Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1106. Tiết Bình Lột Xác (3)

Chương 1106. Tiết Bình Lột Xác (3)
Editor: Kingofbattle.
"Đa tạ sư tôn đã ban thưởng công pháp! "
Tiết Bình lại cung kính quỳ rạp dưới đất.
"Huyền Môn chúng ta không quá chú trọng quy củ, chỉ cấm đồng môn tương tàn, không giết người vô tội, không ỷ mạnh hiếp yếu, tùy tiện làm xằng làm bậy, bấy nhiêu đó là đủ. "
Sở Huyền nghiêm mặt căn dặn.
"Sư tôn yên tâm, đệ tử tuyệt đối không trái với môn quy, cũng không làm trái ý sư tôn! "
Tiết Bình trịnh trọng nói ra.
"Như thế rất tốt. "
Sở Huyền khẽ gật đầu.
Kế tiếp, hắn bắt đầu truyền thụ cho Tiết Bình, kỹ năng tiêu chuẩn thấp nhất của Huyền Môn, ví dụ như pháp môn trốn chạy, ẩn nấp, liễm tức....
Chờ sau khi Tiết Bình nắm giữ toàn bộ, lại truyền thêm kiếm đạo cùng các loại pháp môn thần thông cho hắn.
Cuối cùng, mặc cho Tiết Bình tự tu luyện.
Trong sơn cốc có thêm vị đệ tử Tiết Bình, ngược lại là thêm vài phần náo nhiệt.
Liệt Thiên cũng không bế quan tiếp nữa.
Mà bắt đầu chỉ điểm Tiết Bình tu luyện, truyền thụ một ít thần thông bí pháp của mình cho Tiết Bình.
Thời gian trôi qua như nước chảy.
Trong nháy mắt đã 100 năm.
Tu vi của Tiết Bình đã là Đạo cảnh 15 quan.
Cửu Niết Thiên Hồn cũng thể hiện ra tiềm năng vượt trội của nó.
Trong thời gian 100 này, Tiết Bình càng trở nên trầm ổn, cũng nắm giữ rất nhiều công pháp tu luyện.
Ngoại trừ bế quan tu luyện ra, mỗi ngày hắn đều thỉnh an Sở Huyền, quản lý mọi chuyện trong sơn cốc, còn giúp đỡ Sở Huyền gieo trồng đủ loại linh dược.
Hắn cho rằng, cảnh giới của sư tôn rất cao, một cử động nhỏ cũng ẩn chứa ý nghĩa Đại Đạo.
Nhìn thì giống như một gã nông phu bình thường đang gieo trồng linh dược, kì thực cảnh giới sư tôn đã đạt đến mức xuất thần nhập hoá.
Tiết Bình còn phát hiện, Tô Tiên Nhi thường xuyên ôm con mèo kia vào trong ngực, vậy mà thực lực của nó cực kỳ khủng bố, cũng không phải đáng yêu như bộ dạng bên ngoài.
Còn có con đại điêu uy vũ bất phàm kia.
Thực lực cũng sâu không lường được.
Chuyện làm hắn càng khiếp sợ hơn, chính là trong rừng cổ thụ, vậy mà ẩn núp một con thần thú Bạch Hổ!
Uy áp của nó phát ra, khiến cho hắn sợ vãi linh hồn.
Không những thế, hắn còn phát hiện ba con thần thú khác.
Sư tôn quá trâu bò cùng thần bí.
Đây là Huyền Môn!
Cũng không biết, mười vị sư huynh tỷ kia có thực lực ra sao?
Khẳng định là không kém ?
Tiết Bình muốn ra ngoài xông xáo, cũng đã đến lúc lấy lại tôn nghiêm thuộc về mình.
Hơn bốn trăm tuổi, tu vi Đạo cảnh 15 quan, đưa mắt khắp Thiên Dương, cũng được xem là thiên kiêu đứng đầu.
Hơn nữa, Tiết Bình tự tin thêm 100 năm nữa, cũng không quá 200 năm, tất nhiên bản thân hắn sẽ khai đạo, chân chính bước vào Thánh Đạo Cảnh.
Sở Huyền ngồi ở trên ghế, ánh mắt liếc xéo Tiết Bình đang trồng linh dược.
Tiểu tử này không chịu được cô đơn lạnh lẽo, đã muốn ra ngoài xông xáo giang hồ rồi.
Tiết Bình cũng không phải hạng người có thể chịu được cuộc sống khô khan.
Huống hồ, trong lòng của hắn bị nghẹn một cổ khí, muốn phát tiết ra ngoài.
Hôm nay đã có đủ thực lực.
Thì càng khó ngồi yên.
Người mang thể chất Cửu Niết Thiên Hồn, vốn nên xông xáo cùng mạo hiểm.
Cũng đã đến lúc cho hắn ra ngoài lưu lạc.
Nói không chừng, có thể kích hoạt hệ thống ban thưởng đâu.
Đã nhiều năm như vậy, vậy mà Y Linh Linh không có kích hoạt hệ thống ban thưởng.
Sở Huyền có chút chán nản.
"Đệ tử Y Linh Linh của ký chủ, ở trong di tích cổ, chém giết võ giả Thánh Đạo Vương cảnh, đoạt được mảnh vỡ Vô Thiên Bi, uy chấn một vực, ban thưởng tu vi vạn năm. "
Đột nhiên, hệ thống ban thưởng lại đến.
Sở Huyền khẽ giật mình, Y Linh Linh chém giết võ giả Thánh Đạo Vương cảnh?
Thánh Đạo Vương cảnh tương đương Khai Đạo Cảnh Tự Tại, tiêu chuẩn võ giả khai đạo từ 10 đến dưới 100 vạn dặm.
Y Linh Linh không hổ danh là vô thượng chi tư, nhanh như vậy liền có thực lực chém giết võ giả khai đạo trên 10 vạn dặm.
Hơn nữa, nàng còn đoạt được mảnh vỡ Vô Thiên Bi?
Là tranh đoạt cùng Thiên Hạ Các?
Sở Huyền cảm thấy hứng thú.
"Diễn hoá chỗ di tích cổ chứa mảnh vỡ Vô Thiên Bi, cùng với quỹ tích tương lai trăm năm của Y Linh Linh......"
Sở Huyền sử dụng chức năng diễn hoá của hệ thống.
Trước mắt xuất hiện một chuỗi hình ảnh.
Đại Đạo chi lực rót vào, để hệ thống khởi động chức năng diễn hoá.
Trong hình ảnh, là một mảnh di tích cổ bị tàn phá, bên trong ẩn chứa lực lượng cường đại, hình thành vô số đạo cấm chế.
Y Linh Linh hung hăng chém giết một vị võ giả, sau đó đoạt được một khối ngọc phiến từ trong phế tích.
Ngay sau đó, liền gặp phải sự vây công từ một đám Khai Đạo Cảnh.
Hình ảnh vẫn tiếp tục, Y Linh Linh chạy trốn, từ đây về sau, không ngừng gặp phải sự đuổi giết từ cường giả của Thiên Hạ Các.
Ba mươi năm sau, trong một lần Y Linh Linh trúng mai phục, bị thương trốn chạy, tiến vào một chỗ hiểm địa, lại nhốt ở bên trong, cho đến chấm dứt tận trăm năm sau, Y Linh Linh vẫn không thể thoát khốn.
Sở Huyền khẽ nhíu mày.
Trong lúc hắn diễn hoá, đã phát hiện chỗ hiểm địa kia không được bình thường.
E rằng Y Linh Linh bị nhốt trong đó, sẽ gặp phải một ít nguy cơ.
Chỗ hiểm địa kia, tựa hồ là một hậu chiêu của lão quái vật nào đó....
Sở Huyền không tiếp tục diễn hoá nữa.
Nhìn thấy Tiết Bình trồng hết linh dược đang trên đường quay về, trong lòng hắn đã có kế hoạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận