không biết những truyền thuyết này đã từng tồn tại?
Hắn quyết định, sẽ quay trở về hỏi những gia hoả sống lâu kia.
Ý niệm của Dương rời khỏi thân thể Dương Thiên, tiếp theo đó cuốn lấy kiện bảo vật kia cùng trở về.
Sở Huyền nhìn thấy Dương trở về, trong lòng cười thầm, chắc hắn sắp ngáo đến ngu người?
Cũng không biết, sau khi Dương mang những truyền thuyết này trở về, cường giả các tộc Cửu Vực sẽ có bộ mặt như thế nào.
Dương Thiên tiếp tục thăm dò bên trong Hoang Cổ Sơ Địa, chỉ một lát sau, hắn tìm được một chỗ bảo địa rồi tiến vào trong đó.
Sở Huyền chờ đợi Dương hàng lâm thêm lần nữa.
Bởi vậy cũng không có thu hồi ảo cảnh thế giới.
Sau khi Dương rời khỏi, Sở Huyền lấy ra Ánh Chiếu Hỗn Độn Kính, chiếu rọi tới địa bàn Tiên tộc trong Cổ Giới Hỗn Độn.
Hắn không nhìn thấy bóng dáng Hách Tiên Tôn.
Không biết đối phương đã đi đâu.
Địa phương ước định gặp mặt Hồng, hẳn là không phải trong Cổ Giới Hỗn Độn.
Vị Khai Đạo Giả Thiên Địa kia của Tiên tộc, ngược lại vẫn toạ trấn bên trong tộc địa.
Sở Huyền chiếu rọi một lượt khu vực Hỗn Độn xung quanh Cổ Giới, nhưng không phát hiện dấu vết Hách Tiên Tôn cùng Hồng, đành phải bỏ cuộc.
Một chỗ Hỗn Độn.
Trong một toà Hỗn Độn sơn, ở đây có rất nhiều cường giả tụ tập, bên phía nhân tộc ngoại trừ Dương cùng Hồng ra, còn có một vị cường giả nhân tộc lạ mặt.
Đối diện bên kia chính là Hách Tiên Tôn cùng Nguyên Sơn Lão Tổ.
Cũng có cường giả Hỗn Độn tộc ở đây, ngay bên cạnh nhân tộc, người đến là Côn Trấn, cùng một vị cường giả khác.
Liệt Ma Tôn cũng tới đây.
Chỉ là sắc mặt của hắn có chút khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận