Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 434. Càn Minh !

Chương 434. Càn Minh !
Editor: Kingofbattle
Sở Huyền rót linh lực vào Vạn Thiên Kính, Khí Vận Đạo Tắc lượn lờ, Khí Vận Như Ý huy động, trong lòng hắn cầu khẩn, nhanh tìm thấy khí vận chi tử!
Khí vận vô cùng huyền diệu, bây giờ Sở Huyền đã nắm giữ Khí Vận Đạo Tắc, tất nhiên muốn sử dụng khí vận, giúp mình tìm kiếm đệ tử.
Đã xuất hiện hình ảnh bên trên Vạn Thiên Kính.
Càn Châu, Trung Vực.
So với bốn vực đông tây nam bắc, Trung Vực có diện tích lớn nhất, có tổng cộng mười châu.
Càn Châu là một trong mười châu thuộc Trung Vực, thực lực tổng thể đứng hạng hai, gần với Trung Châu Trung Vực.
Toàn thân Càn Minh chi chít vết thương, đang nằm thở gấp trong một sơn cốc hoang vắng, ánh mắt chứa đầy mê mang cùng tuyệt vọng.
Hắn có xuất thân tầm thường, đi ra từ một thôn nhỏ, trải qua khó khăn trắc trở, rốt cục cũng gia nhập một tông môn.
Tông môn này ở Càn Châu cũng không phải là thế lực lớn gì cho cam, chỉ có một vị lão tổ Thiên Cảnh tọa trấn.
Đối với Càn Minh, người có xuất thân bần hàn, không có chút bối cảnh gì ráo, có thể bái nhập tông môn như vậy, nhận được công pháp tu luyện cao cấp, chính là một chuyện may mắn tới cỡ nào.
Đáng tiếc vận may của hắn duy trì không dài, gia nhập tông môn chưa đến ba năm, bởi vì hắn đắc tội cháu trai của một lão tổ trong tông môn, mà chịu đủ ức hiếp.
Đối phương hoàn toàn xem hắn là công cụ giải trí, thậm chí còn ra sức trêu đùa hắn, cố ý bắt một vị sư tỷ trong tông môn, giả vờ thích hắn, đối xử với hắn cực kỳ dịu dàng.
Khi hắn đắm chìm vào lưới tình, đột nhiên đối phương xuất hiện, đứng trước mặt hắn, cướp sư tỷ đi, hết sức vũ nhục, trào phúng hắn.
Hắn rất phẫn nộ, rất muốn giết người.
Nhưng mà chuyện đau lòng là, bất quá đây chỉ là một màn kịch dựng lên để đùa giỡn hắn mà thôi.
Sư tỷ chỉ giả vờ dịu dàng với hắn, cũng không có thích hắn.
Cả người Càn Minh đều choáng váng.
Một khắc này, tâm cảnh của hắn suýt sụp đổ, trở thành phế nhân.
Từ nhỏ tâm tính của hắn đã kiên định, cho nên chấp nhận nuốt xuống cục tức này, sau đó hắn trở nên trầm mặc ít nói, bỏ qua bất luận trò đùa gì của đối phương, tựa hồ như người mất hồn.
Cho đến khi cháu trai của vị lão tổ này cảm thấy không còn ý nghĩa, chuẩn bị tìm một cơ hội, hành hạ hắn đến chết.
Lúc này Càn Minh mới chọn đúng thời cơ ra tay.
Nhất Kích Tất Sát! ( một đòn giết chết)
Trực tiếp đánh chết cháu trai của vị lão tổ kia.
Giết cháu trai lão tổ, tự nhiên bị tông môn truy sát.
Trong quá trình Càn Minh bị truy sát, trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cục đột phá đến Đế Cảnh tầng một.
Nhưng mà, hắn lại thiếu công pháp!
Cho dù thiên phú của hắn có mạnh cỡ nào, nghị lực có kiên định hơn nữa, thì công pháp mới là điểm mấu chốt.
Vị lão tổ kia đã tự mình ra tay, trực tiếp đuổi giết hắn.
Đối mặt với cường giả Thiên Cảnh, Càn Minh đã cảm nhận được sự tuyệt vọng, hắn chỉ là Đế Cảnh mà thôi.
Sau khi chạy trối chết tới sơn cốc này, Càn Minh đã nằm bất động.
Tiêu hao quá lớn, hầu như một thân linh lực đã cạn đáy.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy mê mang, tuyệt vọng.
Càn Minh không hiểu vì sao, vận mệnh của hắn lại trớ trêu đến vậy.
Rõ ràng thiên phú của mình không kém, đã gia nhập thế lực tông môn, tại sao vẫn gặp phải khó khăn trắc trở?
Từ lúc rời khỏi thôn nhỏ, tham gia khảo hạch của học viện vương triều, rõ ràng hắn đứng đầu bảng.
Kết quả bởi vì đại tiểu thư điêu ngoa của đại gia tộc nào đó, bất mãn với hắn, chán ghét hắn, cho nên huỷ bỏ tư cách khảo hạch của hắn.
Trải qua biết bao thăng trầm, mấy lần hiểm tử hoàn sinh, rốt cục đã thoát khỏi cái vương triều kia, khó khăn lắm mới gia nhập được tông môn, kết quả lại gặp kết cục thế này?
Thậm chí Càn Minh còn hoài nghi, hắn bị vận rủi quấn thân, bởi vậy đi tới chỗ nào cũng gặp xui xẻo.
Hôm nay, vận rủi bộc phát, có lẽ kiếp nạn lần này hắn chạy không thoát?
Càn Minh đã cảm ứng được từ xa, có một cỗ khí tức cường đại đang lao đến.
Là vị Lão tổ Thiên cảnh kia.
Thôi xong rồi!
Hắn chỉ là Đế Cảnh, làm sao có thể chống lại Thiên Cảnh?
Một chút sức chạy trốn cũng không có.
Càn Minh hắn đi lên từ bàn tay trắng, chết có phải gì sợ?
Thần hồn Càn Minh hơi rung động, đang muốn tự bạo.
Bỗng nhiên, trong sơn cốc xuất hiện chấn động rất nhỏ, khiến hắn hơi sững sờ.
Trên bầu trời, lộ ra một vòng sáng.
Tiếp đó xuất hiện một thông đạo thần bí cách hắn không xa, trước mặt hắn hiển hiện một toà tiểu viện.
Trong vầng sáng bảy màu rực rỡ, có một thân ảnh uy thế che kín bầu trời, không thấy rõ dung mạo.
Càn Minh khiếp sợ không thôi.
Đây là cường giả kinh khủng bực nào?
Thần cảnh?
Khi Sở Huyền nhìn thấy Càn Minh đang nằm trong sơn cốc, hắn không khỏi sững sờ, người trẻ tuổi này, thiên phú có hơi trâu bò....
Chẳng lẽ thiên kiêu ở Trung Vực, đều trâu bò như này?
Vẫn chưa tới ba mươi tuổi..., vậy mà có tu vi Đế Cảnh tầng một.
Tất nhiên là phải nhận được kỳ ngộ phi phàm.
Khí vận trên người hắn hùng hậu, đúng là một khí vận chi tử.
Mà bộ dáng lúc này của hắn, hiển nhiên là đang bị người truy sát, cách sơn cốc không xa, có một vị cường giả Thiên Cảnh, đang bay tới đây.
Nếu là Đế Cảnh bình thường, khi gặp phải Thiên Cảnh đuổi giết, chỉ có con đường chết.
Nhưng nam tử trước mắt này, thế mà vẫn chưa chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận