Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1122. Danh Tiếng Của Huyền Môn (1)

Chương 1122. Danh Tiếng Của Huyền Môn (1)
Editor: Kingofbattle.
Trong thời gian 100 năm này, Sở Huyền chỉ đọc hết nội dung bảy thiên Vô Thượng Cảnh, có thể thấy được ghi chép về Vô Thượng Cảnh rất là huyền ảo.
Nếu là dưới Vô Thượng Cảnh, chỉ sợ dù bỏ ra trăm năm thời gian, cũng không xem được bao nhiêu, chứ đừng nói đến đạt được cảm ngộ.
Trong kinh các.
Khí thế trên người Liệt Thiên bốc lên cuồn cuộn.
Một đầu Đại Đạo đỏ rực, lượn vòng xung quanh hắn.
Bên trong Sáng Đạo Lô không ngừng xuất hiện sáng đạo chi lực.
Sau đó Đại Đạo đỏ rực dần biến mất.
Đúng lúc này, hai mắt hắn mở to.
Rốt cục đã khôi phục tu vi Sáng Đạo Cảnh.
Hơn nữa, thực lực hiện giờ của hắn còn mạnh hơn năm xưa.
Liệt Thiên kích động muốn khóc, Liệt Thiên Thánh đế đã trở về rồi đây!
Nhịn không được mà thét dài một hơi.
Kết quả, khiến cho Sáng Đạo Lô chấn động, từng luồng sáng đạo chi lực ép hắn dính chặt dưới đáy lò.
Liệt Thiên cảm thấy rất uất ức.
Thậm chí bản thân không bằng một kiện chí bảo!
Lại dễ dàng bị nó trấn áp.
Trong lòng cũng thầm khiếp đảm.
Sáng Đạo Lô này quá khủng bố đi.
Huyền Môn có kiện chí bảo này, chỉ sợ tương lai không thiếu cường giả Sáng Đạo Cảnh.
Sáng Đạo Thiên Chương bên trong tàng kinh các, còn có Sáng Đạo Lô trợ giúp người sáng đạo, nội tình thâm hậu vượt quá sức tưởng tượng.
(Sáng Đạo Thiên Chương: bí tịch ghi chép về cảm ngộ của cường giả Sáng Đạo Cảnh)
Liệt Thiên có thể khẳng định, chỉ cần cho Huyền Môn đủ thời gian phát triển, tất nhiên sẽ trở thành thế lực siêu nhiên.
Tiết Bình cùng Y Linh Linh, muốn trở thành Sáng Đạo Cảnh, là chuyện không thành vấn đề.
Vô Thượng Cảnh, cũng có cơ hội rất lớn.
Dù sao, tư chất của hai người đều là cấp bậc vô thượng.
Dựa vào nội tình của Huyền Môn, Liệt Thiên không hề nghi ngờ, chỉ cần hai người không chết non, cuối cùng sẽ có ngày chạm đến Vô Thượng Cảnh.
Cũng không phải Sở Huyền chỉ có hai vị đệ tử....
Thiên phú của Tiết Bình cùng Y Linh Linh đã yêu nghiệt bực này, thì mấy vị đệ tử khác của hắn, há có thể chênh lệch ?
Một khi đám đệ tử này trở thành cường giả Vô Thượng Cảnh.
Huyền Môn sẽ trở thành thế lực siêu nhiên hạng nhất, từ trước cho đến nay.
Trước mắt, Sở Huyền có khả năng trở thành cường giả Vô Thượng Chúa Tể.
Nếu không, cường giả Vô Thượng Cảnh có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, khi đối mặt với Vô Thượng Chúa Tể, thì một chút sức chống cự cũng không có.
Ầm ầm!
Sáng Đạo Lô bay ra ngoài tàng kinh các.
Sở Huyền đưa tay tóm lấy Liệt Thiên lôi ra ngoài.
Tiện tay thu hồi Sáng Đạo Lô.
Kế tiếp hắn ném ra mười mấy món chí bảo cấp bậc Sáng Đạo Cảnh.
"Ta thấy ngươi cũng là loại nghèo kiết xác, tự chọn một kiện đi. "
Sở Huyền tuỳ tiện nói ra.
Liệt Thiên vừa lấy lại tinh thần, nhìn thấy mười mấy kiện chí bảo cấp Sáng Đạo Cảnh, hai mắt như muốn lồi ra ngoài.
Ôi trời ạ, ở đâu ra nhiều chí bảo như vậy...?
Ánh mắt nhìn về phía Sở Huyền, không che giấu vẻ khiếp sợ.
Mỗi một kiện chí bảo ở đây, đều mạnh hơn gấp mấy lần so với chí bảo hắn sử dụng lúc trước.
Ánh mắt hắn đặt trên một thanh trường thương màu đỏ thẫm.
"Ta cũng không khách khí nữa. "
Hắn dùng đại đạo chi lực ngưng tụ ra hai cánh tay, cầm lấy thanh trường thương kia.
Đôi mắt dễ thương của Tô Tiên Nhi cũng trợn tròn, liếc nhìn Liệt Thiên từ trên xuống dưới, một cái đầu trơ trọi, hai bên trái phải mọc ra hai cánh tay, quả thực quỷ dị đến tức cười.
Sở Huyền thu hồi mớ chí bảo còn dư lại.
Thứ mà hắn không thiếu nhất, chính là chí bảo thần binh đủ các cấp.
Liệt Thiên cầm lấy trường thương đỏ thẫm, bộ dạng yêu thích không rời tay.
Kiện chí bảo này rất phù hợp hắn.
"Ngươi đã khôi phục xong, vậy thì đi ra ngoài một chuyến. "
Sở Huyền bắt đầu an bài nhiệm vụ cho Liệt Thiên.
"Nhớ kỹ đừng quá rêu rao khắp nơi, phải bảo trì tính thần bí, cũng không nên bại lộ thân phận của ngươi. "
"Tuy rằng tu vi của ngươi đã khôi phục, bất quá Sáng Đạo Cảnh ở thế giới Thiên Dương cũng không ít, còn có mấy lão gia hỏa Vô Thượng Cảnh, một khi ngươi bại lộ thân phận, thì nên đoán được kết cục sẽ thế nào. "
Sắc mặt Liệt Thiên trịnh trọng nói: "Ta đã hiểu. "
Kế tiếp hắn lại thổn thức : "Nhớ năm đó, ta cũng là Liệt Thiên Thánh Đế uy danh hiển hách, ai mà chẳng biết ta từng tham dự trận chiến ấy? Nếu như ta xuất hiện, tất nhiên sẽ bị một số người để mắt tới. "
Sở Huyền khẽ vung ống tay áo, một đạo lực lượng rơi xuống trên đầu lâu của Liệt Thiên.
"Đạo lực lượng này có thể giúp ngươi tránh bị theo dõi cùng truy tung, mà dò xét đến chỗ ta. "
"Ngươi yên tâm đi, Liệt Thiên ta chính là người có kinh nghiệm giang hồ. "
Liệt Thiên cảm thấy Sở Huyền quá xem thường hắn rồi.
Theo dõi cùng truy tung hắn?
Trừ phi là Vô Thượng Cảnh, nếu không cho dù là Sáng Đạo Cảnh đi nữa, cũng không tài nào tra xét được dấu chân của hắn.
Mà Vô Thượng Cảnh thì sao, tự nhiên không có khả năng tùy tiện xuất hiện.
"Sau khi ngươi làm xong việc, thì mau chóng trở lại, không nên rêu rao ở bên ngoài. "
Sở Huyền dặn dò: "Huyền Môn chúng ta, hiện tại phải bảo trì điệu thấp cùng cảm giác thần bí, có đệ tử hành tẩu bên ngoài là được rồi. "
"Ta hiểu! "
Liệt Thiên cho hắn một ánh mắt yên tâm.
Thế giới Thiên Dương cũng từng có thế lực siêu nhiên, cũng bảo trì thần bí giống như vậy, chỉ có vài vị đệ tử hành tẩu trong thiên hạ.
Lúc còn trẻ, Liệt Thiên từng so đấu cùng một vị đệ tử của thế lực siêu nhiên.
"Môn chủ ngài cứ yên tâm, ta tự biết cân nhắc, sẽ lập uy cho Huyền Môn, lại bảo trì cảm giác thần bí, cấp cho mấy thế lực khác tính uy hiếp, giúp cho đệ tử Huyền Môn hành tẩu bên ngoài một cách thuận lợi. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận