Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1188 - Phía Dưới Thương Thiên, Đều Là Kiến Hôi (1)



Chương 1188 - Phía Dưới Thương Thiên, Đều Là Kiến Hôi (1)




Editor: Kingofbattle.
Đinh Việt bắt đầu kể lại chuyện người áo đen.
Liệt Thiên hơi sững sờ, hỏi thăm bộ dáng người áo đen kia.
"Ta không quen người kia.... "
Hắn khẽ nhíu mày.
Tại sao tên kia lại đến tìm mình?
Đưa mắt nhìn về phía Xuân Lan, "Ngươi có quen người này không? "
Xuân Lan cũng nhướng đôi mi, sau đó lắc đầu.
Mặc dù nàng từng là người thừa kế Vân Sơn Cung, nhưng cũng không phải quen mặt tất cả cường giả Vô Thượng Cảnh.
"Hoặc là bằng hữu, hoặc là địch nhân, bất luận là người nào, cũng không cần quá để ý. "
Sở Huyền chẳng thèm quan tâm chuyện vớ vẫn này.
Liệt Thiên thoáng do dự một chút, bèn nói: "Ta lo lắng người kia tới bắt ta, dùng ta để uy hiếp Đại tỷ? "
"Đại tỷ"của hắn xưa nay lãnh ngạo, ưa thích độc lai độc vãng, rất ít khi kết giao bằng hữu.
Ánh mắt đảo qua Sở Huyền, hắn có chút động tâm, đang muốn đi tìm người.
Vạn nhất thật sự gặp nguy hiểm.
Dùng thực lực Vô Thượng Cảnh của mình, cũng có thể ra tay tương trợ.
"Tự ngươi quyết định đi. "
Sở Huyền đưa tay chỉ lên bầu trời, rồi nói: "Địch nhân của bọn hắn, có lẽ đều là tên kia, người lúc trước tìm ngươi có lẽ là quan hệ hợp tác. "
Liệt Thiên thở dài một hơi.
"Ta tiếp tục bế quan. "
"Thực lực vẫn là quá yếu.... "
Liệt Thiên quay trở về tàng kinh các bế quan.
Xuân Lan cũng trở về.
"Ngươi đã đột phá Vô Thượng Cảnh, vi sư sẽ giảng đạo cho các ngươi một lần, liên quan đến con đường phía trên Vô Thượng Chúa Tể Cảnh, có thể cảm ngộ hay không, thì phải dựa vào khả năng của các ngươi. "
Sở Huyền nhìn về phía Đinh Việt, nói: "Nếu ngươi muốn kiếm đạo của mình đột phá Vô Thượng Chúa Tể Cảnh, bản thân của ngươi phải tự mình cảm ngộ, nếu dùng phương pháp thông thường để đột phá, như vậy kiếm đạo của ngươi sẽ không còn thuần túy nữa. "
"Ta truyền cho ngươi một kiếm, tự mình cảm ngộ lấy. "
"Vâng, thưa sư tôn! "
Đinh Việt cung kính đáp lời.
Sở Huyền bắt đầu giảng đạo cho đám đệ tử.
Đương nhiên, Liệt Thiên cùng Xuân Lan ở trong tàng kinh các, cũng chú tâm lắng nghe.
Mỗi lần Sở Huyền giảng đạo, đều là cơ hội hiếm có.
Hơn nữa, hai người càng thêm xác định, Sở Huyền đã vượt qua Vô Thượng Chúa Tể Cảnh, đột phá tới cảnh giới rất cao.
Mở ra con đường tu hành mới.
Sau khi Sở Huyền giảng đạo xong, mới truyền cho Đinh Việt pháp môn Chư Thiên Nhất Kiếm.
Đinh Việt ở lại sơn cốc, tìm một chỗ bế quan lĩnh ngộ.
......
U Cầm nghe người áo đen kể lại.
Đôi mi thanh tú của nàng liền nhíu chặt.
"Ta đã biết. "
Thân hình biến mất ngay tại chỗ.
Trong đại điện.
Đám cường giả Vô Thượng Chúa Tể lại họp mặt.
U Cầm kể lại chuyện người áo đen nói cho nàng một lần.
"Huyền Môn không có quan hệ với ta! "
Huyền Thu trầm giọng nói.
"Nếu nói như vậy, chúng ta đã mất Hỗn Độn? "
Đám người đều trầm mặc.
Tình thế đã trở nên bất lợi.
"Huyền Môn, hẳn là do Hạo sáng lập ra. "
Sở Lạc thở ra một hơi, lại nói tiếp: "Đã không thể khống chế Hỗn Độn, phần thắng chỉ còn lại hai ba thành, phải chuẩn bị liều chết cũng khiến mưu đồ của Hạo thất bại! "
"Trước sau đều là chết, chẳng bằng đâm một nhát, phá hỏng tân giới của Hạo, cố gắng thì còn có cơ hội lật bàn! "
Một vị cường giả đời trước trầm giọng nói.
Bọn hắn, cũng đã không có đường lui.
Hoặc là bị Hạo cướp đoạt bổn nguyên, trở về thiên địa, tu luyện thêm vài tỷ năm, triệt để tiêu tán, trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho thiên địa.
Hoặc là liều chết đánh cược một lần, cho dù cá chết lưới rách, cũng phải khiến cho Hạo bị tổn hại!
Chỉ cần Hạo thất bại, cũng xem như thở ra một hơi.
"Dốc hết toàn lực thôi, cũng không phải là thua chắc. "
Sở Lạc nói xong, thân hình khẽ biến mất.
Huyền Thu cũng rời đi.
Trên đỉnh ngọn núi.
Huyền Thu nhìn về phía khu vực hư vô, trầm mặc không nói gì.
Sở Lạc thở dài: "Thật sự là nàng không nghĩ lại sao, lại sinh thêm một đứa, lưu lại hậu chiêu? "
"Ta sẽ không mắc lừa lần thứ hai. "
Huyền Thu lạnh lùng nói.
Sở Lạc thở dài một hơi, nói: "Nàng hiểu lầm ta quá sâu rồi! "
Huyền Thu cũng lười để ý tới hắn.
"Nên tăng tốc trở về Thiên Dương. "
Sở Lạc vừa dứt lời, liền rời khỏi.
Ngọn núi bắt đầu tăng thêm tốc độ, đã di chuyển nhanh hơn trước.
......
Lại trôi qua thêm mười năm.
Ngày hôm nay, bốn người Y Linh Linh rời cốc.
Y Linh Linh cùng Tiết Bình, trực tiếp tiến vào chỗ tiếp giáp giữa Thiên Dương và Hỗn Độn, đây là khu vực âm dương hội tụ.
Tề Nhạc cùng Sở Ngọc, thì tiếp tục lên đường hành tẩu thế giới Thiên Dương.
Đệ tử Huyền Môn vừa xuất hiện, tin tức đã truyền khắp Thiên Dương.
Thiên kiêu kết thù oán với Tề Nhạc lúc trước, trực tiếp dùng đại nghĩa nhân tộc bức ép, mong muốn Tề Nhạc quy hàng.
Hai phe thiên kiêu khác, cũng dùng đại nghĩa nhân tộc bức ép.
Tam đại thiên kiêu, giờ khắc này đều có chút ăn ý.
Phải bức ép Tề Nhạc chịu thua.
Đệ tử Huyền Môn tạo uy hiếp quá lớn đối với bọn hắn.
Ngày hôm đó, Tề Nhạc mang theo Sở Ngọc đi tới chỗ ở của một người trong tam đại thiên kiêu nhân tộc.
Vị thiên kiêu nhân tộc này, từng ngấp nghé sắc đẹp của Sở Ngọc, đã kết thù hận cùng Tề Nhạc.
Lần này Tề Nhạc xuất cốc, chính là vì giết đối phương.
Về phần cái gọi là đại nghĩa nhân tộc chó má gì đó, căn bản hắn không xem ra gì.
Trên đời này, nói chuyện phải dựa vào thực lực.
Thực lực người nào mạnh, người đó chính là đại nghĩa.
Đại nghĩa, chỉ có ở trong tay cường giả!
Đại thế chân vạc này cũng nên kết thúc.
"Tề Nhạc, ngươi thật can đảm, vậy mà bỏ qua vinh nhục của nhân tộc, không vì nhân tộc chiến đấu, uổng cho ngươi là nhân tộc! "
Đối mặt với mấy lời chỉ trích, Tề Nhạc chỉ cười nhạt một tiếng.
"Đại nghĩa nhân tộc? Ngươi có thể đại biểu sao? Hôm nay, ta tới là để giết ngươi! "
Sau đó nhìn về một chỗ hư không.
"Cuộc chiến giữa thiên kiêu, hy vọng ngươi tuân thủ quy tắc, không ra tay, bằng không thì…! "
Khí thế trên người Tề Nhạc liền bộc phát.
Uy áp Sáng Đạo Cảnh trực tiếp đè ép vị thiên kiêu kia nằm rạp dưới đất.
"Không thể nào! "
Vị thiên kiêu kia lộ vẻ mặt khó tin.



Bạn cần đăng nhập để bình luận